Thương Nam đại lục không có đạo sĩ, cũng không có chỉ phù, linh phù cũng không phải người nào cũng có thể tiếp xúc, đương nhiên Lô Tuấn không giải thích được.
- Đợi lát nữa ta nói cho ngươi.
Diệp Không nói với hắn, sau đó mồm niệm chú ngữ, để cho chỉ phù dán vào phía sau ót lão thái thái.
Chỉ phù này ong lên một tiếng rồi bị cháy sạch sẽ, tuy rằng lửa này không đả thương người, thế nhưng cũng khiến Lô Tuấn hoảng sợ.
- Bát thiếu gia, người làm gì vậy?
Lô Tuấn cả giận nói.
Nhưng Diệp Không căn bản không thèm chú ý tới hắn, mà nhìn chằm chằm vào hai mắt của lão thái thái.
Lô Tuấn cũng nhìn theo, chỉ thấy cái thứ màu trắng trên mắt kia đột nhiên hé ra một kẽ hở, càng mở càng lớn, dường như bị cái gì đẩy ra, đôi con ngươi vận đục chậm rãi xuất hiện.
Loại sự tình thần kỳ thế này, khiến cho Lô Tuấn không thể tưởng tượng được, hắn dùng sức dụi mắt một chút, lại nhìn kỹ hai mắt của mẫu thân hắn.
Mà lão thái thái đã bắt đầu kinh hô đứng lên:
- A Tuấn, là ngươi sao? Mẫu thân nhìn thấy rồi. Mẫu thân thực sự nhìn thấy rồi.
- Mẫu thân.
Lô Tuấn nắm chặt tay của lão thái thái, hốc mắt đã có chút nước mắt.
Diệp Không cười cười, đi ra ngoài, đứng ở trong sân Lô gia, chắp tay nhìn lên bầu trời.
Không bao lâu sau, Lô Tuấn đi ra. "Phịch" một tiếng, quỳ gối trước mặt Diệp Không, nói:
- Tạ ơn Tiên sư xuất thủ chữa bệnh cho mẫu thân ta, xin nhận của tiểu nhân một lạy!
Diệp Không xoay người hỏi:
- HIện tại ngươi đã tin tưởng ta có thể đối phó với đám cao thủ của Long Xà bang rồi chứ?
Lô Tuấn nói:
- Tin rồi, tin rồi, tiên pháp của Tiên sư huyền diệu, đám cao thủ võ lâm thì tính cái rắm gì.
Diệp Không cười dài.
- Ngươi nói không sai, chỉ là ngươi phải giữ bí mật cho ta.
Lô Tuấn gật đầu lia lịa.
Diệp Không nếu đã tới thì sẽ không quay về, cả buổi chiều ở trong Lô gia, chờ Lệ Vô Đạt tới.
Lô Tuấn trong lòng sung sướng, nhịn không được mà muốn nói cho đệ đệ, nhưng lại không có ý muốn rời đi, Diệp Không nhìn thấy bộ dáng của hắn cười nói:
- Sao vậy? Có việc hả? Ngươi bận việc gì sao không đi đi?
Lô Tuấn cười nói:
- Ta muốn đi thông báo tin này cho đệ đệ, hắn hiện giờ đang ở đổ quán ngay gần đại lộ, mà hiện tại có khách ở đây cho nên ta đi không có tiện.
- Thôi đi đi.
Diệp Không khoát khoát tay, ngồi bệt trên bậc cửa Lô gia, ngẩn đầu nhìn bầu trời trắng xóa, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nếu như chữa được cho mẫu thân, thật là vui sướng nha. Nhưng cuốn Phù Chú Đại Toàn này lại không có phù chữa bớt trên mặt.
- Là ngươi trị mắt cho mẫu thân ta sao?
Đột nhiên một đôi mắt to đen nhánh xuất hiện trước mặt Diệp Không.
- Đúng vậy.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
- Vậy ngươi là tiên sao?
Lô Âm lại hỏi.
- Không phải.
Diệp Không lắc đầu.
- Ta chỉ là một lang trung xem bệnh mà thôi.
- Lại gạt người! Lang trung đều nói mắt của mẫu thân ta trừ phi là tiên nhân mới có thể chữa lành được.
Diệp Không bị nàng hỏi đến mức cứng họng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, nhưng hắn ngồi bệt trên bậc cửa, Lô Âm lại ngồi trước mặt hắn, nhìn từ đầu đến chân, từ cổ áo vào bên trong.
Bên trong không có gì khác ngoài y phục, hầu như là nhìn một cái không sót thứ gì, tuy rằng còn hơi nhỏ, nhưng cũng có điểm nhô lên.
Diệp Không tức thì nóng người, nhanh chóng dời mắt ra chỗ khác.
- Muội giặt quần áo cũng dùng Tạo thảo sao?
Tạo thảo chính là một loại thực vật đặc thù ở Thương Nam đại lục, là vật phi thường tốt, cũng rất tiện, mua mấy gốc thả vào trong ao ở nhà, sẽ khiến cho nước ao này sền sệt, mà nước này dùng giặt quần áo hiệu quả phi thường tốt, giặt xong còn có hương thơm nhàn nhạt, đương nhiên cũng có thể dùng để tắm và gội đầu.
- Đúng vậy, kẻ có tiền như ngươi cũng dùng cái này sao?
Lô Âm hiếu kỳ hỏi lại.
- Kẻ có tiền cũng dùng Tạo thảo, hơn nữa ta cũng không phải là kẻ có tiền, mẫu thân ta mỗi ngày đều phải thêu áo cho người ta.
- Gạt người! Mẹ ta kể rằng, kẻ có tiền không biết làm việc, bọn họ chỉ thích ăn no rồi đi khi dễ người nghèo như chúng ta.
Diệp Không nở nụ cười.
- Ngươi nói không sai, kỳ thực ta cũng rất muốn mỗi ngày ăn no không có việc gì đi khi dễ người khác, thế nhưng mỗi lần lại bị người ta khi dễ.
- Sao? Không ngờ ngươi vô dụng như vậy? Còn nói là tiên nhân, có muốn ta bảo hộ ngươi không?
Lô Âm có chút trẻ con hỏi.
- Ngươi bảo vệ được ta sao? Ngươi rất lợi hại sao?
Diệp Không hiếu kỳ hỏi.
- Đương nhiên, ta cho ngươi xem võ công của ta.
Lô Âm vừa nói xong, múa võ ngay trong tiểu viện, nói chính xác, võ công của nàng không giống võ công chút nào, căn bản là không giống luyện võ mà là giống khiêu vũ ở thời hiện đại, động tác kia căn bản không có lựa sát thương, nhưng động tác này lại có chút sinh động linh hoạt như nước chảy mây trôi, uyển chuyển, hàm xúc.
- Thế nào? Có phải là rất lợi hại không?
Lô Âm dừng lại hỏi.
- Lợi hại? Ừ, rất tốt, ngươi có thể đi học múa, nói không chừng ngươi có thể trở thành chuyên viên a.
- Ta không muốn học múa, chỉ có thanh lâu mới học những thứ đó.
Tiểu cô nương này không ngờ cũng hiểu không ít.
Diệp Không cười khổ nói.
- Thế nhưng võ công này của ngươi... Có thể đả thương người sao?
- Đương nhiên có thể! Mẹ ta nói rằng, chỉ cần có lĩnh ngộ những động tác múa của nhân ảnh trong miếng ngọc là có thể luyện thành võ công thiên hạ vô song.
Lô Âm quệt cái miệng nhỏ nhắn, đắc ý nhếch khóe miệng lên.
- Thật sao?
Diệp Không lại nhìn trời, hắn đối đối với nhân ảnh khiêu vũ trong miếng ngọc kia đã không có kỳ vọng gì nữa, vốn ban đầu thứ hắn truy cầu chính là tiên thuật, cũng không phải võ công, mà hiện tại xem ra võ công cũng không có.
Hắn thực sự nhìn không ra "võ công" của Lô Âm có vết tích gì của võ công cả.
Sắc trời tối dần, bóng người trên đường cũng ít đi, xóm nghèo này cũng không có gì tiêu khiển cho nên lại ngủ sớm, dậy sớm, mà ở một chỗ sâu bên trong một con hẻm lại có một nhà đèn đuốc sáng trưng, trong phòng bày bao nhiêu là thức ăn, đám người trong phòng miệng đều đầy dầu mỡ.
- Đây chính là huynh đệ tốt của ta Lệ Vô Đạt, đây là Vạn Thực, đây là ...
Lô Tuấn giới thiệu mọi người cho Diệp Không.
Diệp Không hài lòng cười cười, cười đến mức có chút ngu đần, dường như hắn hoàn toàn không biết, mấy người này đến đây chính là muốn lấy mạng của hắn.
Mà đám người Lệ Vô Đạt cũng làm bộ mộc mạc, phúc hậu, đâu giống một đám không có kiến thức, ai cũng quay về phía Diệp Không hành lễ.
- Bát thiếu gia, chúng ta đều là kẻ thô kệch, sau này còn mong Bát thiếu gia chiếu cố nhiều hơn.
Lệ Vô Đạt cười, trong lòng đối với Bát thiếu gia này vô cùng khinh bỉ, quả nhiên là có chút ngốc nghếch, kẻ ngu si như vậy căn bản không cần bản thân hắn phải xuất thủ, trong đám lưu manh thì tám phần mười đều là thủ hạ của hắn, mà hiện tại hắn căn bản chỉ mang theo một ít thủ hạ.
- Ha ha, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố các vị a.
Diệp Không vẫn cười khúc khích như trước, lời nói mang theo một chút thâm ý.
- Vậy thì tốt quá, chúng ta vô cùng cảm kích ngài.
Đám người Lệ Vô Đạt liếc nhìn nhau, sau đó đám người đều hài lòng cười ha hả.
Mọi người trên bàn đang cười ha hả, thế nhưng ai biết họ đang cười vì cái gì đây?
Ăn chơi nhảy múa, lại còn có rượu nhạt trợ hứng, mọi người ăn uống cũng có chút hòa thuận.
- Lệ đại ca, ta vừa nhìn thấy ngươi liền biết ngươi võ công cái thế, hùng bá thiên hạ, tiểu đệ thật là ngưỡng một a, không biết người đang làm ở đâu?
Diệp Không uống một ngụm rượu cười hỏi Lệ Vô Đạt.
Lệ Vô Đạt được thổi phồng tâm tình vô cùng sảng khoái, nhưng hắn cũng không có tiết lộ tình hình cụ thể, chỉ đáp:
- Ta bốn biển là nhà, đâu thoải mái thì ta đi, thiên hạ chính là nhà của ta.
- Lệ đại ca quả nhiên lợi hại, tiểu đệ bội phục.
Diệp Không lại nâng bát rượu lên.
Nhưng mà Lệ Vô Đạt cũng rất thông minh, bản thân sắp giết người cướp của, đâu dám uống nhiều, hắn chỉ nhấp một ngụm rồi cười nói:
- Lát nữa khi mặt trăng lên, chúng ta đều phải kiến thức bảo ngọc gia truyền Lô gia một chút, không nên uống quá nhiều làm lỡ chính sự.