Thế nhưng mà thanh âm kinh hãi giống như thủy triều ở dưới đài không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở hắn, thứ hắn nhìn thấy trước mắt không phải là nhìn nhầm. Đối thủ trước mắt mà hắn không để ý tới quả thực đã dùng một loại phương thức giống như làm nhục hắn, nhẹ nhõm đánh nát công kích mà hắn vẫn cho rằng đó là công kích sát thủ của mình.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Vương Kình tái nhợt, giống nhua máu tươi toàn thân bị rút ra.
Đồng thời đồng tử trong mắt Vương Kình kịch liệt co rút lại, vẻ sợ hãi và nghi hoặc trong mắt rốt cuộc cũng không có cách nào tiếp tục áp chế được nữa.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Đáng thương cho hắn, những kình vương khí lưu giống như khóa hắn mà hắn dùng để phong tỏa không gian lúc này lại giống như một tờ giấy dán, bị cánh tay của đối phương nhẹ nhàng xé rách.
Xoẹt xoẹt.
Từng đạo khí lưu màu trắng giống như xiềng xích không ngừng bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ.
Từng bước chân của đối phương cũng không vì khí lưu của hắn mà giảm bớt tốc độ, từng bước đi về phía hắn. giờ phút này Vương Kình cao như núi lại sợ hãi giống như một con thỏ nhỏ.
Mà đối thủ, một người khôi ngô, không lớn lắm lại giống như một đâu quái vật khổng lồ, không ngừng bước về phía hắn.
Mỗi khi bước một bước tới gần, tim Vương Kình càng ngày càng đập nhanh hơn.
- Ngươi... Ngươi dừng ở đó cho ta.
Giang Trần cười nhật một tiếng, nhìn tên đệ tử Thánh Kiếm cung ngoài mạnh trong yếu này nở nụ cười khinh miệt. Thân thể đột nhiên giống như điện xẹt chớp động, chân đá ra một cước, đá vào ngực Vương Kình.
Phanh.
Thân thể của Vương Kình lập tức giống như diều đứt dây bắn xuống phía dưới lôi đài, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra. Khi thân thể vẫn còn đang ở giữa không trung thì đám người phía dưới đã nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ nát.
Sắc mặt Uông Kiếm Vũ tái nhợt, thân ảnh nhoáng lên tiếp lấy Vương Kình.
Lấy tay dò xét, sắc mặt Uông Kiếm Vũ đại biến, hàn mang trong mắt bùng lên, trừng mắt nhìn Giang Trần trên lôi đài quát:
- Tiểu tử, ngươi hủy đan điền khí hải của Vương Kình? Hủy đạo cơ, ngươi không sợ bị trời phạt sao?
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Trong thế giới võ đạo này, người nào cũng có thể bị giết. Chỉ hủy đi đan điền khí hải của hắn, coi như là ông trời có đức hiếu sinh.
Thanh âm nhẹ nhàng lại khiến cho tất cả người trẻ tuổi của Thánh Kiếm cung cảm thấy sởn hết gai ốc, trong lúc này, bọn họ có cảm giác không thể nắm bắt đối với Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung trên lôi đài kia.
Đừng nói là người Thánh Kiếm cung nhìn không thấu Mộc Cao Kỳ, coi như là người Đan Kiền Cung là người một nhà, bỗng nhiên đều có cảm giác hoàn toàn nhìn không thấu Mộc Cao Kỳ.
Người ngoài có lẽ không thể hiểu rõ về Mộc Cao Kỳ, thế nhưng ngay cả người Đan Kiền Cung ở cùng dưới một mái nhà với Mộc Cao Kỳ lại còn cảm thấy khó hiểu, nhìn không thấu về Mộc Cao Kỳ.
Đây vẫn là Mộc Cao Kỳ có chút nhát gan, cẩn thận từng ly từng tí một sao?
Đối mặt với sự chấp vấn và uy hiếp của Uông Kiếm Vũ, không ngờ lại có thể ăn nói tự nhiên, chẳng những không có nửa điểm e ngại, ngược lại còn hời hợt phản kích.
Đây là Mộc Cao Kỳ có tính cách giống như con thỏ, nhát gan sợ chết kia sao?
Nếu như chỉ là biến hóa về tính cách thì cũng thôi đi.
Vấn đề là, thực lực của Mộc Cao Kỳ từ khi nào cũng trở nên thâm bất khả trắc như vậy?
Tính ra Mộc Cao Kỳ cũng chỉ mới tham dự hai vòng đấu mà thôi.
Trận đầu trên lôi đài, quyết đấu với cường giả Nguyên Cảnh thất trọng của một tông môn Ngũ phẩm kia, khí thế đánh hừng hực một hồi, cảnh tượng cực kỳ kịch liệt, thoạt nhìn thực lực của Mộc Cao Kỳ cũng không mạnh hơn Phong Bào đó là bao.
Thế nhưng người tinh ý có thể phát hiện ra, Mộc Cao Kỳ từ đầu tới cuối đều dùng một cành cây khô mà thôi, cũng không thi triển bất luận tuyệt chiêu gì.
Mà trận thứ hai này theo đạo lý mà nói, hẳn là một lần ác chiến.
Thế nhưng từ đầu tới cuối mọi người cũng không nhìn thấy hắn vận dụng tuyệt chiêu gì.
Ngay từ đầu Vương Kình dùng kình vương khí lưu nghiền ép hắn, mọi người cho rằng Mộc Cao Kỳ vận dụng một loại phù phòng ngự cường đại mới vượt qua được, đây coi như là giải thích miễn cưỡng mà hợp lý nhất
Thế nhưng mà chỉ cần một tay có thể đánh nát cơ hồ tất cả pháp tướng, chuyện này có thể dùng phù phòng ngự để giải thích sao? Hiển nhiên là không thể.
THế nhưng mà chỉ một động tác đơn giản như giơ tay lên vừa rồi có thể ẩn chứa công pháp, vũ kỹ cao siêu sao? Ở đây có một đống lớn cự đầu võ đạo, chỉ là lại không có ai có thể nhìn ra được.
Lại nhìn động tác xé rách khí lưu đang trói buộc không gian của Giang Trần, những khí lưu trói buộc không gian kia giống như một tờ giấy, hoàn toàn không có bất kỳ lực trói buộc nào.
Động tác đơn giản, nhẹ nhàng như vậy cũng không nhìn ra được Mộc Cao Kỳ dùng bất kỳ tuyệt chiêu nào.
Cuối cùng lại dùng một cước đạp bay Vương Kình, càng giống như lưu manh phố phường đánh nhau, chưa thể nói tới một chút kỹ thuật nào ở đây.
Từ đầu chí cuối, nếu như Mộc Cao Kỳ vận dụng tuyệt chiêu gì thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Thế nhưng tất cả mọi chuyện lại giống như hoang đường.
Nếu nói Mộc Cao Kỳ đả bại Vương Kình còn không bằng Vương Kình phối hợp với Mộc Cao Kỳ biểu diễn một hồi.
Chỉ là tất cả mọi chuyện nhìn qua lại vô cùng giả dối, giả dối tới mức khiến cho mọi người nhịn không được mà muốn đi tới kiểm tra thương thế của Vương Kình, rốt cuộc có như biểu hiện bề ngoài hay không.
Thế nhưng mà thanh âm xương cốt vỡ nát lại không giả dối một chút nào. Máu tươi được phun ra cũng không phải là giả, Uông Kiếm Vũ phẫn nộ nói đan điền khí hải của Vương Kình bị phá hủy thì nhất định không phải là giả.
Nói như vậy Vương Kình cũng không có phối hợp với Mộc Cao Kỳ kia diễn kịch, ai lại liều mạng mang đan điền khí hải ra hủy cơ chứ, lại còn phối hợp với một đối thủ bất cộng đái thiên mà làm ra một màn như vậy.
Nếu như tất cả chuyện này đều là thực, thì Mộc Cao Kỳ này thực sự quá đáng sợ.
Trước khi hắn ta lên đài, tất cả mọi người đều cảm thấy trận chiến này là người Đan Kiền Cung không sáng suốt, phái một thiên tài Đan đạo đi đối chiến với một thiên tài võ đạo của Thánh Kiếm cung, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là quyết định giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hiện tại xem ra tất cả mọi người đã đánh giá thấp Mộc Cao Kỳ.
Thắng lợi vòng thư ba, tương đương đã tiến vào trong Tiềm Long bảng.
- Mộc sư đệ, chúc mừng.
Thẩm Thanh Hồng thoải thái đi tới, vươn tay ra.
Giang Trần nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng thành tâm như vậy khẽ gật đầu, vươn tay nắm lấy tay của Thẩm Thanh Hồng nói:
- Đa tạ Thẩm sư huynh.
Quân Mặc Bạch cũng đi tới cười nói:
- Cao Mộc Kỳ sư đệ thâm tàng bất lộ, một cước kia quả thực vô cùng hả giận, sảng khoái con người a.
Lăng Bích Nhi cùng với Niếp Trùng cũng đều chiến thắng đối thủ của mình, tấn cấp vòng ba.
Nhưng mà Lăng Bích Nhi hiển nhiên phải trải qua một cuộc ác chiến mới có thể tấn cấp.
Niếp Trùng nhìn thấy Mộc Cao Kỳ đi xuống, tâm tình cực kỳ phức tạp. Lúc trước hắn còn mở miệng châm chọc Mộc Cao Kỳ, nói hắn vòng thứ hai đã đánh cực khổ như vậy, còn không bằng cho Nhung Tử Phong tới ...
Hiện tại nhìn thấy biểu hiện của người ta, khuôn mặt Niếp Trùng bỏng rát, bỗng nhiên có cảm giác muốn tìm khe hở dưới đất chui vào.
Chính là loại cảm giác như vậy.
Trận chiến này hắn chỉ xem được phần sau, nói không dễ nghe một chút, nếu như đổi lại là Niếp Trùng hắn chống lại Vương Kình, nếu ngay từ đầu không thể áp chế Vương Kình để cho Vương Kình dùng tuyệt chiêu của mình, coi như là Niếp Trùng hắn muốn thắng Vương Kình cũng chỉ có tỷ lệ năm năm mà thôi.
Muốn hắn thắng Vương Kình nhẹ nhàng như Mộc Cao Kỳ này, một cước đạp bay đối thủ, đây là chuyện căn bản khongo có khả năng.
- Mộc sư đệ, trước đó là ta nhìn nhầm, cho nên ta xin lỗi đệ.
Niếp Trùng tuy rằng là người kiên gạo, thế nhưng nhìn thấy ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng phải khách khí với Mộc Cao Kỳ như vậy, hắn cũng biết bản thân mình không có tư cách gì sĩ diện mà không tới xin lỗi. Bởi vậy hắn mới mở miệng xin lỗi, tự kiếm bậc thang cho mình.
Giang Trần cũng không để ý, hắn với Niếp Trùng không có giao tình, đối với lời nói của Niếp Trùng hắn cũng không có để ý trong lòng mà mỉm cười gật đầu một cái, nói:
- KHông có việc gì.
Lăng Bích Nhi đứng ở phía sau, sau khi khổ chiến, vẻ mặt nàng có chút uể oải.
Cũng may ba vòng đã qua, thời gian trong ngày hiển nhiên cũng không còn nhiều lắm. Những vòng tiếp theo của võ đấu ngày mai mới tiến tục tiến hành.
- Sư đệ, chúc mừng tấn cấp.
Lăng Bích Nhi nhìn Giang Trần gật đầu nói.
Giang Trần mỉm cười:
- Sư tỷ, xem ra trận chiến này thu hoạch của sư tỷ không nhỏ nha, dường như đã nắm bắt được một chút linh cảm đột phá Thánh Cảnh a.
Lăng Bích Nhi kinh ngạc cực kỳ, nói:
- Ngươi nhìn ra được?
Thần thức của Giang Trần cường đại cỡ nào, tự nhiên hắn nhìn ra một chút biến hóa của Lăng Bích Nhi. Kỳ thật dùng thiên phú của Lăng Bích Nhi cũng không kém Thẩm Thanh Hồng là bao, thậm chí còn hơn một chút.
Chỉ là mấy năm này nàng bởi vì chuyện của phụ thân, đối với đan đạo vô cùng chuyên tâm, do đó có chút ảnh hưởng tới phương diện võ đạo.
Nếu không mà nói, bằng vào thiên phú võ đạo của nàng, vốn có hy vọng đột phá Thánh Cảnh hơn hai năm trước.
Hiện tại bệnh tình của phụ thân nàng đã được chữa khỏi, tâm bệnh của nàng cũng được loại trừ triệt để, tâm tình trở nên trong sáng, khúc mắc được cởi bỏ. Cảm ngộ võ đạo tự nhiên cũng không ngừng đề thăng.
Trận chiến trong vòng thứ ba này, sau khi khổ chiến một hồi, nàng nhận được thu hoạch cực lớn. Cảm ngộ võ đạo tích lũy nhiều năm, rất có xu thế phun trào giống như núi lửa.
Vô số linh cảm võ đạo ùn ùn kéo tới.
Tuy rằng nàng không có cách nào xác nhận được đây có phải là dấu hiệu đột phá Thánh Cảnh hay không, thế nhưng ít nhất có thể nói rõ, áp lực võ đạo thời gian dài như vậy khiến cho cảm ngộ võ đạo của nàng đã tích tụ tới mức không thể không bộc phát.
Trải qua Giang Trần chỉ điểm một câu, Lăng Bích Nhi càng thêm xác định, bản thân nàng thực sự đã có hy vọng đột phá Thánh Cảnh.
Chậm thì năm ba tháng, nhanh thì năm ba ngày cũng có khả năng.
Nghe thấy Giang Trần nói vậy, Đan Trì cung chủ và Liên Thành trưởng lão cũng nhìn qua, bọn họ vừa rồi chăm chú nhìn vào lôi đài của Giang Trần cho nên không có chú ý tới Lăng Bích Nhi.
Giờ phút này cẩn thận đánh giá Lăng Bích Nhi, hai người mới phát hiện ra nguyên cảnh khí hải của Lăng Bích Nhi vô cùng sinh động. Từ bên trong lẫn bên ngoài cơ thể đều có dấu hiệu đột phá vô cùng rõ ràng.
- Tốt, không thể tưởng tượng được Đan Kiền Cung ta lại sắp có một thiên tài Thánh Cảnh. Thật đáng chúc mừng.
Đan Trì cung chủ thoải mái cười to.
Hắn lại dùng ánh mắt có thâm ý nhìn qua Giang Trần, Đan Trì cung chủ không thể không thừa nhận, từ khi Giang Trần xuất hiện, đám người trẻ tuổi của Đan Kiền Cung bị kích thích vô cùng lớn, tiến bước thần tốc.
hiển nhiên loại người có đại khí vận như Giang Trần này mỗi một lời nói, hành động của hắn đều ảnh hưởng tới đám thiên tài trẻ tuổi.
Thiên tài có rất nhiều loại, có một ít thiên tài, bản thân cường đại, thế nhưng cuối cùng chỉ là một con sói cô độc.
Mà có một ít thiên tài lại có đại khí vận, chung quy có thể thông qua đủ loại con đường, mang tới phúc vận cho tông môn của mình.
Ví dụ như Giang Trần vậy.
Giang Trần mới tiến vào Đan Kiền Cung được ba bốn năm, thế nhưng lại mang tới biến hóa kinh người cho Đan Kiền Cung.
Trẻ tuổi thì Thẩm Thanh Hồng bừng tỉnh đại ngộ, hiển nhiên là chịu ảnh hưởng của Giang Trần.
Tâm bệnh của Lăng Bích Nhi được giải, cũng là do được Giang Trần chữa trị.
Thiên phú Mộc Cao Kỳ được phát hiện ra, thực lực tăng mạnh, càng không thể bỏ qua công lao của Mộc Cao Kfy.
Về phần những người khác, mặc dù không chịu ảnh hưởng chính diện từ Giang Trần, thế nhưng Giang Trần lại rót vào một loại khí chất mới cho Đan Hà cốc, đây là thứ mà những thiên tài của Đan Kiền Cung trước kia không làm được.
Mà tài nguyên Giang Trần mang tới cho tông môn, mang tới phúc vận cho tông môn không ngừng. Linh dược Thiên cấp, linh dược Địa cấp, còn có nhiều Thánh Anh thảo và đan phương Vạn Thọ đan.
Cẩn thận nghĩ lại, quả thực là nhiều vô só kể.
Dùng trí tuệ của Đan Trì cung chủ, tự nhiên hắn biết rõ đây là phúc duyên Giang Trần mang tới cho Đan Kiền Cung.
Đêm đó, tất cả các tông môn đóng quân ngay tại chỗ, xây dựng chỗ ở tạm thời ở chung quanh lôi đài.
Tu sĩ võ đạo, ban đêm cũng không nhất định cần phải ngủ, chỉ là không tiện chém giết trong đêm mà thôi.
Mà ban đêm vạn vật ngủ say, đối với võ giả mà nói ban đêm là lúc bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức, đây là chuyện tất yếu.
Chỉ là luận võ trong đại điển ba mươi năm một lần này là việc trọng đại, đại đa số đám người trẻ tuổi đều khó có thể tĩnh tâm ng hĩ ngơi.
Nhất là những người đã bị đào thải kia thì túm năm tụm ba lại một chỗ, đàm luận tới những chuyện lạ trong đại điện.
Ba vòng chiến đấu, hai vòng trước thường thường sẽ không có gì lạ, thế nhưng vòng thứ ba lại có không ít lôi đài đặc sắc.
Đương nhiên muốn nói tới cuộc chiến tiêu điểm, đặc sắc nhất tuyệt đối không phải là cuộc chiến mà những thiên tài Thánh Cảnh kia tham dự, bởi vì những cuộc chiến kia đều là đơn phương nghiền nát, độ đặc sắc có hạn.
Muốn nói tới đặc sắc thì phải nói tới cuộc chiến giữa người của Đan Kiền Cung và Thánh Kiếm cung, cuộc chiến của đệ tử đôi oan gia này.
Vương Kình cường đại, lớn lối đấu với Mộc Cao Kỳ trung thực, ít xuất hiện.
Trước khi hai người này chiến đấu, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng là đơn phương nghiền nát, thế nhưng kết quả cuộc chiến lại vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.
Mộc Cao Kỳ không ngờ lại dùng biểu hiện giống như yêu nghiệt, tập kích Vương Kình.
Trận chiến này tuyệt đối là một trận chiến kinh điển. Đủ để ghi khắc vào trong lịch sử của Vạn Tượng đại điển, cho nên cả ngày lẫn đêm, số người bàn luận về trận chiến này nhiều nhất.