Dưới ánh mắt xuống dưới, thấy đường cong càng thêm mỹ diệu, eo thon, đường cong khéo đưa đẩy, bờ mông vểnh lên, đúng là quá hoàn mỹ, cho dù là chiếc váy rộng thùng thình cũng không cách nào che lấp dáng người hoàn mỹ ngạo nhân. - Đừng mài mực, mài cái này. Diệp Không từ trong chăn lấy ra một cái nghiên mực khác, bên trong là một ít sắt có màu hồng. Tiểu Hồng cảm thấy Bát thiếu gia cũng không có tức giận, lớn gan hỏi. - Bát thiếu gia, đây là cái gì? - Lưu Hóa Hồng (Lưu Hóa Thủy Ngân). Diệp Không không nói đan sa, chỉ nói tên hóa học. - Lưu Hóa Hồng? Chẳng những tiểu Hồng, mà ngay cả Hoàng Tuyền lão tổ cũng không hiểu. - Nói cho ngươi biết cũng không hiểu, đây chỉ là thứ tự hóa học, nói rõ thành phần bản chất của thứ này. Diệp Không mở miệng nói mấy từ mới, lời nói làm Hoàng Tuyền lão tổ giống như lạc trong mây mù. Diệp Không cũng muốn chính là hiệu quả này, mình càng thần bí, lão gia hỏa này càng không hại mình, như vậy hắn mới dám phóng xuất lão gia hỏa này ra khỏi linh dài của hắn, không phóng xuất không được, hắn đang ở trong đầu của Diệp Không, khiến cho bí mật gì của Diệp Không cũng không có, muốn hôn miệng nhỏ của Lô Cầm cũng cảm thấy bất tiện. Hoàng Tuyền lão tổ bị chấn trụ chưa? Không biết, nhưng tiểu Hồng càng thêm sùng kính nam nhân nhỏ hơn mình hai tuổi này, hắn hiểu được rất nhiều thứ, ta nghe mà không hiểu. Nói chuyện người bình thường không hiểu, thì đó chính là chuyên gia giáo sư, được người tôn kính, trong mắt của tiểu Hồng giống như ánh sao nhỏ, nếu như nàng biết rõ tiểu tử này ngay cả cấp hai cũng chưa có tốt nghiệp, không biết sẽ nghĩ thế nào đây. - Cái này... Cái gì gọi là Hóa Hồng (Thủy Ngân)? Tiểu Hồng lại hỏi. Hoàng Tuyền lão tổ nhắm mắt lại giả bộ ngủ, kỳ thật cũng đang dựng thẳng lỗ tai lên nghe. Trải qua nửa tháng ở chung, hắn phát hiện tiểu tử này càng ngày càng thần bí a... Ban đầu chính là công pháp có thể phi thăng làm cho hắn khiếp sợ, đến quyển sách trong đầu của tên tiểu tử kia, lại nghe tên này nói có Thượng Cổ phù chú. Vừa tiếp xúc đã làm cho hắn chấn động thế này, làm cho Hoàng Tuyền lão tổ đối với tiểu tử này hứng thú càng ngày càng đậm, ngươi nói, một tiểu tử mới mười bốn tuổi chưa mọc lông, làm sao lại có nhiều bí mật như vậy? Diệp Không cười cầm bút. - Tiểu Hồng, lần trước không phải nói cho ngươi biết rồi sao, ta có thể chữa bệnh sao? Hiện tại cho ngươi nhìn bổn sự của bản thiếu gia, ta sẽ chữa bệnh cho tiểu Cầm! Làm cho ánh mắt của tiểu Hồng và Hoàng Tuyền lão tổ kinh ngạc, Diệp Không nhanh chóng vẽ ra một lá phù chú có thể chữa phong hàn, sau đó đi vào phòng của Lô Cầm, bắt pháp quyết, dám phù chú lên ót của Lô Cầm, sau đó đốt đi. - Hữu dụng sao? Hoàng Tuyền lão tổ hỏi. - Hữu dụng hay vô dụng, đợi lát nữa sẽ biết rõ. Diệp Không cười nói, ngồi vào cái bàn bên cạnh, lúc này mới bắt đầu ăn cơm. Chẳng những Hoàng Tuyền lão tổ hoài nghi, tiểu Hồng cũng rất hoài nghi, Bát thiếu gia không có bốc thuốc, không châm cứu, chỉ dùng giấy tùy tiện vẽ lên một đường ngoằn nghèo, sau đó đốt giấy nói là chữa bệnh. Bệnh dễ chữa như vậy sao? Loại phương pháp chữa bệnh này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, nếu như có thể chữa được bệnh, vậy thì đúng là quá hoang đường. Vào lúc mọi người nghi hoặc, trước đó Lô Cầm uống hai chén thuốc mà bệnh không hết, nhưng vào lúc vừa mới đốt là bùa đi, không ngờ phát sinh kỳ tích, nhiệt độ đã giảm, nét đỏ ửng không bình thường trên mặt cũng biến mất, ho khan cũng đình chỉ. - Bát thiếu gia, đúng là công hiệu thật đấy! Tiểu Hồng mừng rỡ không thôi, hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía Lô Cầm. Lô Cầm vừa khỏi bệnh, muốn xuống giường, nhưng lại bị Diệp Không giữ lấy bắt nằm xuống. - Tiểu Cầm, mặc dù bây giờ ngươi đã hết bệnh nhưng thân thể vẫn hư nhược a, chú ý nghỉ ngơi nhiều vào. Bảo Lô Cầm nằm xuống, Diệp Không cũng rời khỏi phòng của nàng, Hoàng Tuyền lão tổ không ngừng quát lên trong đầu của hắn. - Phương pháp này của ngươi là gì thế? Là phù chú thật sao? Kỳ hiệu trên đó là cái gì? Vì sao lão tổ ta cho tới bây giờ chưa thấy qua loại phù này? Nếu là lúc trước, Diệp Không nói hắn biết rõ vài loại phương pháp chế tạo Thượng phẩm linh phù, Hoàng Tuyền lão tổ còn bán tín bán nghi, hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng, không nói cái khác, chỉ phù chú có thể trừ phong hàn, trên đại lục này cơ hồ là không có, nhưng lá phù này lại xuất hiện trước mặt của hắn, cho nên hắn vô cùng kinh ngạc. - Tiểu huynh đệ, Diệp đạo hữu, lão đệ, hắc hắc, ngươi sẽ dạy cho lão tổ ta mà! Hoàng Tuyền lão tổ lại mặt dày mày dạn muốn học. Diệp Không phiền muộn nói ra. - Người tu tiên cũng không sinh bệnh, ngươi học cái này làm gì? Hoàng Tuyền lão tổ cười nói. - Học hỏi trụ cột, mới có thể hiểu được những thứ cao siêu hơn, ta muốn học từ đầu. Lão gia hỏa này lòng dạ đúng là hiểm độc, Diệp Không không nhịn được nói ra. - Không dạy, ta không có lợi gì cả. Hoàng Tuyền lão tổ cả giận nói ra. - Ai nói không có lợi, hiện tại ta sẽ cho ngươi chút chỗ tốt! Diệp Không có hứng thú, hỏi. - Ah? Là chỗ tốt gì, nói nghe một chút. - Ngươi bây giờ bế quan năm ngày phải ra một lần, quá phiền toái, lão tổ ta sẽ giúp ngươi luyện một ít Tích Cốc Đan, có cái này, ngươi sẽ không cần vì ăn cơm mà phiền não nữa. - Tích Cốc Đan? Đúng là thứ tốt, luyện chế phiền toái không? Diệp Không cảm thấy chủ ý này không tệ, có Tích Cốc Đan, thời gian tu luyện sẽ dài hơn. Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc, nói: - Không khó luyện, chỉ cần chuẩn bị một ít hạt giống, sau đó tìm được trái của Khang Lương Thụ, lão tổ ta sẽ có thể giúp ngươi luyện đan. - Khang Lương Thụ? Đó là cái đồ chơi gì? Diệp Không hỏi. Hoàng Tuyền lão tổ cười cạc cạc nói ra: - Ngươi không biết thật sao, ngươi tiểu tử này, thật sự là, cái người khác không biết thì ngươi lại biết, người khác đều biết, ngươi lại ngu ngốc không biết. - Người khác cũng biết? Diệp Không mở miệng hỏi tiểu Hồng đi ở phía sau. - Khang Lương Thụ là cái gì? Ngươi biết không? - Khang Lương Thụ? Tiểu Hồng sững sờ, sau đó che miệng nói ra. - Có Khang Lương Hoa Bái (hoa của Khang Lương Thụ), phía sau hoa viên trong phủ chúng ta có loại hoa này. Tiểu Hồng nói xong, sắc mặt ảm đạm một ít, cúi đầu nói. - Đương nhiên những đại thiếu gia như ngài không biết Khang Lương Hoa Bái là phải. - A? Vì sao thế? Tiểu Hồng diễn giải: - Trên Khang Lương Thụ có quả, nó có thể làm đồ ăn, mà loại quả này phi thường cứng rắn, hái xuống phải dùng nước ngâm mấy ngày, mới có thể dùng làm lương thực mà ăn, hơn nữa chỉ cần ăn một chút, sẽ no bụng. Diệp Không nói ra. - Ah, đây là thứ tốt nha, có phải là ăn rất ngon hay không? Ta chưa ăn qua đấy. Tiểu Hồng cười nói: - Cho nên nói đám đại thiếu gia các ngài không biết được khó khăn của dân gian, bởi vì trái của Khang Lương Thụ phi thường khó ăn, vô cùng thô ráp, kẹt ở trong miệng, căn bản là không nuốt trôi, còn có một loại hương vị đắng chát, tuy có thể đỡ đói, nhưng khó mà nuốt xuống, ngay cả heo cũng không ăn nó, cũng chỉ có ở những vùng đất hoang phế nhiều năm, những người đói bụng không có biện pháp gì, mới đi ăn thứ đồ chơi này. - Trách không được gọi là Khang Lương Thụ, thứ này có độc sao? Diệp Không lại hỏi. - Không có độc!