Buổi tối trời mưa đã tạnh, ánh trăng to tròn chiếu sáng màn đem. Thương Nam đại lục cùng địa cầu không giống nhau, ánh trăng ở địa cầu thời gian cong nhiều hơn, tròn ít hơn. Mà ở Thương Nam đại lục thì ngược lại. Diệp Không suy đoán, điều này là do vấn đề về góc độ. Giờ phút này Diệp Không đang nằm trên một khối đá bóng trơn ở bên cạnh một hồ nước. Diệp Không hít thở không khí sau cơn mưa, thậm chí hắn có thể cảm giác được năng lượng trong không khí có lực lượng cường đại nhưng rất ôn hòa. Điều này lại khiến cho hắn nghĩ đến tu tiên. - Nếu như có thể thu nạp lực lượng trong không khí để cho bản thân mình dùng thì sẽ cường đại đến mức nào a. Diệp Không không khỏi cảm thán tự hỏi mình. Mấy ngày hôm nay, hắn cũng đã biết được không ít gia đinh. Qua một hồi nghe ngóng, nói bóng nói gió, hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng chỉ có một mình hắn cảm giác được lực lượng trong không khí. Điều này khiến cho hắn hết sức tin tưởng bản thân mình có thể tu tiên. Bất quá trước mắt Diệp Trần lại không có tiên nhân dẫn dắt, phương pháp hấp thu linh khí trong trời đất để tu luyện hắn không làm cách nào biết được. Hắn không có bảo sơn, không có cách nào lợi dụng. Cho nên, hiện tại Diệp Không chỉ còn cách buông tha cho loại ý niệm này, toàn tâm toàn ý vào việc rèn luyện thân thể. Trải qua mấy ngày huấn luyện cường độ cao, hiệu quả có được là rất rõ rệt. Mặc dù chỉ mới qua mấy ngày nhưng Diệp Không có thể cảm giác được tay mình cũng đã trở nên thô ráp hơn, lực lượng cũng lớn hơn. Trên ngón tay còn xuất hiện những vết chai xạm. - Tỷ thí sao? Ta không có sợ các ngươi đâu! Diệp Không nhìn lên trăng tròn tự nhủ trong lòng. Lịch An quốc, ngày mùng hai tháng tám, thời gian tỷ thí kỹ tràng đã đến. - Mẹ! Con đi đến nội viện gặp cha. Diệp Không ăn điểm tâm xong, hắn liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. - Chờ một chút. Trần Cửu mẫu gọi Diệp Không lại, nàng đứng trước mặt hắn chỉnh chang lại quần áo cho hắn, rồi lại nói lải nhải. - Không nhi! Gặp mặt cha không được làm cho người tức giận. Nếu cha có mắng chửi con hai ba câu thì cũng đừng có cãi lại. Ngàn vạn lần đừng chống đối cha con. - Mẹ yên tâm. Mẹ không dặn con cũng biết phải là như thế nào. Diệp Không mỉm cười đi ra ngoài. Trần Cửu mẫu nhìn bóng lưng của nhi tử, trên mặt nàng đột nhiên xuất hiện hai dòng nước mắt. Nàng cũng không ngốc, mấy ngày nay, qua biểu hiện của Diệp Không cùng với cách ăn nói của con trai mình, nàng cũng biết được nhi tử của mình tham gia cuộc tỷ thí ở trong nội viện. Bất quá quá vì để Diệp Không an tâm rèn luyện, nàng cũng không có nói gì cả. Nàng giả vờ như không biết gì, trong lòng nàng chỉ có nhi tử Diệp Không này, chỉ cần con mình sống tốt thì nàng đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Sau khi Diệp Không đi ra ngoài, nàng đột nhiên lại nghĩ, nếu như có biện pháp thì nàng thà rằng nhi tử mình tiếp tục ngốc như trước kia, cũng không muốn hắn bị tổn thương. Lại một lần nữa bước vào trong cửa sân nội viện, gia đinh thủ vệ được bố trí canh gác ngày hôm nay tranh thủ thời gian chào đón Diệp Không, rồi mang hắn đi về kỹ tràng. Khu luyện tập, thi đấu nằm ở góc đông bắc của nội viện, đây là một tòa kiến trúc theo phong cách cổ điển. Ngói đen rậm rạp, mái cong cao đều, dưới mái hiên có treo một cái chuông đồng. Diện tích khu tập võ rất lớn. Đệ tử Diệp gia căn cứ theo tuổi tác mà phân hàng để đứng. Trước mặt bọn họ là một cái lôi đài hình vuông, cao hơn một mét, mà ở phía sau lôi đài có một cái bàn dài, sau cái bàn có một loạt hàng ghế, hiện tại chưa có người ngồi. - Nghe bảo hôm nay tên đần cũng muốn đến đây tỷ thí! Không biết là đệ tử Diệp gia nào mở đầu câu chuyện trước. - Tốt nhất là đánh cho hắn bầm dập đến cả mẹ hắn cũng không thể nhận ra. - Ha ha! Hắn là một tên đầu đất, ta xem hắn ngay cả đấm người như thế nào cũng không biết nữa. - Hắn cho rằng tỷ thí là trận đấu chạy cự li dài. - ha ha ha ha ha ....! Diệp Hạo vẫn còn chưa có xuất hiện, cho nên chúng đệ tử cũng lớn tiếng trò chuyện. Mỗi câu nói của đám đệ tử này đều nhằm chế nhạo Diệp Không. - Bát thiếu gia, Diệp Không! Rốt cuộc một tiếng thông báo vang lên, Diệp Không đi tới, hắn chậm rãi đi vào trong khu vực thi đấu. Nghe thấy tiếng thông báo này, trong khu vực thi đấu ngay lập tức tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện quay đầu nhìn lại Diệp Không. - Ha ha! Tên đầu đất đến rồi. Cục diện yên tĩnh cũng không có duy trì được lâu. Một tiếng cười nhạo vang lên, sau đó tất cả mọi người cũng cười nhạo theo. Mọi người không kiêng nể cười lớn, tiếng cười vô cùng chói tai. Bước chân Diệp Không dừng lại, dò xét mười mấy tên thiếu niên đứng gần đó. Những người này đều là huynh đệ của hắn, thế nhưng có một người nào quan tâm đến suy nghĩ của hắn, toàn bộ đều tùy ý cười nhạo. Có lẽ, không ai cho rằng hắn là huynh đệ của mình. - Cuối cùng sẽ có một ngày các ngươi sẽ vì ngày hôm nay mà phải trả giá! Diệp Không thầm nghĩ trong lòng, đi đến vị trí của mình. - Giễu cợt một tên đần, thực sự khiến cho các ngươi vui vẻ như vậy sao? Đột nhiên đằng sau lôi đài vang lên một thanh âm uy nghiêm. Tiếng cười vì lời nói này mà biến mất. Diệp Không rốt cuộc cũng được nhìn thấy được lão ba của mình. Diệp Hạo tuy còn rất trẻ nhưng cũng đã tòng quân hơn mười năm, dáng người cao lớn, mũi hổ mục sư, còn có đôi ria đen sì. Liếc nhìn qua rất có uy thế. Chúng huynh đệ của hắn đều rất sợ hãi Diệp Hạo. Tất cả nhao nhao cúi đầu không dám nói một câu, chỉ có Diệp Không là không sợ chút nào, hắn vẫn ngẩng đầu nhìn.