Có nhiều cách để đánh người, nhưng, cách Trần Thái Trung tiến thẳng xuống sườn núi như vậy thì chắc chắn sẽ là nắm đấm. Thấy hắn chạy xuống nhanh như vậy, thôn dân đã cầm sẵn vũ khí trong tay, hùng hổ xông lên - Tất cả tản rộng ra, thằng này muốn chạy, đánh gãy chân nó đi! Lời nói này, Trần Thái Trung nghe rõ mồn một bên tai. Thôn dân có gan đánh gãy chân người khác không, hắn không còn muốn màng tới, điều cốt yếu là, đối phương đã nói đến vậy, hắn đã có lí do để động thủ. Trần Thái Trung xưa nay vốn quen “ Ăn miếng trả miếng “ , bọn bây muốn đánh gãy chân tao, phải không hả? Ngay sau đó, hắn liền xông vào trong đám người, trong chớp nhoáng, quyền đấm cước đá liên hồi, chưa hơn một phút, đã thấy bảy tám người đàn ông nằm lăn kềnh trên mặt đất, ai nấy ôm lấy chân mình kêu la thảm thiết. Lúc này, thôn dân đều căm giận, vũ khí trên tay không chút do dự tấn công vào hắn, Trần Thái Trung toàn thân chuyển động, vừa né vừa dùng tay đỡ đòn, trong khi tay chân không ngừng đánh trả đối phương. Số người có can đảm tính ra cũng ít ỏi, khi có khoảng gần hai mươi mấy tên nằm lăn cả trên đất, thì thôn dân cuối cùng cũng khiếp sợ, ùn ùn tháo chạy. Vô số sự kiện trong lịch sử đã chứng minh rằng: trong lúc dầu sôi lửa bỏng, người dám đương đầu đứng ra mãi chỉ là cá biệt, phản ứng này của thôn dân ở đây, một lần nữa đã chứng minh chân lý đó. Dĩ nhiên, kẻ nhát sợ luôn viện cớ cho sự nhát gan của mình, có người thấp giọng nói thầm: - Tên này phải người không vậy? Cuốc nặng như vậy bổ xuống chân hắn mà không hề hấn gì vậy? Cái cuốc hẳn nhiên đâu phải bằng giấy, dù để tám cân sắt thép dày lót lên, khi bổ xuống thì xương gối cũng nát vụn, hơn nữa, cũng cái cuốc ấy ban nãy chặt đứt cả cánh tay của một thôn dân còn gì. Số người bủa vây Trần Thái Trung quá đông, trong tình thế nguy cấp, việc đánh nhầm kẻ khác là điều khó tránh. - Khốn kiếp, tên nào nói muốn đập gãy chân ta? Trần Thái Trung thấy dân rút lui, cũng không buồn đuổi theo, hai tay chống nạnh, run vai vài cái, như thể sẵn sàng đánh nhừ tử kẻ nào nói vậy, - Kẻ nào nói câu đó hả? - Ông nói đó, làm gì ông? Một người nằm dưới đất cố nén cơn đau nhìn hắn hằn học, - Đủ gan thì giết ông nội mày đi! - Cái gì cơ? Trần Thái Trung giương giò đạp một phát, khiến người này lập tức ngất xỉu. - Tên kia, tao nhớ mày rồi đấy, thù này lớn rồi đấy. - Dáng chống nạnh của anh đẹp thật đó. Một giọng nữ từ sau lưng hắn vang lên, hơn nữa lại là đề tài không đoán trước. - Đây cũng là một cách rèn luyện sao? Đinh Tiểu Ninh từ sau hắn chạy đến, trên sườn dốc, Cổ Hân đang cầm súng giằng co cùng mấy người dân, song Đinh Tiểu Ninh dù từng đối đầu với hắn vẫn nhận thấy, ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất. Người hiểu ta nhất không phải là bạn ta, mà là kẻ đối đầu của ta, lời này quả không ngoa. “ Báo cảnh sát. Mau đi báo cảnh sát! “ Có thôn dân lớn tiếng hô, - Có kẻ hành hung đánh người! - Đúng vậy, ta hành hung đó. Trần Thái Trung gật đầu mỉm cười, đứng nhìn ba bốn chục người bằng ánh mắt đầy khiêu khích. - Tôi một mình tay không hành hung cả sáu mươi mấy tên các ông đấy, không phục thì lên đây đánh trả đi, ha ha~ - Lúc các ngươi vây quanh nhân viên chính phủ, sao không nghĩ tới cảnh sát? Giọng Đinh Tiểu Ninh nói rất rõ, vạng vọng thật xa giữa nơi trống trãi. - Giờ lại nghĩ đến cảnh sát sao? Cục Cảnh Sát là do các ông mở à? - Cô chạy xuống đây bằng cách nào vậy? Trần Thái Trung nhìn cô chằm chằm, không màng phản ứng của thôn dân nữa, - Chi viện của Cổ Hân gọi bao giờ mới tới? - Phân cục đã nhận được tin, sẽ tới ngay. Mông Hiểu Diễm chìa tay, trong lòng bàn tay trắng nõn là điện thoại của Trần Thái Trung, - Đồn Trưởng Cổ nói, anh phải nói chuyện với bên cục thành phố… - Cục thành phố? Trần Thái Trung ngẫm một hồi, cũng phải, vụ này quậy to thế này, không thông qua đó cũng không được, mười mấy hai mươi người gãy tay gãy chân, sao có thể xem là vụ ẩu đả nhỏ được. Nhưng hắn ngẫm kĩ lại, trước tiên gác máy chủ nhiệm Tần cái đã, hắn muốn liên lạc cục trưởng Vương Hoành Vỹ, song đây là việc của nhà họ Gia, sao lại phải xen vào tình riêng nhỉ? Tần Liên Thành vừa nghe, đã lập tức oán trách - Việc này sao anh không chịu nói sớm? Thôn đó của khu Thanh Cừ người dân nổi tiếng là dữ dằn, nếu biết anh đến đó, tôi đã phải sắp xếp vài người đi chung với anh rồi, viết thêm thư giới thiệu… Nhưng hiện tại, ta đây còn dữ hơn họ mà, nhưng bà cha nó, - Thụy Viễn không nói rõ cho tôi biết. Giờ vấn đề là dân thôn tiểu Chương kích động quá, tôi xuất trình thẻ công tác, cho nên... cho nên tôi phải phòng vệ một cách chính đáng … Phòng vệ chính đáng mà đối phương lăn đùng hết mười mấy người? Tần Liên Thành nghe xong toát mồ hôi hột, Lý Kế Phong y đúng là may mắn thật. - Ừ, tôi hiểu rồi, anh cẩn thận kẻo đối phương chó cùng rứt giậu, tôi sắp xếp chi viện anh ngay. Sở dĩ gọi là chó cùng rứt giậu, tức là sẽ dẫn đến vụ ẩu đả lớn hơn, nhưng Trần Thái Trung không phản ứng nhiều, điều hắn muốn làm bây giờ là bảo vệ hiện trường, để có cớ mà thoát thân. Nơi đây bị hắn đánh tơi tả, thôn dân trên sườn dốc cũng bỏ mặc Cổ Hân và Thụy Viễn, tất cả di chuyển xuống, bao vây Trần Thái Trung và Đinh Tiểu Ninh. Bất kể thế nào, Cổ Hân và tiểu Mã đều mặc đồng phục cảnh sát, trong khi Trần Thái Trung không mặc trang phục cảnh sát mà còn ngạo mạn như vậy, mọi người nhìn đã đủ hiểu vấn đề. - Hối hận vì theo tôi rồi à? Nhìn thấy dân từ xa đang ùn ùn kéo đến, Trần Thái Trung ngoảnh đầu nhìn Đinh Tiểu Ninh khẽ cười, nói, - Nhìn xem, nếu theo họ thì giờ cô thoát được rồi. - Không sao, tôi không hối hận. Vừa nói, Đinh Tiểu Ninh nhích đến gần, lưng cô tựa vào lưng Trần Thái Trung, tạo dáng đứng “tương trợ trước sau”, có thể thấy không uổng công cô nhiều năm lăn xả chốn giang hồ. Chỉ có điều, tấm lưng khẽ run rẩy của cô cho thấy rõ sự hồi hộp nội tâm của mình, tuy cả hai cách nhau lớp quần áo, Trần Thái Trung vẫn cảm nhận được điều đó. Kỳ lạ ở chỗ, tiếp cận sự run rẩy nhẹ này, bất giác Trần Thái Trung thấy một sự rạo rực sinh lý nảy sinh, sau khi giật mình, hắn thấy hoảng hốt: Eo ôi … mình trở nên háo sắc vậy từ khi nào nhỉ? Vậy không tốt sao? Hắn ngẫm nghĩ, bất thình lình một hòn đá to bằng nắm tay trẻ nhỏ bay đến, có hai thôn dân núp trong đám đông ném đá bay về phía hắn. Tuy hòn đá này ném trật một tí, không trúng hai người họ, song Trần Thái Trung vừa vươn tay chụp ngay được liền ném ngược trở lại, nói: - Khá lắm, các người xem anh đây ném chuẩn thế nào nhé! Á~ Tiếng kêu đau thấu vang lên từ phía đám người kia Tiếp đó, hai hòn đá nữa lại bay tới, song hai người này cũng lại bị ném trả đổ máu đầu, ngã lăn kềnh kêu la dữ dội, lúc này những người khác mới chịu thôi cách tấn công ngỡ như khá an toàn này. - Thật ngang tàng Trần Thái Trung rời khỏi Đinh Tiểu Ninh, đi về phía mười mấy người bị đánh gãy chân đang nằm cả trên mặt đất, giơ chân đạp một cú vào một kẻ trong số đó, - Khốn kiếp, muốn chạy hả mi? Thật ra, người này chỉ định bò ra xa một chút, để tránh mưa sao chổi quét trúng, dĩ nhiên, nếu có cơ hội cũng lẻn chạy thật xa, nhưng kéo lê đôi chân bị thương trên mặt đất quả là việc khó khăn, vì thế tốc độ không nhanh được. Vừa lãnh cú đá này, người này đau trợn mắt rồi lập tức ngất xỉu, một người nằm bên cạnh nhìn thấy, lòng thầm khen: Mưu kế hay! Giả vờ bất tỉnh chắc chắn sẽ không bị đánh nữa, với cách phản xạ đó, nguời này lập tức duỗi người nằm cứng đờ trên đất, mắt trợn trắng, khóe miệng còn phun trào tí bọt trắng xóa. Chỉ số IQ của con vượn người thứ nhất biết sử dụng gậy gỗ và con vượn người thứ hai biết sử dụng tính ra cũng tương đương nhau, song cái mấu chốt là con thứ nhất sở hữu “khoảnh khắc nhạy bén” hơn. Vì thế, những người bị thương khác đều giương mắt nhìn người này đang đau bỗng hôn mê bất tỉnh, quan sát kĩ chút, họ lập tức hiểu ra thông điệp trong đó, thế là ai nấy lần lượt tựa sát nhau cùng hôn mê bất tỉnh. Đúng thế, hầu hết nông dân Trung Quốc đều có sự giảo hoạt của riêng mình. Thế nhưng, những người đứng phía xa thì bắt đầu sốt ruột, họ thật sự không hiểu nơi này đang xảy ra chuyện gì, tự dưng, ban đầu đang nghe rên la thấu trời, rồi âm thanh nhỏ dần, rồi dần dần im bặt, điều này sao không khiến họ lo lắng sốt ruột được chứ? - Nhị cẩu, anh sao hả? Một người phụ nữ cuối cùng không kiềm được chạy bổ đến, Trần Thái Trung nghiêng người nhặt hòn đá nhỏ, ném thẳng về phía đối diện xéo trước mặt cô này, khoảng chưa đầy một mét. - Đứng yên đó, dám qua đây, hậu quả ráng chịu! Người nữ này không thèm nghe hắn, tiếp tục chạy đến, Trần Thái Trung vung tay, hòn đá bay thẳng vào trước trán cô ta, tốc độ ném không quá nhanh, nhưng lực ném thì không nhỏ chút nào, cô ta nhất thời lảo đảo, rồi ngã lăn bất tỉnh trên mặt đất. Đinh Tiểu Ninh lần nữa chứng kiến tay họ Trần lạnh lùng sỏi đá, thậm chí còn dám xuống tay với người phụ nữ tay không tấc sắt như vậy, liệu… có phải là người hay không?