- Anh ta đương nhiên biết y thuật rồi. Nhìn thấy bộ dạng không thể tin nổi của Kinh Tử Lăng, Mông Hiểu Diễm cảm thấy bản thân bị tổn thương, một người lớn như mình vậy, mà còn đi lừa gạt một cô bé như cô sao? - Hơn nữa vô cùng thần kỳ, nói như thế nhé… Giọng cô thanh thanh, đang cân nhắc xem nên thuật lại chuyện này như thế nào, mới vừa hợp lý mà không công khai, chính lúc này, cửa phòng mở ra, Cát Kiến Tân đưa Tiểu Cát đi vào trong. Kính rượu ở tỉnh Thiên Nam, cũng hết sức xem trọng, dựa theo tình hình này, Kinh Tử Lăng là tiểu bối, nên đến phòng hạng A trước để kính rượu cho Cát Kiến Tân, tuy nhiên, phong tục ở đây, vẫn khá xem trọng sư đạo tôn nghiêm, dù Cát Kiện Tân được xem là nửa đồ đệ của Kinh Dĩ Viễn, vừa là chủ, như vậy, theo quy tắc, anh ta đến trước mới là bình thường. Về phần Tiểu Cát, vậy thì không cần nói nữa, vốn dĩ họ Trần là Trưởng phòng của anh ta, lại rất chiếu cố anh ta, không đến kính rượu trước chính là đã có lỗi rồi. Cát Kiến Tân ngồi được ước chừng mười phút, vốn dĩ anh ta không cần ngơ ngẩn trong thời gian dài vậy, tuy nhiên nếu đã đến rồi, vậy thì ăn uống linh đình, tìm hiểu một chút thân phận của các vị ngồi đây, cũng là chuyện hợp lí, tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, Chủ tịch Cổ cũng có tâm muốn xem gần đây thành phố Phượng Hoàng lại xuất hiện thêm nhân vật nào. Nghe nói Vương Ngọc Đình ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Cát Kiến Tân liền nhiệt tình hơn, trong lòng cảm thấy, ngoài Kinh Tử Lăng, thân phận của vị này cũng có thể miễn cưỡng đoán ra được. Tuy nhiên sau đó, chuyện càng khiến cho anh ta kinh ngạc hơn đã xảy ra, Đinh Tiểu Ninh không ngờ lại là hậu nhân của Ninh gia, hơn nữa, một cô gái khác, không ngờ gọi là Mông Hiểu Diễm! Cát Kiến Tân quen biết Mông Thông, nhưng không hề biết con gái của ông ta tên Mông Hiểu Diễm, chỉ là trong hai ngày này, vụ án đấu súng ở khách sạn Phượng Hoàng quá ồn ào huyên náo, sao anh ta có thể không đoán ra được thân phận của Mông Hiểu Diễm cơ chứ? Đổi lại là người khác, có thể là hiệu trưởng một trường trung học trọng điểm khi tuổi đời còn trẻ được hay không? Đương nhiên, mọi người tán gẫu với nhau, những chuyện nói ra chỉ là họ tên và cương vị công tác. Cũng có nghĩa kết bạn, đương nhiên Chủ tịch Cát cũng không thể đi hỏi hiệu trưởng Mông: Chú của cô chính là Mông Nghệ sao? Những lời như vậy, khó tránh khỏi việc tự hạ thấp thân phận, tuy nhiên, anh ta đối với Mông Hiểu Diễm khách sáo một chút, cũng là bình thường. Người được giới thiệu cuối cùng, chính là Lưu Vọng Nam, Cát Kiện Tân còn nghĩ không biết người này có phải cũng họ Mông không, có khả năng là bí thư thiên kim ngồi xe số một đến Phượng Hoàng mà truyền thuyết nói không, nhưng khi nghe đối phương họ Lưu, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng. Tuy nhiên, trên bàn ngoại trừ người lái xe, đều là những hào kiệt một thời, anh ta cũng không vì thế mà xem nhẹ Lưu Vọng Nam: - Ha ha, cô Lưu lên chức ở đâu vậy? Lưu Vọng Nam có chút khó xử, vị trí công việc của cô, thật sự có chút khó nói. Vì thế ho nhẹ một tiếng: - Ha ha, trước mắt cơ bản không có gì đáng làm cả. Chỉ là giúp bạn bè làm tí việc, tiện thể đầu tư một chút mỏ than thôi… Được, cô ta trực tiếp lấy cái mỏ than của Trần Thái Trung ra nói, dù sao Trần Thái Trung cũng đồng ý với cô, đợi sau khi em trai họ của cô Khai Xuân qua đây, xem xét trao quyền khai thác mỏ than cho anh ta. Cô ta nói khá mơ hồ. Tuy nhiên, trong lòng Cát Kiện Tân, càng không thể đoán ra được người phụ nữ này, trông có vẻ trắng trẻo, mở mỏ than à? Bà chủ lớn sao? Chỉ là, người ta không muốn nói, anh ta cũng không thể ép buộc cô ấy nói ra, chỉ có thể nhìn Lưu Vọng Nam một lần nữa, trong giây lát, dường như anh ta nghĩ đến điều gì đó: - Trước đây cô Lưu từng ở Tố Ba chăng? Tôi nhìn cô, có chút quen quen… Ha ha. Lưu Vọng Nam cầm lấy ly rượu, không để người khác chú ý chợt nhè nhẹ run lên, nở nụ cười trên mặt như cũ - Tố Ba, tôi từng tới đó, tuy nhiên không ở lại đó quá lâu, có thể ngài nhớ nhầm rồi? - Vậy sao? Cát Kiến Tân nhíu mày, lập tức lắc đầu, cười sang sảng lên: - Ha ha, xem ra chính tôi nhớ nhầm rồi, tôi già rồi, trí nhớ quả thật không mấy tốt lắm… Mặc kệ nói thế nào, anh ta rất hài lòng với lần thu hoạch đến phòng số hai hạng A này , cả một phòng toàn nam nữ trẻ tuổi, không ngờ toàn bộ đều là người giỏi, lúc rời khỏi, anh ta không quên cảm thán một tiếng, - Trường Giang sóng sau đè sóng trước Khi Cát Kiến Tân hỏi chức vụ của Lưu Vọng Nam, Trần Thái Trung cũng toát mồ hôi, tuy hắn có lòng tin đối với khả năng ứng phó của cô ta, nhưng họ Trần lại quá coi trọng thể diện, chú ý một tí cũng là điều rất bình thường mà thôi. Nhưng, chính vì hiếm khi chú ý đến, hắn mới phát hiện lúc Lưu Vọng Nam nói đến Tố Ba, cảm xúc có một vài sự thay đổi có cũng như không, đúng vậy, một khi Trần Thái Trung có hứng thú với điều gì, khả năng quan sát và phán đoán của hắn, tuyệt đối là nhất đẳng. Nhìn thấy phản ứng của Lưu Vọng Nam, không thể nào tránh khỏi, hắn lại nhớ đến tối hôm đó hắn đã kết thù chuốc oán với Cao Vân Phong, lúc đó cô gái mà Trương Kiến Quốc gọi đến, không phải là người ở trong đoàn văn công sao? Đợi Cát Kiện Tân rời khỏi, Trần Thái Trung nhìn thấy không có gì xã giao nữa, một lần nữa lại chìm trong suy nghĩ, hiện giờ nhiều người như vậy, chắc chắn không thích hợp để hỏi chuyện này, vậy hắn cũng chỉ còn cách tự mình nghĩ thôi. Chẳng lẽ nói, Cát Kiến Tân trong trường hợp như vậy, đã nhìn thấy cô ta? Đầu óc của hắn chuyển động nhanh, do suy nghĩ quá chuyên tâm, thậm chí hắn không nghe được Kinh Tử Lăng đang chào hỏi hắn. Cho đến khi người bên cạnh Trì Chí Cương đẩy hắn một phen, hắn mới kịp phản ứng, - A, bác sĩ Trì, có chuyện gì sao? Kinh Tử Lăng bị bộ dạng mệt mỏi của hắn làm cho tức giận, nếu không phải cả bàn chỉ có anh thích hợp, tôi sẽ không nói lại lần thứ hai đâu: - Tôi nói Trưởng phòng Trần, nhiều người như vậy mà anh cũng có thể thất thần, lợi hại thật, tôi hỏi anh… có cùng tôi đi đáp lễ không? Cát Kiến Tân là bậc trên nhưng đã đi kính rượu trước rồi, cô ta bất kể thế nào cũng phải đáp lại, tránh người khác nói cô ta không biết lớn nhỏ, còn Trần Thái Trung thì không, Tiểu Cát là cấp dưới của hắn, đến kính rượu trước là chuyện đương nhiên, hắn không đáp lại cũng là chuyện rất bình thường. Đương nhiên, vì nể mặt Cát Kiến Tân, họ Trần đã đáp lại, cũng không phải tự hạ thấp thân phận của mình, người ta là Phó giám đốc mà có thể đến gặp một Trưởng phòng như hắn, hắn đến gặp nhân viên của mình một chút cũng là điều đương nhiên thôi. Trần Thái Trung còn chưa kịp phản ứng lại tình hình, thuận miệng hỏi một câu, - Sao lại là tôi? Hử, tôi nói là, tại sao muốn tôi đi cùng với cô… Càng về sau, giọng của hắn càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên, hắn đã nhớ ra, hai phòng này, cũng chỉ có mình hắn và Kinh Tử Lăng, có xã giao với đối phương, hắn không đi thì ai đi cơ chứ? Bộ dạng xấu hổ của hắn, bị những người có mặt đều nhìn thấy rõ ràng, đợi đến khi vẻ mặt hắn cuối cùng lộ ra vẻ tỉnh ngộ, Vương Ngọc Đình đang cười ngặt nghẽo, không thể nào thở được. Bị cô ấy cuốn hút, mọi người trong phòng đều cười lên, chỉ có Kinh Tử Lăng oán hận bĩu môi, không có cười ra, cô ta cảm thấy bản thân bị tổn thương, người đẹp bị bỏ quên, đây là tội lỗi ngập trời, cũng không đáng để so đo, hơn nữa, thằng nhãi này còn cầu khẩn ông nội của mình? - Cười cái gì? Tôi đi đây, lúc nãy chẳng qua là không nghe thấy mà. Trần Thái Trung ngượng ngùng trả lời, không ngờ nhận được lại là tiếng cười lớn hơn, khiến hắn càng cảm thấy có chút mất mặt. Nhìn thấy Trần Thái Trung và Kinh Tử Lăng đứng dậy hướng ra ngoài, nam thì khôi ngô tuấn tú, nữ thì cao gầy xinh đẹp, Vương Ngọc Đình càng phát hiện ra rằng, hai người quả thật rất xứng đôi, nếu như kết lại thành một đồi thì cũng không có gì quá đáng, chỉ là…Tên Trưởng phòng Trần này, học lực hơi thấp một chút thì phải? Nhưng kiểu quá xứng đôi này, trong mắt của người khác, chưa chắc đã tuyêth vời giống như cô ta nghĩ như vậy, tối thiểu, Mông Hiểu Diễm nhìn thấy, lại không kiềm chế được ghen lên, cô ta lại quay sang nhìn Đinh Tiểu Ninh và Lưu Vọng Nam đang ngồi bên cạnh, trong lòng nghĩ thầm: xem ra nhất quyết phải tập hợp lại tất cả các sức mạnh có thể đoàn kết được, để chống đỡ lại nỗi uy hiếp lớn này. Nhóm người trong phòng hạng A số một, có giáo sư, nghệ sĩ và người nghiên cứu khoa học, xem như là nhân vật xã hội nổi tiếng, trong đó cũng có vài người làm trong Mặt trận Tổ quốc, Cát Kiến Tân thích xã giao với những người này. Tuy nhiên, trong mắt của Trần Thái Trung, máu ghen của những người này khó tránh khỏi việc bớt thêm một chút, đặc biệt là, khi những người này biết, Kinh Tử Lăng là con gái của Kinh Dĩ Viễn, đối với cô ấy vô cùng nhiệt tình, từng người gọi “Kinh Lão”, ngược lại hắn bị bỏ qua một bên. Cũng may, phòng này còn có Tiểu Cát, tuy xem ra, dường như Tiểu Cát là một người đi theo, gần như đi theo anh của mình ra học hỏi, nhưng Trần Thái Trung không quan tâm, trong ánh mắt không coi thường, tìm được một người cung kính với mình, hắn còn có thể bắt bẻ gì nữa? Hai người đang ở đây, ngồi được cũng hơn mười phút, chỉ là nhóm người này hơi yêu thích Kinh Tử Lăng, lúc uống rượu một chút cũng không mơ hồ, căn bản quên mất sự thật cô ta vẫn là một cô bé, đập vào mắt cảnh tượng này, không ngờ Trần Thái Trung nghĩ ra bốn chữ, văn nhân vô đức. Cho nên, khi Kinh Tử Lăng đi ra khỏi phòng số một hạng A, vẻ mặt đã đỏ lên vì rượu, cánh cửa phía sau lưng vừa khép lại, cô ta thở dài một hơi nặng nề, cô ta uống không nhiều, còn là rượu vang đỏ, nhưng ánh mắt dường như có chút mập mờ. - Tôi phải ngồi một chút. Cô ta sải bước chân dài, đi đến ghế sô pha trong đại sảnh bèn ngồi xuống, xem ra, cô ta vẫn khá chú ý đến hình tượng của chính mình. Trần Thái Trung do dự một chút, cũng ngồi xuống với cô ấy, tuy chỗ này ít người đến, nhưng để một cô gái xinh đẹp ngồi lẻ loi tại đây, có chút không giống bạn bè. Kinh Tử Lăng nhắm mắt lại, sau khi thở dài mấy hơi, dường như cảm thấy hơi ổn một chút, liếc mắt nhìn hắn, - Trưởng phòng Trần, ba người phụ nữ cùng đến với anh, có quan hệ gì với anh vậy? - Họ à, đều là đàn bà của tôi. Trần Thái Trung lại có hứng thú nhìn ngọn đèn treo trong đại sảnh, không chút để ý trả lời, ánh sáng của đèn treo này hơi tối, khi biệt thự được sửa lại, anh mày nên làm cho sáng sủa một chút mới tốt…