- Lỡ ngày hôm nay, tôi sẽ không quản nữa. Hứa Thuần Lương thở dài, chuyện của hôm nay đi tới bước này, thật ra do anh ta không hề nghĩ đến. Anh ta có chút hối hận. Sớm biết trước thì sẽ không gọi Cao Vân Phong đến rồi. Hai người là bạn học thời Đại học. Anh ta biết từ sớm, tầm nhìn của Cao Vân Phong vô cùng cao, đối xử với người khác cũng vô cùng kiêu ngạo. Tuy nhiên, niệm tình còn có chút nhân tính chưa xấu lắm, nên hai người đối xử nhau cũng không tồi. Cho đến năm trước, khi Hứa Thiệu Huy được điều tới. Khi gặp lại nhau, trước mặt anh ta, thái độ kiêu ngạo của Cao Vân Phong cũng hạn chế rất nhiều. Đạo lí vô cùng đơn giản, cấp bậc của Hứa Thiệu Huy cao hơn nhiều so với Cao Thắng Lợi. Nhưng khi đã chống đối nhau, trong lúc vô ý, Cao Vân Phong luôn toát lên sự ưu việt như có như không. Đương nhiên, cái cảm giác cao cao trên cao này, rất nhiều con cháu quan lớn đều có cả. Hứa Thuần Lương không cho rằng là việc quá nghiêm trọng. Nhưng lại không ngờ trong ngày hôm nay, lại dẫn đến trường hợp như vậy. - Vậy được rồi. Nào, chúng ta tiếp tục uống. Vẻ mặt Cao Vân Phong thay đổi, lại cười lên. Tuy nhiên, kiềm chế của anh ta tương đối đủ. Những người tại đây đều nhìn ra được, hàm ý nằm sau nụ cười này chính đang ẩn chứa một cơn giận dữ. Có cần nhẹ nhàng thông báo một tiếng cho Thái Trung không? Trong đầu của Thụy Viễn không ngừng nghĩ đến ý này. Trong tâm của anh ấy vô cùng rõ ràng, Cao Thắng Lợi không phải một kẻ hiền. Thái Trung mạnh thì mạnh rồi. Nhưng đối với hạng người có cấp bậc như vậy, làm không tốt thì đúng là ấm ức mà tìm đường thoát. Trong lúc anh ta đang quyết định con cờ, Cao Vân Phong lại liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười, không nói lời nào cả. Tuy nhiên, trong cái nụ cười có ý châm chọc này, khiến cho Thụy Viễn có thể đưa ra chủ ý: trên bàn có nhiều người như thế, có ai khẳng định được tin này do tôi lan truyền ra chứ? Thương nhân chú trọng đến tính đưa đẩy, khéo léo. Nhưng có người đàn ông nào trong lòng lại không có chút vui buồn chứ? Bất luận thế nào, đi đến bước này rồi. Không khí trong phòng cũng không thể trở lại như lúc ban đầu nữa. Cho dù mấy cô gái này có cố gắng khuấy động không khí. Nhưng ít nhiều cũng mang chút quạnh quẽ. Gặp phải trường hợp như vậy, Hứa Thuần Lương dứt khoát lại nói lên vấn đề vừa nãy - … Tuy nhiên nói câu lương tâm, Vân Phong, tốt nhất anh đừng nên đụng đến con người đó nữa. Tên kia không dễ đối phó như suy nghĩ của anh đâu. - Sao, anh còn chưa dứt sao? Cao Vân Phong trợn mắt nhìn anh ta - Chúng ta đã nói rồi, hôm nay không nhắc chuyện này nữa. Trần Thái Trung đi xuống cầu thang, mới phát hiện bên ngoài lại bắt đầu mưa lất phất, bị những giọt nước lạnh văng vào. Đầu óc của hắn cũng tỉnh hơn: Cao Thắng Lợi là người như thế nào? Là người được chọn làm Phó chủ tịch tỉnh vào nhiệm kì sau à. Làm quan đến cấp bậc tỉnh bộ. Trên căn bản đã không cần mấy thứ ngựa đen gì rồi, lai lịch, thành tích, mức nổi tiếng, danh vọng, quan hệ… Những cái đơn giản này cũng có thể dựa theo công thức mà tính toán. Quả thật Cao Thắng Lợi cũng quá nổi tiếng. Nếu như Phó chủ tịch tỉnh Thiên Nam bị điều đi, nếu cần đề ra cán bộ trong tỉnh, thì mười phần là do ông ta đảm nhận. Cái này mọi người đều hiểu quá rõ. Dựa vào lương tâm mà nói, Trần đại tiên nhân không hề đặt giám đốc sở Cao trong lòng. Nếu không vừa rồi hắn cũng không nói ra những lời cứng rắn như vậy. Trong chức vụ đó, hắn còn sợ ai nữa chứ? Nhưng nói lại, đồng thời cũng dựa theo lương tâm, chỉ dựa vào nguyên tắc quan trường mà làm việc, khoảng cách giữa hắn và đối thủ, chính là cách biệt một trời. Dù trong tay hắn nắm được lượng lớn chứng cứ tham ô của đối phương, chỉ sợ không lật đổ được người này thôi. Cao Thắng Lợi giám đốc sở Cao không phải Thư Thành. Về điểm này, trong lòng Trần Thái Trung hiểu rõ. Cho nên, hắn có chút bực bội. Việc này xử lí không tốt, có lẽ sẽ gây ảnh hưởng đến kế hoạch tu luyện của hắn trong quan trường. Tuy nhiên, hắn không hối tiếc khi làm vậy. Tôi đường đường là một La Thiên Thượng Tiên làm người đã khiêm tốn đến thế. Anh chẳng qua cũng chỉ là con của Giám đốc sở, trước mặt tôi mà còn dám càn gở? Đúng là muốn bị xử rồi. Tôi và anh rất thân sao? Trên đường đi về khách sạn Cẩm Viên, áo khoác ngoài của hắn cũng hơi ướt. Vừa bước vào phòng, nhìn thấy Mông Hiểu Diễm còn chưa về. Trong lòng hắn không kiềm nổi niềm vui: Xem ra, Mông Hiểu Diễm và chú của cô ấy cũng tâm sự không tồi đấy? Đợi hắn lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện Mông Hiểu Diễm đã gửi một tin nhắn cho mình, tin nhắn của hắn đều vang lên hai tiếng “Tít tít”. Trong buổi tiệc không nghe thấy cũng là điều bình thường thôi. - Buổi tối không qua nữa, đừng nhớ. Mông Hiểu Diễm. Tin nhắn này quả đúng là ngắn! Trần Thái Trung cười, mới cởi quần áo tắm rửa đi ngủ. Không ngờ điện thoại lại vang lên, màn hình điện thoại hiện lên tên người gọi đến – “Thụy Viễn” Tập huấn của lóp hàm thụ. Thật ra cũng hơi vô vị. Giáo viên phát cho một đống tài liệu, sau đó lại vạch qua vạch lại, nói với mọi người cái nào là trọng tâm, cái nào không thích hợp cho tình hình trước mắt, năm nay chắc chắn sẽ không thi – Dự thi giáo dục, không ngoài điều này. Sau đó là nêu ví dụ giảng bài. Đa số học sinh đều thích nghe loại này. Nhưng nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn trái ngược. Vốn dĩ hắn chính là học sinh tốt nghiệp vào năm ngoài. Đối với những kỹ xảo dự thi này, đúng là không mấy hứng thú cho lắm. Hắn lại thích cân nhắc về chủ đề “Tình hình” mà giáo viên nhắc đến. Con người đọc nhiều “Nhật Báo Thiên Nam”, đa số cũng có đức tính như hắn. Lần gặp trước tại trường Đảng thành phố Phượng Hoàng, trí nhớ của Trần Thái Trung vẫn còn mới toanh. Lẽ ra hắn cũng không nghĩ tại trường Đảng Ủy lại có thể kết bạn kết bè. Tình người trong lớp hàm thụ lạnh nhạt, hẳn là lợi hại hơn nhiều so với lớp tu luyện chăng? Ai ngờ những chuyện trong đầu năm nay, cũng là không có lí lẽ gì. Tiết đầu tiên vừa xuống, đã có người chủ động tìm hắn. Chính là tên công tử bột đeo kính - Chào anh, sao lại đến lớp có một mình vậy? Bạn gái của anh không đến sao? Trần Thái Trung suy nghĩ một hồi, chợt mới nhớ ra. Hôm qua tên này đã nhìn chằm chằm vào Mông Hiểu Diễm. Tuy nhiên, nếu người ta đã hỏi thẳng như vậy, đương nhiên hắn cũng không sợ trả lời - Ừ, cô ấy cùng tôi đến kí tên thôi. Cô ấy đã tốt nghiệp đại học rồi. Cứ như vậy, hai người câu được câu không mà tán gẫu với nhau. Tên công tử bột này tên Hà Chấn Hoa, năm nay 24 tuổi. Làm việc tại ngân hàng Trung Quốc, cũng vì muốn tiến tới, nên đã đăng kí học cái này. Trần Thái Trung đang xem xét anh đây nhân phẩm có bộc phát không. Nào ngờ có người chủ động tìm tôi trò chuyện, Hà Chấn Hoa ấp a ấp úng một hồi. Cuối cùng cũng nói lên ý đồ: - Bạn gái của anh, cô ta… có phải cô ấy họ Tần không? - Tần? Trần Thái Trung ngơ ngác hồi lâu, mới cười hì hì lắc đầu. - Ha ha, cô ấy không phải họ Tần đâu. Sao anh lại nghĩ vậy? - Cô ấy... Cô ấy rất giống một đồng nghiệp của tôi. Hà Chấn Hoa liên tục giải thích một hồi, gương mặt có vẻ hơi ửng đỏ lên. - Hả, anh đang yêu thầm người ta chăng? Trần Thái Trung đảo mắt, liền phản ứng lên, không thể không nói. Sức tưởng tượng của hắn ngày càng mạnh hơn. Chỉ có điều, miệng cũng hơi rộng chút. Như vậy, có chút làm mất thân phận Trưởng phòng của hắn. - Đâu có? Mặt của Hà Chấn Hoa càng đỏ hơn. Nhưng trong ánh mắt rõ ràng rộ lên một chút chán nản. Nhìn hai người chuyện trò vui vẻ như vậy. Người cô gái có gương mặt trái xoan, thân hình hơi béo phì một chút cũng chạy qua. - Nói gì vậy? Vui như thế? Cô gái có tên Vương Tư Mẫn. Sau khi tốt nghiệp đại học truyền hình được phân đến cục tài chính ở quận Bảo Lan, thành phố Tố Ba. Hiển nhiên, gia đình cô ấy nhất định đã nghĩ ra vài chiêu. Nếu không đừng nói là trung chuyển, dù là tốt nghiệp chuyên khoa, muốn đến đơn vị như ở cục tài chính, cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, tính tình của Vương Tư Mẫn không tệ. Cách ăn nói cũng tương đối hào phóng. Không những đối xử tốt với Hà Chấn Hoa, đối với “Người ngoài” mang khẩu âm thành phố Phượng Hoàng như Trần Thái Trung đây, cũng không hề có chút tự cho mình là siêu phàm. Ả nên tự cho là siêu phàm sao? Nghĩ đến đây, Trần Thái Trung không khỏi khinh miệt bản thân. Trong đầu năm này, sao anh đây lại bắt đầu phân chia con người ra thành cấp ba sáu chín vậy? Đương nhiên, khó trách hắn lại có suy nghĩ như vậy. Rất nhiều người có thói quen phân chia cấp bậc để đối đãi. Đặc biệt là những quan chức cấp cao. Vương Tư Mẫn người ta làm việc cho cục tài chính, lại là người trong tỉnh, có chút ưu việt cũng bình thường thôi. Do đó từ điểm này mà nói, tính cách của cô ta cũng không tồi. Dù sao, dù nói thế nào, tiết học của buổi sáng, giúp cho Trần Thái Trung làm quen được hai người có thể trò chuyện được. Đương nhiên, trong trường hợp như vậy, Trần mỗ khoe khoang một chút thân phận của mình cũng là điều bình thường thôi. Vương Tư Mẫn có thể nói là làm việc tại cục tài chính. Vậy sao hắn lại không thể nói bản thân là Trưởng phòng văn phòng đầu tư chứ? Cũng may, dù sao thành phố Phượng Hoàng thuộc lãnh địa bên ngoài. Hai học sinh đối mặt với một Trưởng phòng này, tương đối không mấy áp lực. Đầu năm nay nhiều kẻ lừa đảo, một sinh viên Trưởng phòng – Nếu không là kẻ lừa đảo, đấy chính là thành phố Phượng Hoàng quá lạc hậu rồi. Đương nhiên, chuyện xảy ra trong năm nay, thà tin rằng có còn hơn là không. Tuy hai vị kia đã đưa ra chủ ý không dính líu với tên này về mặt tiền bạc. Nhưng còn về mặt giao lưu, tạm có thể xem là duy trì được. Nhất là Hà Chấn Hoa, từng thấy qua vẻ đẹp của cô bạn gái của Trưởng phòng Trần. Trong lòng của anh ta nhận định rằng, bạn học Trần này, mười phần là Trưởng phòng thật sự. Vả lại dự đoán gia cảnh của tên này chắc cũng có chút biện pháp. Kết giao với loại có tiềm lực. Tóm lại cũng không tồi. Đa phần đàn ông cũng có chung giác ngộ như vậy. Do đó, Hà Chấn Hoa đã nhanh chóng đưa ra một số hứa hẹn với Trần Thái Trung: - Thái Trung nếu như lúc nào anh bận công việc quá, không rời đi được, phần dữ liệu tôi có thể nhận giúp anh. Tôi cũng giúp anh vạch ra trọng tâm. Dù sao đến lúc anh đến Tố Ba, mời mọi người một chầu là được rồi. Với cái hứa hẹn này, đương nhiên Trần Thái Trung rất vui vẻ. Luôn miệng nói “Thật ngại quá”, trong lòng thì đã đưa ra quyết định. Ừm, lần sau không đến Tố Ba được thì thôi. Ai ngờ, không cần đợi đến lần sau. Hắn đã khiến Hà Chấn Hoa giúp đỡ vạch ra trọng tâm. Buổi trưa, Mông Hiểu Diễm điện thoại đến, nói là trưa nay hắn phải đưa cô đi dạo cửa hàng bách hóa!