Diệp Không vốn định nói là giả, nhưng thấy nàng cảm động, nên cũng nhịn xuống, cười nói. - Trong lòng ta, quyển bí tịch này làm sao có thể so sánh với tiểu Hồng tỷ chứ, cho nên ta chuẩn bị hai quyển. - Ah! Tiểu Hồng lại một lần nữa giật mình, nhìn kỹ, nguyên lai chính là quyền bí tịch còn lại, trên bìa cuốn bí tịch thứ hai có viết "Cửu Âm Bạch Cốt Trảo." - Ông trời...ơ...i! Tiểu Hồng lần nữa kinh hô thành tiếng, nàng lại khiếp sợ, nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới, giá trị của mình có thể đổi được hai quyển bí tịch tuyệt thế này. - Đi đi, nếu Nhị thái thái có thành ý, nhất định sẽ chủ động đi tới, đến lúc đó, ta sẽ biểu đạt ý tứ, đem hai quyển sách này đưa cho bà ta, sau đó đưa ra thỉnh cầu với bà ta, nhất định bà ta sẽ đại hỉ. - Bát thiếu gia... Trong nội tâm tiểu Hồng cảm động, tiếng nói càng thêm ôn nhu, nàng ngậm chặt môi, nước mắt lăn dài trên má, chậm rãi nhích thân thể của mình qua, dùng đôi chân tròn lẳn chủ động quấn lấy eo của Diệp Không, sau đó lại trượt xuống. - Bát thiếu gia, nô tài có vì ngài mà chết cũng không hối tiếc. Tiểu Hồng khẽ vươn tay ôm cánh tay Diệp Không, môi nóng đưa tới. - Hảo hảo, nói cái gì mà chết chứ? Diệp Không thấp giọng nói ra. - Nô tài sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Bát thiếu gia, mặc Bát thiếu gia khinh bạc... - Còn phải bảo thủ bí mật cho ta. Diệp Không nói xong, lại đè lấy nàng. - Vâng... Tiểu Hồng phát ra âm thanh động lòng người, tay trắng ôm cổ Diệp Không, hít sâu một hơi. - Bát thiếu gia, thương yêu tiểu Hồng, còn đau đấy, đừng... Quá sức. Lại là một nén hương trôi qua - Bát thiếu gia, tiểu Hồng không chịu đựng nổi. Tiểu Hồng đổ đầy mồ hôi sau lưng, tóc tai trên trán đã tán loạn. - Ân, ta sắp rồi. Thân thể của Diệp Không còn chưa phát dục hết, không thể quá bền bỉ, có khi đến cuối cùng ngừng suy nghĩ nhịn xuống, cũng nhịn không được. Sau một hồi lâu, lúc này hai người mời từ trên giường ngồi dậy, con mắt tiểu Hồng nhắm lại, khẽ thở dài. - Thì ra giữa nam và nữ cùng nhau lại có tư vị này. Diệp Không khẽ nói. - Cái tư vị gì? - Đau, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn tiếp tục, đến cuối cùng... Lại cảm thấy rất tốt. - Có người nói nữ nhân dây lưng buông lỏng sẽ muốn... Nếu như ta muốn trường kỳ bế quan, ngươi có thể thủ tiết chờ ta hay không? Diệp Không lại hỏi. Tiểu Hồng nghe xong, mở mắt ra, nói: - Bát thiếu gia, ngươi nói cái gì vậy? Tiểu Hồng tuy là hạ nhân, nhưng điểm này... Vẫn hiểu được, tiểu Hồng nếu là người của Bát thiếu gia, sẽ thủ thân như ngọc cho Bát thiếu gia, đừng nói Bát thiếu gia bế quan năm ngày, cho dù năm mươi ngày, năm trăm ngày, tiểu Hồng cũng không muốn có quan hệ gì với nam nhân khác cả. Nếu là năm năm, năm mươi năm thì sao? Diệp Không trong lòng nghĩ ngợi, nhưng không nói ra miệng, hắn cảm thấy lúc này nói những chuyện này có chút tàn nhẫn với tiểu Hồng, trách không được tu sĩ đều tìm lão bà là tu sĩ. Nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói, khổ tu sĩ sau khi tích cốc liền bế qua mấy chục năm là chuyện thường, chờ mình bế quan đi ra, hồng nhan đã biến thành bà lão, làm sao mà chịu nổi? Đối với mình mấy chục năm trôi qua trong nháy mắt, nhưng người đang yêu chờ đợi sẽ thống khổ mà, đúng không? Diệp Không thở dài một hơi, nói ra. - Lần này thời gian bế quan của ta dài một chút, có khả năng là vài tháng, vốn hôm nay sẽ bắt đầu, nhưng bởi vì chuyện của ngươi, cho nên sẽ chậm trễ một ngày. - Không có sao, tiểu Hồng thủ thân hơn mười năm, mấy tháng có tính toán là gì? Nghẹn đến lúc đó... Mới có thể khiến cho Bát thiếu gia tận hứng. Tiểu Hồng nói xong có chút xấu hổ, một giờ trước kia, dù thế nào mình cũng không nói như vậy, nhưng bây giờ nói ra miệng, cũng rất thản nhiên. - Ân, Nhị thái thái tại sao còn chưa tới nhỉ? Diệp Không nhịn không được kỳ quái, nói. Tiểu Hồng lo lắng, nhưng vẫn nói: - Tiểu Cầm tại sao giờ này không tới đây? Kỳ thật bọn họ không biết, Lô Cầm đã tới qua, nhưng hai người quá say mê hoan ái, cũng không có chú ý đến Bởi vì gian phòng có kết cấu bằng gỗ nên cách âm không tốt, Diệp Không cũng không mở trận pháp, Lô Cầm từ xa đã nghe thấy âm thanh kỳ quái của tiểu Hồng, tiểu nha đầu tuy thuần khiết, nhưng vẫn bị âm thanh này làm toàn thân bủn rủn, cho nên nàng cũng biết đó là cái gì. Chuyện hôm nay nàng thấy rất rõ ràng, Diệp Không ca ca đã muốn tiểu Hồng, nhưng nàng vẫn không có ghen tuông, ở Thương Nam đại lục, một chồng nhiều vợ là bình thường, người nghèo cũng lấy mấy lão bà đấy, lại nói nàng không có ghét tiểu Hồng. Đương nhiên, trong lòng của Lô Cầm vẫn có chút khó chịu, vì cái gì Diệp Không ca ca không cùng mình làm việc này? Chẳng lẽ là không thích ta? Hay là ta không đủ xinh đẹp? Đương nhiên, loại chuyện này chỉ để ở trong lòng của nàng, không có ý tứ nói ra. Cho dù sau này Diệp Không cùng tiểu Hồng đi ra, nàng cũng chỉ giả bộ như không biết. - Bát thiếu gia, Nhị thái thái sao còn chưa tới? Lúc ăn cơm buổi trưa, tiểu Hồng hỏi, nàng đối với phán đoán của Diệp Không cũng có chút hoài nghi. - Yên tâm đi, ta nói nàng đến, nàng chắc chắn đến. Diệp Không mới nếm thử nữ nhân, cùng tiểu Hồng như keo như sơn, đang ăn cơm, tay trái vẫn để lên ngực của tiểu Hồng, văn vê ngực của nàng. - Nàng khẳng định phải đến, bất quá là hưng sư vấn tội a. Trong nội tâm Trần cửu nương đang phiền não, cũng không chú ý tới hành động mờ ám của hai người trước mặt, nàng buồn đến mức ăn cơm không vô, nói ra: - Nhị thái thái tâm nhãn nhỏ nhất (ý nói nhỏ nhen), lại chú trọng mặt mũi nhất, bình thường những gia đinh kia đắc tội nàng, nào có kết cục tốt, ai! Lần này ngươi chọc đại họa rồi. - Kiền nương (mẹ nuôi), ngươi cũng đừng thở dài, Diệp Không ca ca là tiên nhân, hắn nói không có việc gì là không có chuyện gì. Lô Cầm tiểu nha đầu cắn chiếc đũa, nàng đối với Diệp Không có tín nhiệm mù quáng. - Ân. Tiểu Hồng nghe thấy lời này, trong nội tâm an tâm rất nhiều, tiên nhân còn sợ phàm nhân sao? Đột nhiên cảm giác ngón tay của tiên nhân đang trượt xuống giữa hai chân của nàng, tiến vào bên trong, sắc mặt của nàng đỏ bừng, rốt cuộc chịu không bổi "Á" một tiếng, lặng lẽ để tay trái buông xuống, muốn kéo ngón tay của hắn ra. Nhưng ai biết Diệp Không đem bàn tay nhỏ của nàng vân vê vài cái, sau một hồi vân vê, làm thân thể tiểu Hồng run lên nhè nhẹ, rốt cuộc không cách nào an tâm ăn cơm. Cảm giác được động tác của Diệp Không càng ngày càng làm càn, tiểu Hồng càng không chịu nổi, quay đầu trừng mắt với Diệp Không. Diệp Không như không có gì, không ngờ dùng sức hơn, tiến lên phía trên len vào trong áo mỏng của tiểu Hồng, bàn tay chà sát lưng của nàng. Thời điểm tiểu Hồng vô kế khả thi, chỉ nghe thấy ngoài viện có tiếng quản gia hô lên. - Nhị thái thái bên này, mời! Nghe nói Nhị thái thái đến, khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Hồng biến thành trắng bệch, giống như người bệnh lâu năm. Tiểu Hồng muốn đứng dậy, nhưng bàn tay của Diệp Không vẫn như cũ, bàn tay của hắn lúc này đang tiến vào quần lót của nàng.