Tên cảnh sát bị lời nói này dọa cho sững sờ, sau đó hắn liền kiên định lắc đầu. - Tôi không tin, cậu có bản lĩnh thì lao tới đi. Nói xong câu này, trên khuôn mặt của hắn nở ra một nụ cười khinh thường, rồi xoay đầu quay ra ngoài. Mẹ, loại người này rác rưởi này, mày tưởng tao không dám sao? Lập trưởng của mày là không thèm nể mặt tao sao? Trần Thái Trung lắc lắc đầu, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười. - Ha ha, cao ngạo như vậy, chú ý đi đứng kẻo bị trượt ngã. Lời nói vừa dứt tên cảnh sát đã loạng choạng. Hắn lớn tiếng nói chuyện với bí thư Trương, nhiệt huyết sôi trào. Không để ý liền bị ngã. May mà thân thủ tên cảnh sát này vẫn khá tốt. Lúc ngã hắn đã xoay chuyển tư thế làm cho không bị thương. Chỉ là, sắc mặt hắn đã trắng bệch, mơ màng nhìn bí thư Trần. Tại sao hắn có thể đoán một cách chính xác như vậy chứ? Không chỉ riêng hắn mà tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên. Thậm chí phó sở trưởng Lý còn toát mồ hôi. Bởi vì lúc ở bên cạnh bí thư Trần ông đã trông thấy hắn khẽ nhúc nhích bàn tay. Lời lão Cổ thật không sai, bí thư Trần này…. Thật đáng sợ. Tên của anh là gì? Quay đầu lại đây nói cho tôi biết. Trần Thái Trung bĩu môi với phó sở trưởng Lý. Tên cảnh sát này đã khiêu khích tới tôn nghiêm của hắn, làm sao có thể ngã một cái là xong việc được chứ? - Hừ, anh có tin là anh sẽ ngã lần nữa hay không? Lời nói này của sở trưởng Lý thật không ngoài ý muốn. Mọi người ở đây đều biết những chuyện như vậy ở chốn này xảy ra thường xuyên. Tuy nhiên, hắn vẫn ngạc nhiên với khẩu khí kiêu ngạo của Trần Thái Trung. Đây là bí thư Đảng ủy của phòng quy hoạch sao? Tại sao cso vẻ gióng như là bí thư đảng ủy của thành phố Phượng Hoàng vậy? - Aizzz… chuyện này thật là ồn ào. Trần Thái Trung nén cười tính toán, xoay người đi ra ngoài. - Lão Lý đem người kia đi thẩm vấn. - Đi! Một cảnh sát đẩy Tam nhi đi, hắn loạng choạng bước ra ngoài. Bước vào văn phòng của phó sở trưởng ý, một cảnh sát hỏi Trần Thái Trung: - Bí thư Trần, có cần mở còng tay của người này ra không? Dĩ nhiên, về lý thì chuyện này thuộc địa bàn của lão Cổ. Trần Thái Trung lắc lắc đầu, hắn cũng không che dấu ý định độc ác của mình. - Ha ha, tùy cậu thôi, lão lý… Đầu của hắn chuyển sang phía phó sở trưởng Lý. - Nghe nói ông có một chút tuyệt kỹ. Cái gì mà ‘tiểu kê thượng thụ ’ ‘quá hà khai pháo ’ phải không? Ông cứ thử trước với hắn xem sao… - Không. Tam Nhi hét to một tiếng. Nghe thấy lời nói của Trần Thái Trung sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Hắn là lái xe, bình thường tiếp xúc với nhiều loại người nên các thủ đoạn thảm khốc ở trong xã hội được biết khá nhiều. Vừa nghe thấy tiểu kê đại pháo gì gì đó, hắn đã biết là không phải chuyện tốt, liền lớn tiếng kêu lên. - Tôi là lái xe của khu trưởng, các người dám sao? Còn tao là em vợ của Đỗ tỉnh trưởng. Phó sở trưởng Lý cười lạnh một tiếng, quay đầu chỉnh lại lời nói vừa rồi của Trần Thái Trung: - Thái Trung, lời nói vừa rồi của cậu không đúng. Phải là “tiểu kê quá hà” và “hướng ngã khai pháo” mới đúng. - Trước hết cứ cho hắn thưởng thức “tiểu kê quá hà” đã! Phó sở trưởng Lý ra lệnh cho mấy người cảnh sát kia. - Này, tôi nói, tôi nói. Các người muốn tra tấn bức cung sao? Các người muốn biết cái gì thì cứ hỏi, tôi sẽ trả lời. Sắc mặt Tam Nhi trở nên trắng bệch, cắt không còn một giọt máu. Hắn thật sự không muốn trước mắt gặp phải thiệt thòi. Hơn nữua, hắn không tin rằng một tên bí thư Đảng ủy của phòng quy hoạch nhỏ nhoi lại có thể làm khó được khu trưởng. Chỉ cần qua được khó khăn này… Hừ… tao sẽ cho mày thấy! - Có biết tại sao mà tao bắt mày không? Trần Thái Trung đứng lên, đi đến trước mặt hắn: - Thái Đức Phúc ở tiệm Hoa Anh Thảo là bạn bè của tao. - Chú của tôi, là bạn của anh? Tam Nhi há hốc mồm. - Là chú họ của mày! Trần Thái Trung mỉm cười chỉnh lại. Chữ “họ” được nhấn mạnh trong lời nói cảu hắn. - Lúc Hoa Anh Thảo khai trương tao cũng có mặt. Khi đó tao thấy mày nhẫn tâm để cho chú họ bị người ta khi dễ, lại vì chuyện đưa đón tên khu trưởng Trương kia mà chạy mất. Mày nói thằng tuyệt tình như mày một khi rơi vào trong tay tao, tao có nên giúp chú họ của mình giáo huấn một chút không? - Hóa ra là vì chú họ của tôi sao? Trên khuôn mặt Tam nhi hiện lên một nụ cười nhạt. Trực giác hắn cho biết rằng, Trần Thái Trung chỉ vì tức giận mà muốn báo tư thù thôi, cho nên hắn cũng không phải sợ hãi. - Ha ha, cậu không sợ khu trưởng Trươn tức giận hay sao? - Sợ! Tao sợ chết đi được! Tao sợ ông trời không có báo ứng. Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng rồi đi ra khỏi văn phòng của sở trưởng Lý. - Lão Lý, người này giao cho ông, hãy thu thập hắn tốt một chút, đừng để hắn to tiếng một chút là được! - Được, tôi hiểu. Hắn vừa định đánh lén cảnh sát…. Cánh cửa sau đó đóng lại, thanh âm phó sở trưởng không còn nghe được rõ nữa. Trong hành lang, Trần Thái Trung thở nhẹ một hơi, lông mày cũng nhíu lại. Mình giúp người ta quản tên Tam nhi kia là đúng hay sai? Chuyện của nhà người ta, mình xen vào có đúng không? Trước kia, hắn chắc chắn sẽ không làm như vậy. Bây giờ hắn cảm thấy mình có chút.. “Đa sự”. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không quyết định được chủ ý. Cùng lắm thì từ nay vì sau mình gặp chuyện này cũng coi như là không thấy. Nghĩ lại, đa sự với vô tình thì cái nào tốt hơn đây? Ở đằng sau cửa mơ hồ truyền đến những thanh âm gào thét. Trần Thái Trung thở dài đi tới phòng trực ở dưới lầu. - Này, mở căn phòng này ra cho tôi. Phòng họp cũng được, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, nếu có người tới đây gây rắc rối thì cứ gọi tôi! Vòng vèo cả ngày, bây giờ cũng đã là mười giờ đêm rồi. Hay lắm, từ nay về sau chuyện cứ như vậy đi. Cũng không phải là tư thù đại địch, nói chung, cảnh sát trong sở công an, không tịch thu công cụ liên lạc của người ta. Nguyên nhân rất đơn giản, ai biết sau lưng những người này có ai không? Hôm nay làm như vậy chính là làm lộ diện ra. Quả nhiên là lộ diện,Trần Thái Trung ở trong phòng làm việc xem hồ sơ suốt một đêm. Sáng sơm hắn đứng dậy xem xét thì những người khác bình thường còn cái tên Tam Nhi kia, thật sự vô cùng thê thảm. Chắc là lão bà của hắn đến đây may ra mới nhận ra hắn, mà còn phải nhận dựa vào quần áo. Tuy nhiên may mà, qua một đêm ở đây không có bề bộn gì rắc rối trong việc lấy khẩu cung.