Diệp Không cười nhạt, lão tử cần tự giới thiệu sao? Mới tu luyện một năm xong, vừa vặn thử uy lực của Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh đi a!
Trên đường trở về Diệp Không tránh đi qua những con đường lớn mà chọn những con đường ít người đi lại.
Mà mấy tên lưu manh phía sau trong lòng tự nhiên là đại hỉ, bọn họ đuổi theo từ chỗ nhà của huynh đệ Lô gia, thấy Diệp Không cái gì cũng mới lạ như một tên nhà quê, bọn hắn đoán Diệp Không hẳn phải là một kẻ từ bên ngoài vào thành, cho nên mới chuẩn bị hạ thủ, khổ nỗi hắn đều đi trên những con đường lớn, không tìm được cơ hội.
Sau đó lại thấy hắn một lần xuất ra chín mươi hai lượng bạc cho huynh đệ Lô gia trong lòng lại càng mừng rỡ không ngớt, gặp phải con dê béo rồi, về phần huynh đệ Lô gia bọn chúng lại càng không cần suy nghĩ đến, bọn người Lô Tuấn cũng chỉ là đám tiểu đệ dưới tầng chót mà thôi, bọn hắn sao dám phá hỏng chuyện tốt của mình sao?
Tại một hẻm nhỏ vắng người, Diệp Không rốt cục bị chặn lại, trước sau đều có ba người, trong tay nắm đao, côn nhe răng cười với hắn.
- Tiểu bằng hữu, các ca đến vay ngươi chút bạc a.
Diệp Không dựa vào tường, quan sát sáu tên lưu manh, quả nhiên mỗi một kẻ đều cao to vạm vỡ, tướng mạo hung ác.
- Trời còn đang sáng, dưới chân thiên tử mà dám đi cướp, các ngươi không sợ ta báo quan sao?
Bộ dáng Diệp Không hiện giờ cực kỳ giống như những con mọt sách.
- Báo quan? Nam Đô thành này mỗi ngày đều xảy ra hơn mười vụ án mạng, thêm một mạng của tiểu tử ngươi, sẽ có người để ý đến sao?
Tên đại hán kia cất tiếng cường oang oang, bọn họ cho dù sợ ai cũng sẽ không sợ những kẻ một sách như tên tiểu tử này.
- Thế nhưng ta sẽ vẽ tranh, ta đi quan phủ vẽ ra chân dung các ngươi, ta nghĩ là rất nhanh quan binh sẽ tìm được đám các ngươi a, tốt nhất các ngươi nên thả ta đi a.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Mấy tên lưu manh liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sát khí trong mắt đối phương, vốn bọn họ cũng không muốn giết người, xem ra hiện tại cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu mà thôi, dù sao đi nữa việc này bọn họ cũng làm không ít.
- Tiểu tử kia! Thả ngươi đi là điều không thể nào, đừng trách các ca ca, muốn trách thì trách ngươi lắm mồm!
Tên tráng hán đầu lĩnh còn chưa nói xong, vẻ mặt hung ác, thanh đao cầm trong tay mạnh mẽ đâm về phía bụng Diệp Không.
Đối phương mặc dù bất ngờ đánh tới, thế nhưng Diệp Không cũng không phải là kẻ ngu ngốc một năm trước, tuy rằng hắn còn chưa có pháp thuật, thế nhưng chỉ dựa vào mấy tên lưu manh này hắn còn chưa để vào trong mắt.
Ánh mắt Diệp Không hiện lên sự chế giễu, xuất thủ nhanh chớp, hai ngón tay kẹp lấy đầu đại đao, chặn đứng lại.
Tên đầu lĩnh gia tăng lực tay thế nhưng không có mảy may di chuyển, biết đã gặp phải đối thủ, quay về phía sau quát:
- Động phải tên khó giải quyết, tất cả cùng lên!
Diệp Không không đợi những kẻ kia tới gần, lập tức đánh một chưởng ra, trong miệng khẽ hô một tiếng: "Đi".
Một chưởng dính vào mặt, đại hán đầu lĩnh cường tráng bị một chưởng của Diệp Không đánh bay ra ngoài, bắn vào vách tường rồi rơi xuống đất, người co quắp lại, không rõ sống chết.
Xem ra lần này tu luyện cũng không phải phí công. Diệp Không vui vẻ, lúc trước học lén được khinh công Vạn Lý Phi và Lạc Diệp Chưởng quả thật có ích, lúc này hắn dễ dàng xê dịch bên trên mặt đất, dễ dàng đánh lại đám lưu manh.
Đám lưu manh này cũng chỉ có ba miếng võ mèo cào, căn bản không giống như hắn, Diệp Không có lực lượng và sự mẫn tiệp của Tiên Nhân, cho nên đám lưu manh căn bản không phải là đối thủ của Diệp Không, trong chớp mắt tình huống đảo ngược.
Cuối cùng một người vóc dáng nhỏ bé, gầy gộc thấy tình huống không ổn, quay đầu bỏ chạy, lại còn kịp quay lại nói một câu:
- Long Xà Bang ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!
- Tiểu tử! Ta cho ngươi nếm thử thế nào là lưu manh ở Địa Cầu a!
Diệp Không lấy một khối đá ven đường, thân ảnh theo sát phía sau hắn, vỗ một cái vào ót.
Ba!
Đầu tên lưu manh kia bị đập cho vỡ toác, từng dòng máu đỏ tươi chảy ra.
- Ban ngày ban mặt giết người, thực sự là buồn nôn a.
Diệp Không cố nhịn không nôn mửa, đây là lần đầu tiên hắn giết người, tuy rằng còn chưa tới mới sợ hãi, kinh hoàng nhưng cũng không chịu nổi.
Cuối cùng sự thực cũng nhắc nhở hắn, không thể lưu lại người sống, chỉ là đối với mấy tên lưu manh đã bị thương nặng này, Diệp Không có chút chần chờ không biết nên hạ thủ hay không.
- Dùng đao cắt yếu hầu bọn họ? Hay là tiếp tục dùng đá đập đầu? Đều là phương pháp tàn nhẫn a...
Diệp Không cân nhắc, trong lúc đánh nhau hắn xuất thủ cũng không hề do dự, cho dù đã giết chết người nhưng hắn cũng không nhịn được mà muốn bỏ qua cho bọn họ.
- A, sát nhân!
Đột nhiên có một tiếng thét kinh hãi vang lên, một bóng người chạy ra ngoài.
Diệp Không biết không thể chần chừ được nữa, cầm lấy viên đá, cũng hô một tiếng:
- Sát nhân!
Sau đó xen lẫn vào trong đám người ly khai.
Đứng ở trước cửa Diệp phủ, tim Diệp Không còn đang nhảy loạn, lần đầu tiên giết người, mà lại là sáu mạng a, cứ như vậy bị bản thân hắn đập cho nát đầu a.
- Bát thiếu gia đã về.
Lý lão tứ cười cười nghênh đón.
- Ân ân...
Diệp Không có chút lo sợ, cúi đầu quan sát y phục một chút, không có vết máu, lúc này mới thở ra một hơi, đi vào Diệp phủ.
Có chút thất thần về đến nhà, vừa mới vào cửa chợt nghe thấy thanh âm chói tai của nữ nhân.
- Ngươi nhất định là cố ý! Biết rõ hai vị phu nhân chờ những quần áo mới này mà đến bây giờ còn chưa làm xong?
- Hồ bà bà, buổi sáng ngươi vừa mới mang đến, từ sáng đến giờ trừ ăn bữa trưa ra ta chưa hề ngừng tay, ngươi đợi chút, đến tối nhất định sẽ xong.
Trần Cửu Nương nhỏ giọng nói.
- Còn phải chờ? Làm lỡ chuyện của hai phu nhân, ngươi chịu nổi sao?
Thanh âm hống hách của Hồ bà bà lại vang lên, lát sau đột nhiên lại trở nên nhu hòa, nói:
- Nếu không trước mặt hai phu nhân ta nói tốt cho ngươi một chút, cũng không biết hai phu nhân có chịu nghe hay không a.
Trần Cửu Nương nhất thời minh bạch, cuống quýt nói:
- Hồ bà bà cực khổ rồi, hai lượng bạc này thỉnh người nhận cho.