- Vậy đa tạ, tiểu đệ xin cáo từ. Diệp Không thở dài quay đâu liền đi ngay. - Bát đệ, khoan hãy đi! Diệp Văn mặt tươi cười đuổi theo nói thêm: - Bát đệ, dạo này nếu đệ muốn gặp phụ thân thì rất khó, nếu đệ cứ cố tình vào trong phủ gặp thì nếu phụ thân không hài lòng thì đệ có thể rước lấy nhiều phiền phức đấy. Diệp Không lạnh lùng nói: - Không làm phiền nhị ca nữa! Diệp Văn thấy Diệp Không khẩu khí kich động liền nói: - Bát đệ yên tâm ,nhất định trong vòng mười ngày ngươi sẽ được gặp phụ thân, nếu có tin tức gì ta sẽ báo cho đẹ biết. - Ân. Diệp Không dừng bước, nhìn Diệp Văn đầy nghi ngờ, tiểu tử này có lòng tốt như vậy sao ? Không có việc gì sao lại trở nên tốt vậy, bộ dáng chồn khóc gà a. - Bát đệ, mấy ngày nữa là đến kỳ hạn tỷ thí mỗi tháng, tất nhiên là phụ thân sẽ đến quan sát. Không phải đến lúc đó đệ liền gặp được phụ thân sao ? - Tỷ thí mỗi tháng ? Diệp Không còn chưa hiểu rõ, Diệp Văn thấy vậy liền ân cần giải thích một phen. Hóa ra Diệp Hạo muốn kiểm tra võ nghệ của con cái cho nên cứ mỗi tháng tổ chức một lần thực chiến. Trên võ đài từng đôi một tỷ thí với nhau, người thắng đương nhiên là được ban thưởng. Mà trước đây Diệp Không chính là thằng ngốc, không hề biết võ công cho nên chưa hề tham gia. - À, nguyên lai là như vậy a. Diệp Không gật đầu, nếu là như vậy thì đương nhiên có thể gặp được phụ thân. Tuy nhiên cũng vì thế hắn liền thấy được dụng tâm hiểm ác của Diệp Văn, tám phần tiểu tử này muốn thông qua lúc tỷ thí luận võ để khi nhục mình. - Không biết luận võ tỷ thí có quy định gì không? Diệp Không hỏi. Đệ tử Diệp gia hơn kém nhau khá nhiều tuổi, nếu để Diệp Văn đối chiến với một tên đệ tử tám tuổi vậy thì quá không công bằng rồi. Đương nhiên Diệp Văn cũng nhìn ra suy nghĩ của Diệp Không liền cười nói: - Đương nhiên, cứ cách nhau 3 tuổi tạo thành một lứa, đệ tử Diệp gia chỉ có thể tìm đối thủ của mình trong cùng lứa. Kỳ thật Diệp Văn chỉ nói điểm thứ nhất, khi tỷ thí còn có một quy tắc là khiêu chiến, mặc kệ tuổi tác thế nào đối phương đều có thể khiêu chiến với ngươi, không được cự tuyệt nhưng có thể tìm giúp đỡ. Lúc trước Diệp Hạo định ra quy định như vậy mục đích chính là nâng cao khả năng giúp đỡ, phối hợp giữa các đệ tử Diệp gia, không muốn xuất hiện tính huống một cá nhân cô độc. Mà Diệp Văn chính là muốn lợi dụng lỗ hổng này để giáo huấn Diệp Không. Thử nghĩ xem một tên đần như Diệp Không luôn bị các huynh đệ tỷ muội kỳ thị liệu hắn đi đâu để tìm người trợ giúp? Kết quả cuối cùng chỉ có ngồi chờ Diệp Văn hành hạ một phen. Hơn nữa càng quan trọng hơn chính từ nay trở đi cứ mỗi tháng hắn lại có thể quang minh chính đại ngược đãi Diệp Không một lần. Đến lúc đó cho dù Nhị nương không đuổi hắn đi thì chính bản thân hắn cũng không chịu nổi mà chủ động ly khai Diệp phủ. Đây chính là độc kế mà Diệp Văn hiến cho Nhị nương. - Căn bản ta chưa từng luyện qua võ công không lẽ cũng bắt ta tham gia sao ? Diệp Không nhìn rõ ý đồ của Diệp Văn cho nên cũng không muốn đi tìm khổ. Ai bảo các ngươi đều là "cao thủ võ lâm" đã luyện võ từ nhỏ còn ta thì chưa hề luyện qua cái gọi là võ công, vậy cũng muốn tỷ thí với các ngươi. Đầu ta cũng chưa có bị hỏng mất, không có việc gì cũng chạy đi tìm người đánh mình? Tuy nhiên lời tiếp theo của Diệp Văn khiến Diệp Không triệt để tuyệt vọng: - Nếu không có lý do chính đáng mà trốn tỷ thí, sẽ bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Diệp Không ảo não không thôi, chẳng lẽ cứ mỗi tháng mình lại biến thành bao cát để mặc người ta đánh? Ta kháo, cái này là quy định chó má gì vậy, không lẽ buộc lão tử phải tự sát mới được sao? - Đệ cũng không nên tức giận, đối với mỗi người thắng cuộc phụ thân đều đích thân chỉ điểm mấy chiêu võ công, còn có phần thưởng nữa, ha ha, đến lúc đó nhất định đệ phải tham gia đó nha. Nói thật, lời nói này của Diệp Văn thực sự khiến cho Diệp Không động tâm. Hắn vốn muốn cùng Diệp Hạo học võ, nếu như có thể chiến thắng trong cuộc thi đấu này, vậy thì thuận lý thành chương rồi còn gì. Hơn nữa Diệp Không cũng biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, chính mình không có học qua võ công, lấy cái gì ra để mà đánh người đây? Nếu như là kiếp trước, với thân thể bưu hãn của mình hắn có thể thể hiện tính cách liều mạng của mình một phen. Thế nhưng bây giờ thân thể của hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, lại thiếu dinh dưỡng nữa. Nếu lên sàn thi đấu thì chỉ có bị đánh cho te tua bầm dập. - Ta muốn học võ! Ta muốn trở nên mạnh mẽ. Trong nội tâm lại vang lên thanh âm gào thét. Diệp Không muốn Diệp Hạo để ý đến mình. Có như thế, từ nay về sau lão nương mới có được những ngày tốt lành. Chỉ còn có cách sử dụng mưu trí mà thôi. Coi như trên sàn đấu có thua đi chăng nữa nhưng cũng có thể ở trước mặt Diệp Hạo có biểu hiện tốt. Nói không chừng Diệp Hạo lại nguyện ý dạy mình cũng nên? Từ trong cửa sân đi về cái phòng nhỏ của mình, Diệp Không đặt quyết tâm, mục tiêu cho bản thân. - Đi! Nhất định phải đi! Tuyệt đối không thể trở thành một kẻ đần giống như trước kia nữa. Diệp Không ta chưa từng có sợ ai bao giờ. - Không nhi! Con đã gặp được tướng quân chưa? Tướng quân nói như thế nào? Vừa trở về, Trần Cửu mẫu tranh thủ thời gian hỏi han Diệp Không. Diệp Không cũng không muốn để cho lão nương của mình biết được sự tình của cuộc tỷ thí. Nếu không lão nương sẽ lo lắng. - Mẹ. Phụ thân trông thấy con không có vui vẻ mấy. Người nói với con rằng thân thể của con trước mắt còn yếu, không thích hợp cho việc luyện võ. Người nói trước để cho con tự mình rèn luyện thân thể trước, đợi đến khi thân thể cường tráng lên một chút thì sẽ dạy con võ công.