Vương Đằng nhếch miệng cười:
- Quy tắc vô cùng chích xác, chín vị Đan Vương đều là thái đẩu trong giới đan dược, chúng ta đều vô cùng yên tâm. Nhưng mà đã đánh bạc, dù sao cũng phải có chút ban thưởng. Thua thì sao? Mà thắng thì như thế nào?
Đây mới là mấu chốt.
Vương Đằng làm ra trận thế lớn như vậy, không đơn thuần là chơi đùa một chút. Vì để cho mọi người xem náo nhiệt, mục đích cuối cùng của hắn là khiến cho Thái Uyên các còn chưa khai trương đã sụp đổ. Triệt để dẫm nát Vi gia dưới chân, thuận tiện đánh vào mặt mũi của Bàn Long đại phiệt.
- Ngươi muốn thế nào?
Cơ Tam công tử cười lạnh.
- Mọi người đều biết một núi không thể chứa hai hổ. Huống chi hai cửa hàng, danh tự còn không sai biệt lắm. Ta đề nghị, người thắng ăn sạch.
Vương Đằng cười nói.
- Ăn sạch là thế nào?
- Rất đơn giản, người thua đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh, dỡ biển hiệu xuống. Từ ngay về sau không được xuất hiện trong phạm vi một ngàn mét.
Hiển nhiên Vương Đằng đã sớm nghĩ kỹ những điều kiện này.
- Đây cũng gọi là ăn sạch sao?
Không đợi Cơ Tam công tử mở miệng, Giang Trần lại cười nói trước.
- Vậy ngươi cảm thấy thế nào mới là ăn sạch?
Vương Đằng cười rộ lên.
- Muốn ăn sạch tự nhiên là cái gì cũng phải ăn. Kể cả quyền tài sản của cái cửa hàng này.
Những lời này của Giang Trần đừng nói là khiến cho người xem há hốc mồm, mà còn khiến cho phụ tử Vi gia cũng nao nao.
Đây không nằm trong kế hoạch ban đầu của bọn họ a.
Nhìn thấy phụ tử Vi gia quăng ánh mắt nghi vấn về phía hắn, Giang Trần truyền âm:
- Vi gia chủ, nếu như thua, ta nguyện dùng đan phương Vạn Thọ đan bồi thường cho Vi gia các người.
Đan phương Vạn Thọ đan, năm chữ này vừa mới nói ra, trong lòng Vi Thiên Tiếu lập tức ổn định lại.
Mà những người khác có biểu lộ vô cùng đặc sắc. Nhất là người vây xem, đều sửng sốt không thôi. Giờ phút này trong lòng bọn họ lại sinh ra một loại hoài nghi vô cùng quỷ dị.
Bọn họ hoài nghi tên Đan Vương khó hiểu của Vi gia này có phải lại là một kẻ nằm vùng của Vương Đình đại phiệt phái tới hay không?
Bằng không mà nói, tại sao lại vô duyen vô cớ tăng tiền đặt cược không hợp thói thường như vậy? Phải biết rằng lần đánh cuộc này, mọi người đều biết Thái Uyên các của Vi gia sẽ thua.
Nếu như là lần đánh cuộc phải thua như vậy, đem quyền sở hữu cửa hàng đặt vào, đây không phải là đánh bạc quá lớn hay sao?
Dù sao, một trong những vị trí tốt nhất trong phố Thần Nông, hơn nữa diện tích của cửa hàng Vi gia rất lớn. Các mặt đều vô cùng ưu việt. Ngay cả Vương Đình đại phiệt cũng nhìn chằm chằm thật lâu.
Hiện tại tên Đan Vương của Vi gia này không phải đưa thịt tới miệng mèo sao?
Đan Vương của Vi gia trước đó mọi người đều hoài nghi là nằm vùng của Vương Đình đại phiệt phái tới. Hiện tại nhìn thấy cục diện này, người vây xem chung quanh tự nhiên liền nghĩ theo chiều hướng đó.
Hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy dường như có chuyện này.
Giang Trần cũng không để ý tới đám người chung quanh đang nghĩ gì, ánh mắt hắn sâu xa nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, không cho Vương Đằng bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.
Một đan sư vô danh tiểu tốt, một là Thiếu phiệt chủ số một số hai trong Lưu Ly vương thành.
Trong mắt người bình thường, cả hai căn bản vốn không cùng một cấp bậc. Thế nhưng mà Đan Vương khách khanh này của Vi gia không ngờ lại nhìn thẳng vào Đằng gia, không có bất kỳ chút khiếp đảm nào.
Trong lúc đó, Giang Trần lại vỗ trán một cái, cười nói:
- Thiếu chút nữa quên, cửa hàng đối diện này dường như không phải là sản nghiệp của Vương Đình đại phiệt a. Vương thiếu gia dường như không làm chủ được. Coi như là Vương thiếu gia không đánh bạc nổi, coi như ta chưa nói gì a.
Giang Trần đột nhiên mở miệng nói tiếp khiến cho những người xem náo nhiệt chung quanh trong lòng hung hăng co thắt một hồi.
Sao lại như vậy? Nghe lời nói này, dường như Đan Vương khách khanh của Vi gia quả thực khiêu chiến với Vương Đình đại phiệt, cũng không phải là nằm vùng.
Phép khích tướng này không cao minh, thế nhưng không thể nghi ngờ lại giống thanh lợi kếm, trực tiếp chỉ về phía Vương Đằng. Khiến cho hắn không muốn tiếp chiêu cũng khó khăn.
Hơn nữa, Lưu Ly vương thành to lớn, có mấy người dám nói một câu ngươi không đánh cuộc nổi với Vương Đình đại phiệt?
Vương Đình đại phiệt là người không đánh cuộc nổi sao?
Tuy rằng cửa hàng này không phải là tài sản của Vương Đình đại phiệt, thế nhưng mà Vương Đình đại phiệt vẫn có biện pháp.
Tuy rằng Vương Đằng không ngừng tự nhủ mình phải tỉnh táo, nhưng mà vẫn bị thái độ của Giang Trần chọc giận, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Hắn lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm vào phụ tử Vi gia:
- Vi Thiên Tiếu, khó trách Vi gia các ngươi luôn trong tình trạng thoi thóp, thì ra là gia giáo không nghiêm. Từ khi nào một Đan Vương khách khanh cũng có thể làm chủ thay Vi gia các ngươi?
Vi Thiên Tiếu vốn có tính cách chẩn thận chu toàn, mà giờ phút này hắn cũng vô cùng tỉnh táo, hắn biết đã không còn đường lui, hơn nữa Vương Đình đại phiệt muốn mượn cơ hội này dẫm chết Vi gia hắn.
Đừng nói là Giang Trần giao ra Vạn Thọ đan cho bọn họ, cho dù không có hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Trong lòng quyết định, hắn cười nhạt nói:
- Vương thiếu phiệt chủ, nếu như ngươi không đánh cuộc nổi thì có thể nói rõ. Vi gia chúng ta cũng sẽ không ép buộc. Về phần Chân Đan Vương, bổn gia chủ trước đó đã trao quyền cho hắn. Vi gia ta dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người.
Lại là một câu ngươi không đánh cuộc nổi.
Lời này nếu như đổi lại là người bình thường thì có thể miễn cưỡng nhịn nhục, thế nhưng Vương Đằng là người có thân phận gì? Bị một thế gia cửu cấp nói không đánh cuộc nổi, mặt mũi để vào đâu?
Vương Đằng giận quá hóa cười, trong mắt hiện lên hàn ý lạnh lẽo:
- Tốt, tốt, tốt, Vi gia ngươi có lòng. Nếu như Vi gia các ngươi có ý chắp tay giao cửa hàng này cho Vương mỗ, tự nhiên Vương mỗ sẽ vui lòng thu nhận.
Vương Đằng cho dù có chút đắn đo bất định với dụng ý của phụ tử Vi gia. Dù sao cầm cửa hàng đánh cuộc, chiêu này quả thực vượt quá dự kiến của Vương Đằng.
Tiền đặt cược này đối với Vi gia mà nói, thật sự quá lớn. Trong mắt Vương Đằng, Vi gia hẳn là đang phô trương thanh thế, muốn buộc Vương Đằng hắn lui một bước.
Thế nhưng mà Vương Đằng hắn là hạng người thế nào? Làm sao có thể không tiếp nhận tiền đặt cuộc này cơ chứ?
Giang Trần lạnh lùng cười:
- Đừng có vội nói vui lòng nhận, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được a. Muốn đem cửa hàng làm tiền đặt cuộc, vậy thì trước tiên Vương Đằng ngươi cũng phải nắm được quyền sở hữu Thái Uyên lâu a. Bằng không ngươi cầm thứ đồ vật của người khác đánh cuộc với chúng ta, ngươi định giở trò gì vậy?
Khẩu khí này ngược lại còn giống như Vi gia chắc chắc sẽ thắng Vương Đình đại phiệt vậy.
Vương Đằng nổi trận lôi đình, ở Lưu Ly vương thành hắn còn chưa từng gặp khiêu khích, hung hăng càn quấy như vậy. Cửa hàng Thái Uyên lâu này quả thực không phải là của Vương Đình đại phiệt hắn.
Hơn nữa Vương Đình đại phiệt thông qua thủ đoạn mạnh mẽ, mới cưỡng ép thuê vào đoạn thời gian trước.
Ánh mắt hắn dò xét một vòng, tim được chủ nhân của cửa hàng này. Đây là một thế gia cửu cấp khác, không thuộc dưới trướng Vương Đình đại phiệt, cũng không là thế lực dưới trướng Bàn Long đại phiệt.
- Đằng gia chủ, Vương Đằng ta nguyện ý dùng cửa hàng ở đoạn đường chữ Thiên của phố Thần Nông ra làm tài sản thế chấp. Nếu như hôm nay thua cửa hàng của ngươi, cửa hàng của Vương gia ta sẽ là của ngươi. Cửa hàng kia có vị trí khá tốt, diện tích cũng lớn hơn ở đây.
Vương Đằng cũng giận, lại xuất ra cửa hàng mặt tiền rất tốt ra thế chấp.
Đằng gia chủ kia cao hứng không nổi. Vốn hắn cũng không muốn lẫn vào việc này.
Vẻ mặt đau khổ, Đằng gia chủ này phiền muộn nói:
- Vương thiếu phiệt chủ, không phải Đằng mỗ không tin ngươi. Nhưng mà loại chuyện này nói miệng không có bằng chứng a.
Vương Đằng nghe vậy, trong lòng giận dữ. Lời nói của Đằng gia chủ này rõ ràng là không tín nhiệm Vương Đình đại phiệt hắn. Đường đường là Vương Đình đại phiệt, chẳng lẽ còn thua trong tay một Vi gia nho nhỏ?
Cái gọi là tiền đặc cược, cái gọi là thế chấp bất quá chỉ làm mượn một chút. Đã có hứa hẹn miệng, còn muốn thế nào nữa?
Cơ Tam công tử thấy thế, cười ha hả:
- Vương Đằng, ngươi cầm cửa hàng của người khác đánh cuộc, của người phúc ta. Tính toán thật tốt a. Vạn nhất thua lại vỗ mông rời đi, không có bằng chứng. Chẳng lẽ ngươi định để cho Đằng gia tới cưỡng đoạt cửa hàng đó của Vương gia các ngươi sao?
Khoan nói tới việc này, Cơ Tam công tử này rất biết lợi dụng sơ hở. Những lời này vô cùng có lý, lại chủ trì công đạo, nhận được tiếng ủng hộ bốn phía.
Dù sao trong Lưu Ly vương thành lớn nhỏ có hai mươi tám đại phiệt.
Những thế lực đại phiệt khác tuy rằng kém hơn Vương Đình đại phiệt, thế nhưng cũng không để Vương Đình đại phiệt một tay che trời.
Loại thái độ vừa rồi của Vương Đằng có chút ý tứ giống như ỷ thế hiếp người. Chỉ bằng vào một điểm này, khiến cho mọi người cảm thấy bất mãn với tác phong của Vương Đình đại phiệt.
Vương Đằng vốn cảm thấy hứa hẹn bằng miệng đã là cho gia chủ Đằng gia mặt mũi rồi, thế nhưng bị Cơ Tam công tử nói như vậy, Vương Đằng hắn lập tức giống như ác ôn, ỷ thế hiếp người vậy.
Trong lòng mặc dù phẫn nộ, thế nhưng lại cố gắng ngăn chặn lại, hắn lạnh lùng nhìn Cơ Tam công tử:
- Cơ lão tam, Vương Đằng ta còn không tới mức vì chuyện cỏn con đó mà quỵt nợ. Cơ Tam công tử ngươi a, Vi gia thua cửa hàng này, đến lúc đó ngươi lấy cái gì đi an ủi bọn họ.
Cơ Tam công tử ung dung cười nói:
- Ngươi đừng có nói lảng sang chuyện khác. Dù sao nếu như ngươi không có quyền sở hữu cửa hàng kia, Vi gia cũng không có khả năng đánh bạc với ngươi.
Vi Thiên Tiếu nghe vậy lớn tiếng nói:
- Cơ Tam công tử nói có lý. Vi gia ta muốn đánh bạc, thì phải đánh cược quang mang chính đại, lỗi lạc. Vương thiếu phiệt chủ cầm đồ vật của người khác tới đánh cuộc, Vi gia chúng ta tuyệt đối không đánh cuộc.
Vương Đằng bị Vi Thiên Tiếu và Cơ Tam công tử ngươi một lời, ta một câu khiến cho hắn không còn đường lùi.
- Cầm giấy bút tới.
Vương Đằng cũng nghiêm túc, liền muốn viết giấy làm chứng.
Cơ Tam công tử cười nhạt nói:
- Võ giả như chúng ta cần giấy bút làm gì? Huống chi cho dù có bằng chứng trên giấy, Đằng gia cũng không làm gì được ngươi a. Võ giả có quy củ của võ giả, thiên địa thệ ước đi. Thứ này so với bất luận chứng từ nào còn có sức thuyết phục hơn.
Hai mắt gia chủ Đằng gia sáng ngời, quăng ánh mắt cảm kích về phía Cơ Tam công tử, hiển nhiên đối với đề nghị thiên địa thệ ước vô cùng đồng tình.
Giang Trần cau mày nói:
- Vương Đằng, dù gì ngươi cũng là một thiếu phiệt chủ, lề mề cái gì? Rốt cuộc có đánh cuộc hay không? Không có hào khí kia thì cứ nói rõ. Cần gì phải làm lãng phí thời gian của mọi người như vậy.
Vương Đằng thiếu chút nữa tức giận tới thổ huyết.
Cố gắng bình phục tâm tình phẫn nộ, quăng ánh mắt giống như nhìn người chết về phía Vi gia, nói:
- Vi Thiên Tiếu, hiện tại ngươi cứ miệng lưỡi lợi hại đi. Vương mỗ sẽ làm theo ý ngươi. Nhưng mà ngươi lập tức sẽ biết, lo lắng của ngươi là thừa. Vương Đình đại phiệt chúng ta tuyệt đối sẽ chiến thắng.
Lời nói này Vương Đằng hào khí vượt mây, vô cùng tự tin.
Lập tức hắn lập thiên địa thệ ước, trước mặt bao nhiêu người, Vương Đằng lập thiên địa thệ ước, cũng không chơi chữ gì. Tỏ thái độ nếu như cửa hàng này của Đằng gia thua trong tay Vi gia, Vương Đình đại phiệt hắn sẽ đem cửa hàng ở vị trí tốt nhất trong phố Thần NÔng kia giao lại cho Đằng gia.
Đổ ước định xong, tâm tình của Vương Đằng vô cùng tốt.
Hắn lạnh nhạt nhìn qua phía Vi gia, ngữ khí khinh miệt:
- Tiền đặt cược đã định xong, hiện tại bản thiếu gia muốn nhìn xem Vi gia các ngươi rốt cuộc có thể làm nên trò trống gì.
- Dục Đan Vương, tiền đặt cược cũng quyết định xong, quy tắc cũng có. Thời gian của mọi người quý giá, không bằng hiện tại bắt đầu a.
Vương Đằng quả thực không chờ đợi được nữa.
Trước đó trong cuộc chiến miệng lưỡi hắn ở thế hạ phong, trong lòng Vương Đằng tràn ngập lửa giận. Chỉ có đánh cuộc thắng, hung hăng dẫm nát Vi gia dưới chân, đoạt cửa hàng Vi gia làm của Vương Đình đại phiệt hắn thì mới có thể dẹp loạn lửa giận trong lòng.
Rất nhanh, đám người chung quanh lui ra tạo một khoảng trống lớn.
Chín trọng tài xếp thành một hàng.
Song phương đánh cuộc đứng ở hai bên.
Luận đội hình, luận trận thế, bên Thái Uyên lâu này quả thực có ưu thế tuyệt đối.
- Cửa ải thứ nhất, mỗi một bên xuất ra ba loại đan dược. Nhớ kỹ không được mang loại đan dược quý trọng tới lừa gạt người. Phải là đan dược có thể sản xuất số lượng lớn, là đan dược có thể lấy ra số lượng lớn để tiêu thụ. Đây không phải là ganh đua mà là so đấu xem cấp độ đan dược mà nhà các ngươi có thể cung cấp.
Dục Đan Vương đưa ra cảnh cáo.
Nếu như là hai cửa hàng đan dược thi đấu, đương nhiên phải lấy ra đan dược có thể tiêu thụ. Nếu như mang ra loại đan dược quý trọng, đan dược mà cất trong người không mang ra tiêu thụ, như vậy cũng không còn ý nghĩa nào nữa.
Dù sao lại đan dược này không có tính đại trà.
Cơ Tam công tử vốn còn muốn vụng trộm đem Vạn Thọ đan thượng phẩm mà lần trước Giang Trần đưa cho hắn, để cho Giang Trần giữ thể diện. Thế nhưng nghe Dục Đan Vương nói như vậy, hắn cũng biết Vạn Thọ đan này không thể lấy ra.
Dù sao, trong mắt Cơ Tam công tử mà nói, Thái Uyên các này không có cách nào luyện chế ra Vạn Thọ đan.
Nhưng mà Giang Trần căn bản cũng không định vận dụng Vạn Thọ đan. Dưới tình huống không cần tới, cần gì phải bạo lộ Vạn Thọ đan. Huống chi, những đan dược mà hắn chuẩn bị trước đó cũng không phải là phàm phẩm.
Rất nhanh Giang Trần chọn ra ba loại đan dược.
Độ kiếp thì dùng Thất Vân Chân Long đan. Tăng cường thực lực là Bạo Hổ đan, cùng với Bán Bộ Chi tiên đan giải độc.