Diệp Không nghe vậy không khỏi thở dài trong lòng, người ta dùng mười năm Trúc Cơ thành công, chính mình dùng hơn ba năm mới chỉ đạt tới tầng ba, nếu như không phải do linh khí của Hoàng Tuyền lão tổ thì ngay cả tầng ba cũng không đạt được. Phải biết rằng về sau càng tu luyện lên cao càng tốn thời gian, muốn cấp độ tăng lên phải mất thời gian rất dài. Chính mình dùng hai mươi năm cũng không biết có thể Trúc Cơ được hay không. - Trương gia ta cũng coi như danh gia vọng tộc ở Vũ Quốc, ở trên lại có tiên nhân che chở, trong nhất thời càng thêm phồn hoa cường thịnh. Trương Ngũ Đức đưa mắt ra ngoài cửa sổ, phảng phất nhớ lại cảnh sắc năm đó. Tiếng gió thổi từ khe cửa đi vào khiến Trương Ngũ Đức giật mình đánh thót. Hắn lắc đầu, lại nói: - Tất cả mọi người đều cho rằng Cửu đệ mang tới cho Trương gia chúng ta phồn hoa trăm năm, ai ngờ chính là vì hắn… lại khiến cho Trương gia bị thảm họa diệt môn! - Tại sao vậy? Diệp Không ngạc nhiên nói: - Chẳng lẽ Cửu đệ của ngươi đắc tội với tu sĩ cấp cao ở bên ngoài. Thế nhưng hắn là đệ tử hạch tâm của Vân Phù môn, tự nhiên Vân Phù môn phải bảo vệ người Trương gia bình yên, là người phương nào dám tới diệt gia tộc của ngươi? Trương Ngũ Đức uống một hớp rượu, lại nói thêm một câu khiến Diệp Không không thể tưởng tượng được: - Diệt cả nhà của ta, chính là Vân Phù môn. - A? Diệp Không có chút kỳ quái, Trương Cửu Đức được Vân Phù môn coi trọng như vậy. Cho dù Trương Cửu Đức đắc tội trưởng lão trong môn thì tối đa là trách phạt hắn là được, cần gì phải tiêu diệt cả nhà người ta không sót chút gì? Vân Phù môn là đại phái tu tiên của Vũ Quốc. Trương gia lại là đại gia tộc của Vũ Quốc, quan hệ với nhau có lẽ không tệ, vì sao lại có cừu hận lớn như vậy? Nghe Trương Ngũ Đức nói Diệp Không mới biết được, huynh đệ Trương Cửu Đức của hắn vừa tiến vào cửa đã được coi trọng. Sau khi Trúc Cơ lập tức thành người kế nhiệm chưởng môn, cũng bởi vậy cho nên Trương Cửu Đức có thể tiếp xúc không ít bí mật, thậm chí không ít bảo khố cũng do hắn bảo quản. Trương Cửu Đức quản lý bảo khố, quản lý vô cùng rõ ràng, những vật phẩm ra vào trong đó đều được ghi chép lại, mà hắn cũng vô cùng thanh liêm, không có chút trộm cắp tư dùng gì. Tất cả mọi người đều cảm thấy nhân phẩm của hắn không tệ, rất thanh liêm chính khiết, mà ngay cả trưởng lão Nguyên Anh bế môn cũng vô cùng tín nhiệm đối với hắn, vì vậy trưởng lão Nguyên Anh liền đưa tư khố của của mình cho Trương Cửu Đức chưởng quản rồi an tâm bế quan. Trương Cửu Đức thật sự là nhân phẩm không tệ? Sự thật chứng minh hắn không phải nhân phẩm không tệ mà nhân phẩm cực kỳ kém cỏi. Quản lý bảo khố hơn mười năm thanh liêm, bởi là vì trong bảo khố không có đồ vật hắn để ý tới. Ở trong bảo khố của trưởng lão Nguyên Anh so với bảo khố của môn phái phong phú hơn rất nhiều, các loại pháp khí, linh khí, tài liệu cực phẩm khiến cho Trương Cửu Đức hoa mắt, tham niệm trong nội tâm hắn rốt cục không thể ngăn chặn, cuối cùng ra tay. Ở trong kho của trưởng lão Nguyên Anh, thứ đắt giá nhất là một cây Chu Cửu Thế quả. Nghe nói ăn một Chu Cửu Thế quả có thể khiến người khác cảm ngộ được cửu thế luân hồi trong thời gian ngắn. Điều này đối với tâm tình trong lúc tu luyện có tác dụng rất lớn, là vật có thể giúp tu sĩ Nguyên Anh thành công tiến vào Hóa Thần kỳ! Chẳng qua thời gian kết trái cũng vô cùng gian nan, mấy trăm năm cũng chỉ kết được một quả, lão tổ Nguyên Anh của Vân Phù môn kia còn chưa đạt tới cảnh giới Đại viên mãn, hắn một mực không cam lòng ăn cho nên trái cây không có việc gì. Để hơn mười năm, hơn trăm năm cũng không biết héo rũ. Lão tổ Nguyên Anh yên tâm giao cho Trương Cửu Đức còn có một nguyên nhân, đó là lúc đó Trương Cửu Đức mới tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, khoảng cách tới Hóa Thần rất xa, hắn ăn cũng không có bao nhiêu tác dụng. Lão tổ Nguyên Anh này quả thực đã xem thường bản tính tham lam của con người. Ngẫm lại những kẻ tham ô nhận hối lộ kia, có ai là vì thiếu tiền mà tham ô đâu? Có thể thấy được, thiếu tiền hay không cùng với tham ô hay không không quan hệ nhiều lắm. Cần dùng và không dùng, ăn trộm và không ăn trộm không có liên hệ với nhau. Ta không dùng được, chẳng lẽ sau này khi ta đạt tới cảnh giới đó là có thể dùng hay sao? Ánh mắt Trương Cửu Đức rất linh hoạt, quan niệm về lợi ích vô cùng mạnh, vì vậy hắn đã xuống tay trộm đi trái cây. Chẳng qua, ngươi trộm thì ngươi cứ việc trộm, ít nhất cũng phải lưu lại cây cho người ta a? Trương Cửu Đức là một tên trộm thiếu đạo đức, đã trộm trái cây lại còn giết chết cả cây. Tại sao? Tại vì hắn muốn chờ tới lúc bàn giao nói lại cây chết quả khô thì có thể phủi hết mọi chuyện dính trên người. Giết chết cổ thụ, Trương Cửu Đức cũng vô cùng sợ hãi. Nếu như lão tổ Nguyên Anh xuất quan hỏi vì sao lúc cây héo chết mà ngươi không báo cho ta biết? Hoặc là hỏi vì sao cái cây này suốt mấy ngàn năm không chết, vì sao vừa vào tay ngươi đã chết? Trương Cửu Đức càng nghĩ càng thấy không tốt, dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới tận cùng, hắn vơ vét tất cả những vật có giá trị trong kho rồi quay về gia tộc. Trương Cửu Đức vừa trốn thì sự tình bị bại lộ. Lão tổ Nguyên Anh xuất quan không khỏi tức giận lôi đình, hắn lập tức sai người vây quanh Trương gia Đối với Vân Phù môn mà nói, Trương Cửu Đức dù sao cũng là một tu sị dị linh căn không dễ tìm, nếu như về sau có thể kết thành Nguyên Anh sẽ trở thành sự trợ giúp rất lớn. Vì vậy Vân Phù môn sai người tới thông báo nói rằng, niệm tình Trương Cửu Đức vi phạm lần dầu tiến, chuyện tình hủy mất cổ thụ sẽ trách phát hắn diện bích hai mươi năm. Phạt nhẹ như vậy là có điều kiện đầu tiên, đó là đưa ra khỏa Cửu Thế quả cùng với những đồ vật lấy cắp ra. Đương nhiên, nếu như ngươi chấp mê bất ngộ thì đừng trách chúng ta vô tình, tất cả mọi người già trẻ lớn bé thuộc Trương gia đều phải chôn cùng. Sự tình đi tới nước này, nếu thu tay lại được thì thu tai, ngươi không suy nghĩ vì mình cũng phải suy nghĩ cho cha mẹ, huynh đệ cùng con cháu a? Trương Cửu Đức trả lời vô cùng sảng khoái. Tốt! Ta còn cầu không được! Chẳng qua thứ đồ vật đó ta không giữ bên người, người nhà của ta đưa cho các ngươi làm con tin, ta đi lấy rồi trở về ngay. Chẳng qua Trương Ngũ Đức vẫn không hề yên tâm, hắn muốn đi theo Trương Cửu Đức, chỉ sợ tiểu tử này không nhớ tới người gia tộc mà thay đổi chủ ý. Vì vậy Trương Cửu Đức liền mang theo ca ca đi tới địa phương kia, lấy được khỏa Cửu Thế quả mang về cứu người nhà. Thế nhưng chẳng một ai ngờ rằng, Trương Cửu Đức đã phát rồ, hắn căn bản không có ý định dùng trái cây để chuộc người, bởi vì trái cây đó đã có người mua, hơn nữa người đó đáp ứng hắn, cam đoan có thể giúp hắn tiến vào Nguyên Anh kỳ trong vòng trăm năm.