Có linh căn hay không, vấn đề này hắn không có lo lắng, trước kia hắn có thể cảm nhận linh khí, lại nói hắn có thể đi vào linh đài tử phủ, người khác có thể làm sao? Hiển nhiên là hắn không giống người thường.
Mặt trời đã dần lên cao, nhưng những thiếu niên đã kiểm tra linh căn vẫn không dám đi, vừa rồi không cảm nhận được ánh nắng mặt trời, hiện tại cảm giác được mặt trời và phải đứng phơi nắng, nên rất nóng. Lỗ chân lông sau lưng đổ mồ hôi lạnh và tâm tình rất khó chịu, đã không có khả năng thành tiên, cho nên kỳ vọng của bọn họ tiêu tán.
Nhưng khi thấy Diệp Uy dẫn theo Diệp Không đi tới, vì đang ở trong đại sảnh nên không dám nói chuyện gì, nhưng bây giờ ở ngoài sân, nhìn gặp Diệp Không, nên cảm thấy ngạc nhiên và cả kinh.
- Cả kẻ đần cũng đem đến? Ha ha, thật sự là đói bụng ăn quàng, chúng ta đều không có linh căn, hắn có sao?
- Khẳng định không có, nếu như hắn có linh căn, ta nuôi a hoàng cũng có linh căn.
- Ha ha, hắn còn không bằng a hoàng, con chó trông nhà còn thông minh hơn hắn, Diệp Không hắn là người ngu ngốc, cùng heo trong chuồng thì thật giống nhau, trước kia ăn no rồi ngủ mà thôi.
Diệp Không đi tới, trông thấy nhiều người như vậy cũng có chút giật mình, lúc đầu hắn còn cho rằng mình đến chậm, sau khi nghe xong, bọn họ đã kiểm tra, Diệp Không thấy nhiều người nhìn mình, lập tức đoán được là những kẻ không có linh căn đang nghị luận về hắn.
- Tiên sư cái thằng nào thất đức, quá khi dễ người! Ai cũng gọi tới nhưng không gọi ta, cho rằng lão tử không phải họ Diệp sao? Sư này không bái cũng được, lão tử không nợ nhân tình ngươi Diệp gia!
Diệp Không lửa giận ngút trời, lầm bầm một câu, quay đầu lại rời đi.
Diệp Uy đi vào bẩm báo đi ra trông thấy Diệp Không rời đi, bước nhanh đuổi theo.
- Bát đệ, Bát đệ... Đệ làm cái gì vậy?
Diệp Không làm người ân oán rõ ràng, hắn có thể nổi giận với người khác, nhưng không nổi giận với Diệp Uy.
- Đại ca, đệ quay về xem sách, Diệp gia có đệ hay không cũng không sao cả, nhiều huynh đệ như vậy thiếu đệ cũng không là gì, ah, kẻ đần như đệ có thể làm gì chứ.
Diệp Không ngăn tức giận, cười nói.
Diệp Uy lập tức hiểu rõ, thấp giọng nói.
- Là Diệp Tài giở trò quỷ, ta và phụ thân đều không biết chuyện này, vừa rồi phụ thân đã răn dạy bọn họ, đệ cũng không thể đi, đệ bây giờ chính là hi vọng của phụ thân đấy.
Diệp Không bán tín bán nghi, ngẩng đầu nhìn vào trong sảnh, lại bị Diệp Uy kéo đi vào trong, không có biện pháp nào, chỉ có thể đi theo Diệp Uy.
Vạn Huyền Chân người một mực nhắm mắt lại, nhưng thần thức thấy rất rõ ràng, đợi đến lúc Diệp Không đứng ở trước mặt, lúc này mới mở mắt ra.
- Mau gọi tiên sư gia gia.
Diệp Hạo Nhiên thúc giục nói ra.
- Tiên sư gia gia.
Diệp Không tâm tình không tốt, cũng đánh bạo nhìn hắn, con mắt hai người nhìn nhau, Vạn Huyền chân nhân nhướng mày.
- Tại sao hồn phách của ngươi bị thương?
Trong lòng Diệp Không rùng mình, bà mẹ nó, đúng là tiên nhân, liếc thấy đã nhận ra hồn phách của ta bị thương.
Lập tức nửa thật nửa giả, nói là mình lúc đả tọa, tự mình tu luyện, liền bị thương, nhưng chuyện Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư không dám nói ra.
Vạn Huyền chân nhân không có hoài nghi, cười nói:
- Tự mình tu luyện? Lá gan của ngươi quá lớn, đến đây, vươn cổ tay ra, ta kiếm tra xem ngươi có linh căn hay không.
Vạn Huyền chân nhân bảo Diệp Không đưa tay, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào sắc mặt của chân nhân, trong lòng của Nhị nương không ngừng cầu nguyện.
- Không có a, không có a.
Diệp Hạo Nhiên cũng nhìn chằm chằm vào mặt của Vạn Huyền chân nhân, thiết quyền nắm thật chặt, đầu ngón tay không còn chút máu, Diệp Không chính là hi vọng cuối cùng, ngươi nói hắn có thể không khẩn trương sao?
Thời gian nháy mắt mà dài dằng dặc, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, Nhị nương cầu nguyện liên tục, mong hắn không được, trong khi đó Diệp Hạo Nhiên thì ngược lại, lão đang chờ miệng chân nhân thông báo là Diệp Không có linh căn.
Nhưng ai biết, Vạn Huyền chân nhân không có lắc đầu, cũng không có gật đầu, hắn cười.
Đương nhiên, không phải cười vui vẻ, cũng không phải cười nhạo, là nụ cười châm chọc.
Diệp Hạo Nhiên không biết ý tứ của Vạn Huyền chân nhân, mở miệng hỏi:
- Chân nhân, khuyển tử... Có hi vọng sao?
- Không có.
Vạn Huyền chân nhân buông tay Diệp Không, thản nhiên nói ra.
Diệp Hạo Nhiên còn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:
- Vậy sao chân nhân lại cười?
Trong lòng Diệp Không thầm mắng, dựa vào, không có hi vọng ngươi cười cái lông chim gì? Lừa bịp ta à?
Vạn Huyền chân nhân cười nói:
- Ta cười hắn tư chất quá kém, linh căn lộn xộn không cách nào tưởng tượng nổi, chính là Ngụy linh căn kém cỏi nhất mà ta thấy.
- Ngụy linh căn?
Diệp Hạo Nhiên và Diệp Uy không rõ ý tứ.
Sau khi được Vạn Huyền chân nhân giải thích, thì ra linh căn này, có cảm giác với linh khí, có thể cảm giác được linh khí, là có thể tu tiên, nếu như ngươi không cảm giác được linh khí, thì nói gì tới việc dùng linh khí tẩm bổ thân thể đây?
Nhưng linh căn gốc khác nhau, linh căn tốt nhất là đơn linh căn, cũng được gọi là thiên linh căn, nói cách khác tu tiên giả mẫn cảm với linh khí nào đó nhất, nếu như những ngươi này tìm được công pháp thích hợp, tu luyện rất nhanh, trước Nguyên Anh kỳ không có bình cảnh, là tư chất tốt nhất, ngàn năm mới có một.
Có người hỏi vì sao đơn linh căn vì sao lại tu hành nhanh, đáp án rất đơn giản, hai chữ, tinh khiết. Mặc kệ là vàng, kim cương, hay là đan dược, linh căn, càng tinh khiết càng tốt, thứ có tạp chất là tốt sao?
Dưới đơn linh căn, chính là song linh căn, tuy không bằng đơn linh căn, song linh căn cũng không tính là tệ, nếu như linh căn Mộc và Thổ hỗn hợp sinh ra Lôi linh căn, hoặc là Thủy Mộc hỗn hợp ra Băng linh căn, vậy thì rất không tồi, đó gọi là dị linh căn, cũng phi thường khó có được, mà có song thuộc tính cũng không tốt, ví dụ như Hỏa thuộc tính và Thủy thuộc tính, hai thuộc tính này vốn tương khắc với nhau, trong khi tu luyện rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Kế tiếp chính là ba thuộc tính, đây là tương đối nhiều, rất nhiều Trúc Cơ kỳ tu tiên giả đều là ba thuộc tính, trừ phi có kỳ ngộ, bình thường sẽ không vượt qua Kim Đan kỳ, giống như Vạn Huyền chân nhân cũng là loại này.
Kế tiếp chính là bốn thuộc tính, đã thuộc về Ngụy linh căn, nói như vậy cả đời cũng không thể Trúc Cơ, ngay cả đạt tới Luyện Khí kỳ đại viên mãn cũng khó, bởi vì tư chất không tốt nên các đại môn phái không thu, nhưng cũng có môn phái cũng thu Ngụy linh căn bốn thuộc tính.
Mà kém cỏi nhất chính là ngũ linh căn, đã lộn xộn không tưởng tượng nổi, tu luyện tuyệt đối là không có tiền đồ, làm nhiều công ít, loại người này tu luyện cả đời ngay cả nhập môn cũng khó khăn.
Mà căn cứ vào kiểm tra của Vạn Huyền chân nhân, Diệp Không là thuộc về ngũ linh căn, hơn nữa linh khí năm loại thuộc tính phi thường hỗn loạn, tư chất của hắn thấp kém nhất trong hàng thấp kém, cho nên Vạn Huyền chân nhân xem ra, kẻ này chung thân khó mà đột phá được Luyện Khí kỳ, cho dù đạt tới Luyện Khí kỳ còn kém hơn cả những cao thủ võ lâm cao cường, cho nên còn không bằng đi học võ công cho rồi.
Diệp Hạo Nhiên giờ phút này thất vọng cực độ, nhưng đây cũng là cọng rơm hi vọng cuối cùng, lại nài nỉ.
- Chân nhân, khuyển tử tuy tư chất cực kém, nhưng cũng coi là có linh căn, hiện tại hắn học võ đã trễ, cho dù là Luyện Khí kỳ giai đoạn nào cũng được, Diệp gia cần một tiên nhân.
Diệp Không cũng không cam chịu, cơ hội như vậy mà đánh mất, cũng khó có được.
- Đúng nha, tiên sư tại thượng, tiểu tử tuy tư chất không được tốt, nhưng ta có thể cố gắng mà...
Vạn Huyền chân nhân chen ngang, châm chọc cười nói.