Thiếu gia một thân cao lớn đẹp tựa như ngọc, một thân nguyệt sắc cẩm bào, lạnh lùng trong trẻo, lịch sự tao nhã vô song, đang đứng tại nơi đó dạy dỗ tiểu thê tử được nuôi từ nhỏ của mình. Tiểu nữ nhân kia nay đã lớn lên nhiều, thân mình yểu điệu, da thịt mềm mại như hoa, sóng mắt tươi đẹp như nước mùa thu. Đang trong cảnh xuân tháng ba, làn gió nhè nhẹ phất phơ, rặng liễu xanh mơn mởn, hai người đứng ở nơi đó, như thi như họa, khiến người nhìn vào cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Tiểu nữ nhân bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất, lại làm ra biểu tình lấy lòng. Mấy người Lăng Nhược quả thực là không nín được muốn cười vỡ bụng . Nếu Hồ Tú Hồng ở đây, khẳng định là tiếng cười sẽ rung trời. Đáng tiếc Kim Kết là nha đầu, cũng không dám to gan lớn mật thẳng thắn cười to. Công phu của A Lí cùng Lăng Nhược lợi hại, cho dù trong lòng đang cuồn cuộn biển gầm, bề ngoài cũng có thể tỏ ra cười mím chi, gió êm sóng lặng. Chỉ là khóe môi của bọn họ nhếch lên, đuôi lông mày run rẩy, đã tiết lộ được nội tâm bọn họ, cơ hồ là sắp nhịn không được muốn cười như điên. Không có Tĩnh thiếu gia, chỉ có Tô Mạt mới là người hay đi nhìn chuyện xấu mặt của kẻ khác a, có Tĩnh thiếu gia, mọi người cũng có thể nhìn chuyện chê cười của nàng a. Làm cho nữ thần đồng thông minh xinh đẹp, nhanh trí cũng có vài phần của một nữ hài tử bình thường đáng yêu, dịu dàng. Nàng không phải chỉ là cái cột mốc, cũng không phải là tiểu thần đồng không biết đến nhân tình thế thái, chỉ khiến cho người ta kính nhi viễn chi thôi. Lăng Nhược cùng A Lí trao đổi ánh mắt với nhau, đúng lúc khống chế ngựa, không có tiến lên. Hiểu được cho người khác chút thể diện, bảo tồn mặt mũi, mới là sáng suốt nhất . Tô Mạt thấy bọn A Lí đã đến đây, càng thêm sốt ruột, đưa lưng về phía bọn họ, cắn môi, làm ra bộ dạng đôi mắt to tròn trong veo như nước bị bịt kín một lớp sương mờ, đáng thương nhìn Tĩnh thiếu gia. Tĩnh thiếu gia đã sớm không kiên trì được nữa, thấy bộ dáng của nàng đáng yêu như thế, hắn chỉ có cách là đầu hàng a. Chỉ có thể cố gắng nghiêm mặt, khó đăm đăm nói:“Lần sau nhất định phải phạt nàng.” Nói xong ôm lấy nàng, phi thân nhảy lên lưng ngựa. Tô Mạt cười hắc hắc, cầm lấy phía ngang bàn tay hắn, đắc ý nói:“Ta biết là Tĩnh ca ca không đành lòng mắng ta mà.” Tĩnh thiếu gia vẻ mặt đầy hắc tuyến, nha đầu kia, chỉ biết tính kế hắn! Hắn đã sai người ta truyền tin cho Tô Nhân Vũ, báo là sẽ dẫn Tô Mạt đến vườn hoa vùng ngoại ô ở vài ngày.