Màn đêm bao trùm, bên ngoài thành cuối cùng cũng dần trở nên yên tĩnh, nhưng xác Yêu thú đầy đất, cộng với những đường rãnh sâu hun hút khiến người ta biết được trận đại chiến xảy ra vừa rồi ác liệt đến mức nào. Lâm Động từ từ đáp xuống đất, dù phải trải qua đại chiến ác liệt như vậy nhưng ánh mắt hắn vẫn lấp lánh tinh quang, không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Hình ảnh đó khiến ba người Mạc Lăng có phần kinh ngạc. Khả năng chiến đấu dẻo dai trong thời gian dài như vậy, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không bì kịp hắn. - Lâm Động huynh, vừa rồi là thứ gì đã cứu Lâm Lang Thiên đi vậy? Mạc Lăng lên tiếng. Lúc nãy hắn đã nhìn thấy rõ ràng Lâm Lang Thiên đã bị Lâm Động áp chế không còn sức chống cự nữa, nhưng cuối cùng một đạo hư ảnh xuất hiện, phá vỡ công kích của Lâm Động và cứu Lâm Lang Thiên đi mất. - Lâm Lang Thiên cũng có chút tuyệt chiêu, giết hắn không phải chuyện dễ dàng. Nhưng nếu gặp lại, dù là thứ đó cũng không cứu nổi hắn! Lâm Động bình thản nói, sát khí bao phủ rất nồng đậm. Mạc Lăng gật gù, rồi nhìn về chỗ tám người Lê Thịnh nổ tung, hạ giọng nói: - Lâm Động huynh, trước khi bọn Lê Thịnh chết, chúng có nói còn một Đại sư huynh ở Chiến trường Viễn Cổ. Kẻ đó được chúng kính sợ như vậy, chắc chắn hắn mạnh hơn Lê Thịnh, chưa biết chừng còn là Bán Bộ Niết Bàn rồi. Nếu hắn biết người của Vương triều Thánh Quang đều chết trong tay huynh thì e là chuyện này sẽ không xong đâu. Lâm Động cũng gật gật đầu. Hắn cũng không ngờ Lê Thịnh vẫn chưa phải kẻ mạnh nhất Vương triều Thánh Quang. Có điều bất luận cục diện thế nào thì hắn cũng nhất quyết không nương tay. Với tính cách bọn Lê Thịnh, thả chúng đi chắc chắn chúng sẽ lại gây rắc rối cho Lâm Động. - Vậy chúng ta hãy tìm hiểu thông tin về Đại sư huynh Vương triều Thánh Quang đó trước đã. Huynh đã đánh bại người của Vương triều Thánh Quang, ở Điểm tập trung này chắc chẳng có kẻ nào dám dị nghị gì huynh. Như thế chúng ta sẽ dễ dàng hỏi thông tin hơn. Còn việc khác để sau khi đã có đủ tin tức rồi bàn tiếp, được chứ? Mạc Lăng trầm ngâm nói. - Ừm! Lâm Động trầm tư một chút rồi gật đầu. Vốn dĩ hắn định khi tu luyện lên Tạo Hóa Cảnh đại thành sẽ đi tách riêng ra, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố này. Hắn đã giết hết người của Vương triều Thánh Quang, kẻ được gọi là Đại sư huynh chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Nếu giờ mà hắn bỏ đi thì sẽ gây phiền phức lớn cho bọn Mạc Lăng. Trước đó chịu sự áp bức của Vương triều Thánh Quang, ba người Mạc Lăng vẫn đứng về phía hắn, hành động đó đương nhiên giành được cảm tình của Lâm Động, bất luận thế nào ba người họ cũng có thể coi là bằng hữu với hắn rồi. Vì thế tạm thời hắn không thể bỏ đi một mình được. Thấy Lâm Động cũng đồng ý, Mạc Lăng cười, hiện giờ nhóm nhỏ bốn người này dường như đã coi Lâm Động là nhóm trưởng. Bốn người nhìn nhau, không ở lại ngoài tường thành thêm nữa, lập tức nhảy lên tường thành dưới những ánh mắt kính sợ của rất nhiều người. Lâm Động đứng trên tường thành thấy những ánh mắt đó cũng không tỏ ra đắc ý. Hắn nhìn quanh, giọng nói bình thản vang lên: - Điểm tập trung này vốn là vùng đất tự do, nhưng người của Vương triều Thánh Quang có ý đồ bá chiếm, nay chúng đã chết, nơi đây lại trở về như xưa, ai thích thì ở lại, không thích thì đi, mọi người cũng không cần giao nộp phí cư trú gì cả. Cái gọi là phí cư trú đương nhiên là do bọn người Vương triều Thánh Quang đặt ra. Chúng hoàn toàn coi những người kia là đan nô, cô đọng Niết Bàn Đan cho chúng. Hành động đó Lâm Động cực kỳ căm ghét, hắn không hề để tâm cái thu hoạch đó, mà dù có thu hoạch phong phú thì hắn cũng chẳng coi là gì. Tàn nhẫn với kẻ địch không có gì là sai cả, nhưng với người chẳng có ân oán gì với mình thì có phần thần kinh bất ổn rồi, và rõ ràng là Lâm Động vẫn chưa đạt đến mức đó. Trên tường thành, cường giả của các Vương triều nghe vậy thì hơi khựng lại một chút rồi mắt ánh lên sự cảm kích. Phần lớn bọn họ đến từ các Vương triều nhỏ, một vài trong số đó thậm chí còn yếu hơn Vương triều Đại Viêm, họ không dám tùy tiện rời khỏi Điểm tập trung này vì với thực lực của họ, đêm xuống mà gặp bầy Yêu thú thì sẽ lành ít dữ nhiều. Do vậy họ chỉ có thể ở lại đây, nhưng bọn Lê Thịnh trước đó ngày nào cũng bắt họ giao nạp mười viên Niết Bàn Đan, với những người không thể cô đọng được nhiều Niết Bàn Đan bọn họ thì đúng là gánh nặng, nhưng họ lại không dám phản kháng vì sợ thực lực của bọn Lê Thịnh. Giờ Lâm Động đã miễn đi chi phí này, với họ mà nói đúng là tin không gì vui bằng. Từ đám đông dần xôn xao những tiếng nói vui vẻ, những ánh mắt vốn nhìn Lâm Động với sự sợ hãi cũng đã thay đổi, đó là một sự kính sợ không đơn thuần là sợ thực lực của Lâm Động. Nhiều khi, bạo lực rõ ràng không thể chinh phục lòng người. Lâm Động cũng không để tâm nhiều về sự thay đổi của những ánh mắt kia, vừa nói xong hắn vung tay, Tiểu Viêm chui vào ống tay áo hắn, rồi thân hình khẽ động, Lâm Động bay đến tòa tháp trung tâm thành. Đó vốn là nơi tu luyện của Lê Thịnh, nhưng hắn đã chết trong tay Lâm Động, điểm tu luyện cuối cùng này đương nhiên là dành cho Lâm Động rồi. Mà mọi người cũng chẳng có dị nghị gì với hành động đó của Lâm Động, đó vốn là chuyện bình thường không còn gì bình thường hơn được nữa… Lâm Động khẽ đáp xuống, ngồi khoanh chân trên đỉnh đáp. Ở đây hắn có thể quan sát mọi nơi trong thành, ngồi ở đây quả thực có cảm giác khống chế được mọi thứ. Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài được trong chốc lát rồi nhanh chóng bị Lâm Động xóa bỏ. Hắn thở ra một hơi dài, ánh tinh quang trong mắt dần thu lại, trận đại chiến đêm nay khá ác liệt, hắn cũng không ngờ uy lực của chỉ thứ năm trong Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ lại mạnh đến mức đó. Chỉ là nửa chỉ mà đã đánh bại cả bảy cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành và một cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong. Nhưng Lâm Động biết đây chưa phải chiêu thức mạnh nhất của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ. Nếu thi triển được hoàn chỉnh thì Lâm Động tin chắc, dù phải đối mặt với cường giả Bán Bộ Niết Bàn Cảnh hắn cũng không sợ. - Này, chỉ mới nửa chỉ thôi đã khiến ngón tay ngươi toác cả ra, nếu gắng gượng chắc chắn sẽ bị phản phệ, đến lúc đó không cần kẻ khác đánh ngươi cũng tự nổ tung rồi. Ngay khi ý nghĩ của Lâm Động vừa lóe lên thì tiểu điêu đã lên tiếng. Lâm Động cười cười không phủ nhận, nói: - Nhưng điều đáng tiếc duy nhất là không giải quyết được Lâm Lang Thiên. - Chẳng còn cách nào. Trong cơ thể hắn có Nguyên thần kia bảo vệ, tuy không làm được gì chúng ta nhưng nó đã muốn đưa Lâm Lang Thiên đi thì chẳng ai cản được. Tiểu điêu hiện ra trên vai Lâm Động, nói. Lâm Động gật gù, có điều bất luận thế nào cũng coi như đã đẩy được tên chướng mắt ấy đi rồi. Lần sau gặp lại, với thực lực của Lâm Động chắc chắn cũng không cần e dè đạo Nguyên thần bí ẩn kia nữa. Nếu có cơ hội phải dọn dẹp ngay cả Lâm Lang Thiên lẫn đạo Nguyên thần kia. Mắt Lâm Động lấp lánh một chút rồi dừng lại, hắn vung tay, tám cái túi Càn Khôn xuất hiện, đây là thứ duy nhất bọn Lê Thịnh để lại, cũnglà chiến lợi phẩm của Lâm Động tối nay. Lâm Động lúc này có thể nói là nghèo rớt mùng tơi. Dù đêm nay điên cuồng thôn phệ Yêu tinh hạch thì cùng lắm cũng chỉ được hơn ba nghìn viên Niết Bàn Đan, số lượng này quá ít ỏi so với lượng hắn cần. Lâm Động kiểm tra bảy túi Càn Khôn kia trước, thu hoạch cũng không được phong phú như hắn tưởng. Niết Bàn Đan cộng lại cũng chỉ khoảng ba nghìn viên, tính ra còn nghèo hơn cả hắn. Lâm Động cũng không biết phải nói gì, những kẻ này tốt xấu gì cũng là người Vương triều Thánh Quang, không ngờ tài phú lại thê thảm đến thế, chỉ là có lẽ hắn đã quên mất mức độ quý hiếm của Niết Bàn Đan. Tiện tay cất ba nghìn viên Niết Bàn Đan vào túi, Lâm Động nhìn túi Càn Khôn cuối cùng của Lê Thịnh. Hắn có lẽ cũng là nhân vật hạng hai của Vương triều Thánh Quang, chỉ đứng sau người được gọi là Đại sư huynh kia, chắc là những gì hắn có sẽ tốt hơn nhiều. Cầm lấy túi Càn Khôn, tinh thần lực của Lâm Động nhanh chóng chui vào bên trong túi, lập tức một nụ cười hiện lên trên gương mặt hắn. Đúng như hắn nghĩ, tài sản của Lê Thịnh hơn hẳn những tên kia. Trong túi, chỉ riêng Niết Bàn Đan đã có gần sáu nghìn viên rồi! Đây quả là một gia tài khổng lồ. Nếu một mình Lâm Động thì e là ít nhất phải mất vài tháng mới có được chỗ thu hoạch này. - Cộng sáu nghìn viên này nữa thì ta đã có một vạn viên Niết Bàn Đan, tiếc là vẫn thiếu hai vạn viên nữa mới tịnh hóa được Huyết Linh Khôi… Nghĩ vậy, Lâm Động không khỏi cười khổ, rồi khẽ thở dài. Bất luận thế nào hắn cũng phải nhanh chóng tìm cách có được hai vạn viên còn lại. Hắn đã giết người của Vương triều Thánh Quang, chẳng ai dám khẳng định khi nào Đại sư huynh kia sẽ tìm đến. Nếu hắn tịnh hóa được và hoàn toàn khống chế được Huyết Linh Khôi thì dù là cường giả Bán Bộ Niết Bàn hắn cũng không sợ! Cất sáu nghìn viên Niết Bàn Đan đi, Lâm Động lật tay, một cái trống được ánh sáng bao phủ xuất hiện trong tay Lâm Động, không ngừng lan tỏa ra sức mạnh. Đây là Linh bảo Địa cấp của Lê Thịnh, Thánh Quang Cổ! Lâm Động cầm nghịch nó trong tay, khẽ gật gù, từ luồng năng lượng tỏa ra có thể thấy nó không tệ, tài sản của Lê Thịnh quả nhiên không ít. - Lấy! Bảo bối như vậy đương nhiên Lâm Động sẽ không bỏ qua, không chút do dự cất nó đi, rồi hắn lại dùng tinh thần lực thăm dò túi Càn Khôn. Một lúc sau tay hắn lại xuất hiện một thứ. Đó là một bức điêu khắc bạch tượng bằng bạch ngọc. Lâm Động nhìn con bạch tượng, bên trong hình như có văn tự tụ lại thành vô số các ký tự huyền ảo. Lâm Động nhìn chằm chằm vào những ký tự đó, một lúc sau ánh mắt hắn sáng lên, miệng khẽ nói: - Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp trung đẳng, Thánh Tượng Băng Thiên Chàng!