Thái độ này muốn bao nhiêu ngạo mạn có bấy nhiêu, ngay cả người có lòng dạ rất sâu như Dư đan sư cũng bị loại hành động này khiêu khích, bị chọc giận.
Nếu không phải Vi Thiên Thông truyền âm bảo hắn phải tỉnh táo, cơ hồ hắn muốn bạo phát ngay tại chỗ.
Hắn dữ tợn cười một tiếng, nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Tiểu tử, đừng đánh có đánh bạc với ta. Hai chúng ta làm một ván. Ở trong vòng của đối phương, xem ai có thể kiên trì được một phút đồng hồ. Thế nào?
Giang Trần nghe vậy liền biết rõ đối phương muốn chơi độc.
Chơi độc? Giang Trần thiếu chút nữa cười phát lên, chơi độc. Giang Trần còn chưa biết rốt cuộc đối phương có bao nhiêu thực học, thế nhưng chơi độc, cho dù tiểu tử này có bổn sự thông thiên, Giang Trần cũng không sợ.
Hắn dung hợp huyết mạch Kim Thiên, bách độc bất xâm, nào sợ độc của đối phương?
- Gia chủ, Chân đan sư này là do ngươi mời, ngươi có dám để cho hắn chơi không? Đây chính là ván bài liều mạng, không phải không chơi nổi đó chứ?
Vi Thiên Thông cười tủm tỉm, bày ra bộ dáng giả vờ từ bi.
Vi Thiên Tiếu nhìn Giang Trần, nhìn thấy Giang Trần âm thầm gật đầu, lập tức tỏ vẻ hào hùng, cười nói:
- Lão ngũ, bổn gia chủ chỉ sợ ngươi không chơi nổi.
Vi Thiên Thông cười ha hả nói:
- Vi Thiên Thông ta còn chưa tới lúc không chơi nổi, Dư Đan Vương, hôm nay Vi mỗ phải dựa vào ngươi để chống đỡ mặt mũi rồi.
Dư Đan sư lạnh nhạt cười, trong mắt hiện lên vài phần ngoan độc nhìn về phía Giang Trần.
- Tiểu tử, ở đây quá chật, không tiện thi triển bản lãnh, cũng tránh cho tổn thương tới người khác. Ta và ngươi đi tìm nơi trống trải, ngươi thấy sao?
Dư đan sư gật đầu khiêu khích Giang Trần.
Giang Trần chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài.
- Đi, tất cả mọi người đi nhìn xem một chút.
Vi Thiên Tiếu tiêu sái cười cười, dẫn đầu đi ra ngoài.
Vi Thiên Thông nhìn thấy Vi Thiên Tiếu ra vẻ trấn định, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, đồng thời còn cảm thấy khinh thường. Vi Thiên Tiếu ngươi đụng phải tường rồi mà còn không quay đầu lại, hiện tại ngươi cứ đắc ý đi, lát nữa chính là lúc ngươi khóc.
Vi Thiên Thông tự cho là mình hiểu Vi Thiên Tiếu, trên phương diện khí thế tự nhiên không muốn bại bởi Vi Thiên Tiếu, hắn vỗ tay nói:
- Nhìn một chút đi, trận náo nhiệt này không nhìn cũng có chút đáng tiếc a.
Hậu viện Vi gia cực kỳ rộng rãi.
Dư đan sư và Giang Trần đứng ở giữa. Mọi người đứng hai bên.
Dư đan sư nhướng mày, có chút u ám nói:
- Tiểu tử, trong mười hô hấp, phải hoàn thành bố trí. Hiểu chưa? Làm không được thì cứ nói sớm, ta sẽ nhường cho ngươi một chút.
Giang Trần mỉm cười:
- Mười hô hấp? Ngươi chậm như ốc sên vậy sao? Trong ba hô hấp nếu không làm được thì xéo đi. Bố trí một chút mà cũng cần mười hô hấp, ngươi nói ngươi là Đan VƯơng, quả thực ta có chút hoài nghi a.
Đám người Vi Thiên Tiếu bên này nghe vậy cười ha hả.
Dư đan sư đen mặt, trong lòng âm thầm hít sâu một hơi. Ba hô hấp? Tiểu tử này rốt cuộc là kẻ huênh hoang hay là thực sự có thực học?
Trong lúc nhất thời Dư đan sư có chút tâm thần bất định.
Giang Trần lạnh nhạt nhìn qua phía Vi gia, nói:
- Chư vị, trong các ngươi ai đứng ra đếm một chút? Người nào chịu tính toán thời gina đây?
PHong lão bỗng nhiên nói:
- Để lão phu tới đi.
Phong lão trên danh nghĩa ở phe trung lập, hắn tới chủ trì cho nên song phương cũng không có ý kiến.
- Chuẩn bị tốt chưa? Bắt đầu.
Phong lão không dài dòng, lập tức nói.
Ba hô hấp, quả thực vô cùng nhanh chóng. Tuy rằng một đơn vị thời gian trong thế giới võ đạo cũng có phân định rõ ràng, thế nhưng một hô hấp của võ giả không giống như một hô hấp của phàm nhân. Chỉ là ba hô hấp cũng không tính là quá dài.
Trước khi tới đây Giang Trần hiển nhiên đã tính toán rằng hôm nay sẽ có một hồi ác đấu, cho nên trước khi tới hắn đã chuẩn bị một chút.
Phong lão lên tiếng, thủ đoạn của Giang Trần vô cùng thành thạo, tốc độ nhanh chóng, bố tí một ít trận pháp nhỏ ở chung quanh.
Thủ đoạn trận pháp của Giang Trần theo thời gian chuyển dời cũng có tiến bộ rất lớn. Rất nhanh một ít trận pháp nhỏ đã được bố trí thành.
Mà ở bên trong trận pháp này ít nhất Giang Trần dùng bốn loại độc.
Một là Mộng Thần chi độc, khiến cho người ta ngủ say.
Một loại là Tỏa Linh Chân nhất tán, là thứ hắn thu được từ Vệ Khánh của Tiêu Dao tông trong Vạn Tượng Cương Vực, lúc trước đối phó với đám người Cung Vô Cực cũng phát huy ra tác dụng vô cùng lớn.
Còn có một loại độc do tự mình Giang Trần điều phối, loại độc này cũng không tính là bá đạo. Nhưng là một loại chất độc rõ ràng nhất, Giang Trần dùng để mê hoặc đối thủ.
Loại cuối cùng là độc mà Giang Trần dùng Mê Thần chướng luyện ra, loại độc này mới thực sự là trí mạng, giấu ở bên trong trận pháp, Đan Vương không cao minh, tuyệt đối không thể nhìn ra.
Bốn loại độc trong trận có minh có ám, thập phần cao minh, có thể nói là bốn tầng bảo hiểm.
Mà tất cả chuyện này, Giang Trần dễ dàng làm xong trong vòng ba hô hấp.
So với hắn, Dư đan sư bên kia có chút co quắp. Lúc trước hắn đưa ra kiến nghị trong vòng mười hô hấp, vốn hắn cho rằng tốc độ của mình đã rất nhanh rồi, hắn muốn dùng để dọa tiểu tử Chân đan sư gì gì đó một trận. Thế nhưng không ngờ rằng lại bị Giang Trần phản pháo, khiến cho hắn bị trói chân trói tay.
Ba hô hấp đi qua, bố trí của Dư đan sư cũng chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng coi như hoàn thành.
Giang Trần không chút hoang mang, miệng cười tủm tỉm nói:
- Dư đan sư, xem ra ngươi học nghệ không tinh, ba hô hấp với ngươi mà nói quá khó khăn. Nếu không ta lại cho ngươi thêm bảy hô hấp, ngươi chuẩn bị thêm cho tốt. Tránh cho tới lúc đó thua lại không phục.
Dư đan sư tuy rằng rất muốn bố trí lại một chút, thế nhưng mà dưới ánh mắt của tất cả mọi người chung quanh, hiển nhiên hắn cũng không thể mở miệng ra đồng ý, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi chỉ biết dựa vào công phu miệng lưỡi như vậy sao? Hy vọng một lát nữa ngươi còn cười được?
Nói xong, Dư đan sư từ trong bố trí của mình đi ra, hai người đi về phía đối phương.
Phong lão lớn tiếng nói:
- Tốt, hiện tại mời hai đan sư tiến vào bố trí của đối phương, hiện tại, coi như thời gian bắt đầu.
Dư đan sư cười lạnh một tiếng, sải bước đi vào trong phạm vi Giang Trần bố trí, ánh mắt căn bản không thèm nhìn vào bố trí của Giang Trần mà nhìn chằm chằm vào nơi hắn bố trí vừa rồi.
Hiển nhiên, Dư đan sư đối với bố trí của mình vô cùng tự tin, chỉ cần tiểu tử này đi vào trong bố trí của hắn, hắn tin rằng, đừng nói là Đan Vương nhị cấp, coi như là Đan Vương lục cấp cũng tuyệt đối không có khả năng chèo chống trong phút chốc.
Nhìn thấy Giang Trần bước vào nơi hắn bố trí, khóe miệng Dư đan sư khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo, thầm nghĩ trong lòng:
- Tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới. Đây là do ngươi tự mình muốn chết, để xem cái mạng ngươi lớn tới đâu? Chờ khi độc phát, khi đó ngươi có quỳ gối trước mặt xin lão tử giải độc, cũng đừng mơ lão tử sẽ giải độc cho ngươi. Hắc hắc, lão tử muốn xem ngươi bị độc tra tấn, chậm rãi phát độc mà chết. Quá trình kia nhất định sẽ vô cùng đặc sắc a.
Dư đan sư nghĩ tới một màn tàn nhẫn kia, trong lòng có một cỗ cảm giác khoan khoái không hiểu.
Để cho địch nhân đối đầu quỳ gối rên rỉ dưới chân mình, vùng vẫy dãy chết, là một cao thủ dụng độc, đó là ban thưởng lớn nhất, cũng là sự thỏa mãn lớn nhất.
Dư đan sư ảo tưởng một phen, lúc này mới nhớ tới mình đang ở trong bố trí của đối phương, hắn cúi đầu tùy ý quan sát chung quanh.
HIển nhiên hắn cũng không tin một Đan Vương nhị cấp nho nhỏ, mà cũng chưa hẳn là thật, tuổi tác nhỏ như vậy có thể bố trí ra bố cục như thế nào.
Ngươi muốn ám toán Dư mỗ? Ngươi còn non một chút.
Dư đan sư am hiểu dụng độc, tự nhiên cũng am hiểu phòng độc. Độc trận bình thường căn bản hắn sẽ không đặt vào trong mắt, coi như không phải là độc trận bình thường, hắn cũng được nhìn qua không ít cho nên có rất nhiều đối sách. Đừng nói là một phút đồng hồ, cho dù một thời thần hắn cũng không sợ.
- Ồ? Dường như đây là một trận pháp?
Dư đan sư nhìn kỹ một chút, trong đầu có chút động dung, thầm nghĩ:
- Tiểu tử kia không biết lại làm trò quỷ gì. Hừ, độc trận này rõ ràng như vậy, cũng lấy ra được, không biết xấu hổ. Còn có một tầng khác, Tỏa Linh chân nhất tán? Hắc hắc, loại chất độc này tuy rằng hiếm thấy, thế nhưng cũng không qua mặt được Dư mỗ ta.
Trong nháy mắt Dư đan sư đã phát hiện ra hai đạo độc trận.
- Tiểu tử này trong vòng ba hô hấp bố trí ra độc trận như vậy cũng không phải không có vẻ bề ngoài. Ta không thể quá mức khinh địch, nói không chừng tiểu tử này còn bố trí độc trận ẩn giấu.
Sau khi Dư đan sư nhìn thấy thủ đoạn của Giang Trần, cũng thu hồi ý tứ xem thường. Hắn chăm chú quan sát,tuy rằng hắn rất tự tin, thế nhưng cũng không mù quáng, tự đại.
Đây là căn bản sinh tồn của Dư mỗ hắn, tràn ngập tự tin, thế nhưng tuyệt đối sẽ không mù quáng, tự đại.
Ngay lúc này trong đám người kia truyền đến thanh âm sợ hãi, thán phục.
Dư đan sư khẽ giật mình, nhìn về phía đối diện. Trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, đối phuông ở trong bố trí của hắn hiện tại đã ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Dư đan sư cười lạnh:
- Ta còn cho rằng tiểu tử này có chút bổn sự, xem ra cũng chỉ có thế mà thôi. Nhanh như vậy đã không chống đỡ nổi. Xem ra đừng nói là một phút đồng hồ, cho dù nửa khắc đồng hồ hắn ta cũng chưa chắc có thể chèo chống được. Khoanh chân ngồi xuống đó sao? Muốn phong bế khí hải, thần thức để tránh độc sao? Muộn rồi.
Nếu như không phải nhớ tới tình cảnh của mình, cơ hồ hắn đã đứng thưởng thức trò vui khi mà đối phương đang ở trong bố trí của mình, đây tuyệt đối là một cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Vi Thiên Tiếu và Vi Trí bên ngoài đều ngưng trọng.
Nhìn tình hình này, dường như người của bọn họ đang ở thế hạ phong a. Giang Trần đã ngồi xếp bằng, nhìn như thế nào cũng giống như đang toàn lực chống cự.
Còn Dư đan sư gì đó của đối phương lúc này còn rảnh rỗi thưởng thức tình huống của đối thủ.
So sánh hai người này với nhau, trong nháy mắt đã lộ ra cao thấp.
Vi Thiên Thông thấy vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhìn thấy vẻ tươi cười tự tin trên mặt Vi Thiên Tiếu và Vi Trí bị thay thế bằng vẻ kinh ngạc, Vi Thiên Thông quả thực có xúc động muốn cười lớn.
- Gia chủ, Đan Vương nhị cấp mà ngươi mời dường như không được tốt cho lắm. Nhanh như vậy đã không chống đỡ nổi? Như vậy không phải quá mất mặt sao?
Vi Thiên Thông thấy có cơ hội, hắn nào có thể bỏ qua? Nụ cười trên mặt tràn ngập vẻ mỉa mai và giễu cợt.
Vi Tú cũng đắc ý cười:
- Ta đã nói hắn là kẻ bịp bợp, các người còn không tin? Nhìn xem, bị ta nói trúng rồi a.
Nói xong, Vi Tú ra vẻ dạy bảo Vi Kiệt:
- Kiệt lão đệ, ngươi nhìn ngươi xem, suốt ngày đi tới đi lui với những kẻ bịp bợp này, không phải ca ca nói ngươi, ngươi không biết tiến thối như vậy khiến cho kẻ làm ca ca như ta cảm thấy vô cùng lo lắng cho ngươi a.
Nghe Vi Thanh Tú nói vậy, Vi Kiệt quả thực có xúc động muốn nôn mửa.
- Tú tộc huynh, nghe khẩu khí của huynh, dường như đang định đơn phương tuyên bố thắng lợi sao? Dường như thời gian một phút đồng hồ còn chưa tới a? Ngươi vội vẫ như vậy làm gì? Người biết rõ ngươi là đệ tử Vi gia, người không biết lại tưởng ngươi là một đệ tử hàn gia, chưa biết thế nào là xã hội nha.
Vi Tú nghe vậy biến sắc nói:
- Ngươi, vịt chết tới nơi rồi còn mạnh miệng.
Ngay cả Trác lão và Phong lão lúc này cũng nhìn nhau, thấy tình hình như vậy bọn họ cũng hiểu được dường như cao thấp đã phân. Chân Đan Vương này quả thực thủ đoạn không tệ, nhưng so với Đan Vương mà Vi Thiên Thông mời, xem ra vẫn còn có chênh lệch.
Ngay lúc này Dư đan sư bên kia bỗng nhiên biến sắc, hai hàng lông mày nhíu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào trong trận pháp. Giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó.
Quả thực, Dư đan sư đã phát hiện ra một thứ. Hắn phát hiện ra trong độc trận còn có một loại độc thứ ba. Một loại độc không màu không vị, tuy rằng hắn không biết đây là loại độc gì, thế nhưng loại độc này đã có hiệu quả thôi miên, khiến cho mí mắt hắn bắt đầu dính lại, có cảm giác buồn ngủ xông lên não.
Dư đan sư thấy vậy, liên tục móc ra mấy khỏa đan dược nâng cao tinh thần, không ngừng nuốt vào, cưỡng ép ngăn chặn cảm giác buồn ngủ. Trên trán âm thầm toát ra một ít mồ hôi lạnh:
- Độc này thật đáng sợ, tiểu tử này quả thực có chút môn đạo. May mà ta không có khinh địch.
Dư đan sư âm thầm cảm thấy may mắn, ánh mắt nhìn về phía đối diện. Lúc này ở phía đối diện, Giang Trần lặng lẽ không có một chút động tĩnh nào, nhìn như một pho tượng, không chút sứt mẻ. Nhìn vào hắn dường như hoàn toàn không có khí tức sinh mạng.
Nhìn thấy đối phương như vậy, trong lòng Dư đan sư âm thầm thở phào. Bên kia hắn cũng bố trí mấy loại trọng độc, tuy rằng dưới tình cảnh vội vàng không phải bố trí quá cẩn thận. Nhưng mà các loại độc lại trộn lẫ vào một chỗ, còn có một loại có thể trực tiếp phong ấn thần thức. Một khi xâm nhập vào trong thần thức là có thể khiến cho thần thức sụp đổ. Trở thành một kẻ đần độn, có xác mà không có hồn.
Nhìn thấy đối phương như vậy, chẳng lẽ lại độc công kích thần thức này đối phương không có phát hiện ra?
Dư đan sư không khỏi thầm hô quá đã, độc công kích thần thức là một loại độc tương đối dễ phát hiện, bởi vì thần thức của đan sư bình thường đều vô cùng nhạy cảm.
Thế nhưng mà nhìn biểu hiện của đối phương ở phía đối diện, hiển nhiên còn chưa phát hiện ra loại độc này. Nhìn thế nào cũng giống như thần thức đã bị phong bế, biến thành kẻ đần độn, người thực vật.
kể từ đó Dư đan sư vô cùng hăng hái, mà lúc này thời gian một phút đồng hồ cũng đã gần hết.
Chỉ là ngay khi Dư đan sư đắc ý phi phàm, trong lúc đó bên trong thần thức hắn lại truyền đến một tia cảnh báo.
Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Dư đan sư cả kinh, thần thức của hắn đang yên đang lành làm sao lại phát ra cảnh báo? Lúc nhanh chóng điều tra, Dư đan sư thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.