Ào ào! Trên Thánh Linh Đàm, Lâm Động tĩnh lặng ngồi khoanh chân trên mặt hồ phía Đông. Lượng năng lượng cực kỳ đậm đặc đang không ngừng tuôn chảy vào cơ thể Lâm Động, từng sợi từng sợi năng lượng xanh nhìn tựa như những chiếc dây mây xanh chằng chịt đan xen nhau. Năng lượng của Thánh Linh Đàm trải qua hai mươi năm ngưng tụ cơ hồ đã đạt mức hùng hồn, hơn nữa Lâm Động còn cướp mất phần năng lượng của Lâm Lang Thiên, như vậy lượng năng lượng mà hắn chiếm dụng khiến ba người Mạc Lăng cũng phải ghen tỵ. Có điều họ không hành động gì cả, giữa họ và Lâm Động không có ân oán đương nhiên không thể vì chỗ năng lượng ấy mà gây hấn với Lâm Động, như thế thì quá ngu xuẩn! Sau khi nhìn cảnh tượng đó, qua một lúc ngưỡng mộ, ba người Mạc Lăng cũng ngồi khoanh chân, tranh thủ hấp thụ năng lượng Thánh Linh Đàm ở khu vực của mình. Không khí ở Thánh Linh Đàm bỗng trở nên có phần quái dị. Bốn người Lâm Động đều cố gắng hết sức hấp thụ năng lượng Thánh Linh Đàm, chỉ có Lâm Lang Thiên là sắc mặt thoát đen xì, thoắt lại trắng bệch nhìn nước hồ trong veo, cơ mặt không kìm được mà co giật, cuối cùng hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh, cũng ngồi xuống tu luyện. Hắn không dám nhìn về phía Lâm Động nữa vì hắn lo mình sẽ không khống chế được cơn bạo nộ, nếu vậy thì không nhìn nữa là tốt nhất. Đối với hành động bịt mắt bịt tai làm như không biết gì xung quanh của Lâm Lang Thiên, Lâm Động cũng chỉ tùy ý nhìn một cái rồi lại tập trung tâm thần. Tiểu điêu đã trở lại, hắn cũng không cần lúc nào cũng phải cảnh giác Lâm Lang Thiên nữa. - Ngươi cứ yên tâm hấp thụ năng lượng Thánh Linh Đàm đi, nó rất có tác dụng cho việc xung kích Niết Bàn Cảnh. Còn Lâm Lang Thiên thì ta sẽ canh gác, nhưng ta nghĩ hắn cũng dám tùy tiện động thủ đâu. Tiểu điêu lên tiếng. Lâm Động khẽ gật đầu, cũng không nói gì, tâm thần khẽ động, trong hắc động bên dưới bỗng phát ra một lực thôn phệ rất mạnh mẽ. Năng lượng xanh lục lập tức ào ào chui vào người Lâm Động. Khi năng lượng tràn vào cơ thể, dưới lớp da Lâm Động mơ hồ ẩn hiện những hình hoa văn màu xanh kỳ quái. Dưới lực thôn phệ đó của hắn, nước trong hồ cũng dần dần trở nên nhạt màu, rõ ràng là năng lượng Thánh Linh Đàm đều bị cơ Lâm Động hút hết vào cơ thể rồi. Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt đã hết hơn nửa ngày, ba người Mạc Lăng cũng dần ra khỏi trạng thái tu luyện. Khi mở mắt ra, ánh mắt ai nấy cũng lấp lánh ánh xanh, rõ ràng là chuyến đi Thánh Linh Đàm lần này họ cũng thu hoạch được không ít. Việc đầu tiên khi mở mắt ra là họ nhìn về phía Bắc. Ở đó Lâm Lang Thiên vẫn nhắm mắt tu luyện, nhưng từ những đường gợn sóng không ngừng trên mặt nước có thể thấy trong lòng hắn không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. - Hắn cũng thật xui xẻo! Ba người Mạc Lăng nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy cổ quái, có cảm giác muốn cười nhưng không thể cười nổi. Dù sao chuyện này cũng rất hiếm thấy, trong vài lần Cuộc chiến Hạt giống gần đây, họ chưa từng nghe có chuyện tương tự xảy ra. Ánh mắt ba người nhanh chóng chuyển sang hướng Lâm Động rồi lập tức khựng người lại. Trên mặt nước nơi đó không ngờ lại xuất hiện một cái kén ánh sáng xanh lục. Mặt ngoài của cái kén đó đang không ngừng khuếch tán năng lượng Thánh Linh Đàm, mức độ đậm đặc của nó khiến họ phải ngưỡng mộ. Năng lượng của Thánh Linh Đàm rất nhiều, nhưng muốn ngưng tụ lại là rất khó, gần như phải mất hai mươi năm ngưng tụ thì mới có được năng lượng thế này. Ba người họ mỗi người một phần, nhưng một mình Lâm Động lại có hai phần, sao có thể không khiến họ ngưỡng mộ? Răng rắc! Dưới ánh mắt chăm chú của ba người Mạc Lăng, cái kén ánh sáng xanh đột nhiên xuất hiện những vết nứt, rồi lan tỏa rộng hơn, cuối cùng cả cái kén nổ tung hóa thành cả một vùng ánh sáng chói chang. Trong luồng sáng đó, một đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt của ba người Mạc Lăng, chính là Lâm Động. Chỉ là lúc này, toàn thân hắn được bao phủ bởi một màn khói mờ ảo xanh lục, hơn nữa còn lan tỏa một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ. Lâm Động bỗng mở trừng mắt, hai đạo tinh quang xanh biếc bắn ra, nước hồ phía trước bay lên tạo thành một màn nước. Sau đó ánh sáng tan đi, hắn mở miệng phát ra một luồng hấp lực hút hết đám khói xanh và ánh sáng xung quanh vào cơ thể. Uỳnh! Sau khi đám khói và ánh sáng năng lượng kia vào trong cơ thể Lâm Động, một làn sóng năng lượng hùng hồn bùng nổ. Mặt nước đầm bình lặng lập tức bộc phát vô số cột nước. Ánh mắt ba người Mạc Lăng kinh dị nhìn Lâm Động. Họ đều cảm nhận được khí tức của Lâm Động dường như đã lại mạnh hơn. Tuy chưa đến mức đột phá nhưng so với lúc mới đến Thánh Linh Đàm thì đã mạnh hơn một bậc. Cứ với tốc độ này thì không bao lâu sau có lẽ hắn sẽ bước vào Tạo Hóa Cảnh đại thành! Động tĩnh bên Lâm Động cũng khiến Lâm Lang Thiên mở mắt. Hắn nhìn Lâm Động, sâu trong đáy mắt trào dâng sự u tối, nhưng sau hơn nửa ngày điều hòa tâm trạng, hiển nhiên hắn đã ổn định tâm thân nên cũng không biểu lộ gì quá đà. - Ha ha, chúc mừng Lâm Động huynh! Ba người Mạc Lăng xuất hiện gần chỗ Lâm Động rồi cung tay chúc mừng. - Không dám không dám, xem ra ba vị cũng thu hoạch được không ít. Chưa biết chừng tỷ lệ lên được Niết Bàn Cảnh cũng tăng lên không ít. Lâm Động mỉm cười, cung tay đáp lễ. - Đạt được Niết Bàn Cảnh đâu có dễ như vậy. Dù năng lượng Thánh Linh Đàm thần kỳ nhưng e là tỷ lệ thất bại vẫn cao hơn tỷ lệ thành công… Mạc Lăng khẽ thở dài, nói. Lâm Động gật gù. Nếu Niết Bàn Cảnh dễ đạt được thì Vương triều Đại Viêm sẽ không phải chỉ có vài vị đếm được trên đầu ngón tay. Có điều lần này đến Thánh Linh Đàm, quả thực Lâm Động hắn đã thu hoạch được không ít. Sau khi thôn phệ được năng lượng Thánh Linh Đàm của Lâm Lang Thiên, hắn cơ hồ cảm nhận được sâu trong cơ thể hắn đang trào dâng một nguồn năng lượng kỳ lạ. Năng lượng này tuy không thể khiến thực lực hắn tăng cao nhưng hắn cũng biết, sau này khi xung kích Niết Bàn Cảnh, chỗ năng lượng Thánh Linh Đàm này chưa biết chừng sẽ có tác dụng. Khi bốn người họ nói chuyện, sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh băng, đứng dậy, ngẩng lên thì thấy giữa không trung đột nhiên có một đạo năng lượng dao động, rồi một cái xoáy năng lượng xuất hiện. Xem ra đến lúc phải rời khỏi đây rồi! Hiển nhiên Lâm Lang Thiên không muốn ở lại đây thêm nữa, vì thế, vừa nhìn thấy vậy là lập tức bay lên. Bốn người Lâm Động thấy thế cũng không chần chừ. Năng lượng ở Thánh Linh Đàm đã bị hấp thụ hết, ở lại cũng chẳng có ích gì nữa, vậy là bốn người cũng chui vào cái xoáy và biến mất. Năm người rời đi, Thánh Linh Đàm lại trở về với sự tĩnh lặng. Nơi đây sẽ lại đóng lại trong hai mươi năm, đợi Cuộc chiến Hạt giống tiếp theo. o0o Sâu trong Hoàng cung, trong một khu rừng, hào quang lan tỏa, từng đạo thân ảnh xuất hiện trong ánh hào quang dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Tiêu Thiên và những người khác, sau đó hạ xuống tế đàn. - Đóng tế đàn! Sau khi thấy năm người Lâm Động đã xuất hiện, Mạc Tiêu Thiên thở phào, rồi hô một câu, thủ ấn biến hóa. Ánh sáng tối dần, vòng sáng thông tới Thánh Linh Đàm đang lơ lửng phía trên tế đàn cũng dần dần tan biến. - Chúc mừng mọi người đã thành công rời khỏi Thánh Linh Đàm. Đây là sự trợ giúp cuối cùng của Vương triều Đại Viêm với các người. Hy vọng sẽ giúp đỡ được cho các ngươi sau này. Sau khi tế đàn đóng lại, Mạc Tiêu Thiên nhìn về bọn Lâm Động, rồi bỗng ánh mắt hắn dừng lại trên người Lâm Động ánh lên sự kinh ngạc. Vì hắn cảm nhận được trong cơ thể Lâm Động dường như năng lượng Thánh Linh Đàm tỏa ra từ người hắn mạnh hơn bốn người còn lại rất nhiều. - Ủa? Khi Mạc Tiêu Thiên cảm thấy kinh ngạc thì ánh mắt hắn dừng lại ở Lâm Lang Thiên, lại càng ngạc nhiên hơn, hắn chẳng thấy chút năng lượng Thánh Linh Đàm nào trên người Lâm Lang Thiên cả. - Thế này là sao? Xem ra chuyến đi Thánh Linh Đàm dường như không được an tĩnh a. Mạc Tiêu Thiên vừa nhìn là đoán được, vậy là ánh mắt vội nhìn Mạc Lăng, thấy năng lượng trên người Mạc Lăng không quá yếu mới thầm thở phào. Rồi giọng nói hùn hồn vang lên bên tai Lâm Động và những người khác, khiến huyết dịch trong cơ thể họ như sôi sục: - Chỉ còn mười ngày nữa là đến Bách Triều Đại Chiến. Mười ngày nữa mọi người sẽ rời khỏi Vương triều Đại Viêm, truyền tống thẳng đến Viễn Cổ Chiến Trường để tham gia Bách Triều Đại Chiến! Các vị, sau khi vào Viễn Cổ Chiến Trường, mọi người sẽ không còn sự trợ giúp của Vương triều Đại Viêm chúng ta nữa. Ở đó mọi thứ đều phải dựa vào chính bản thân các vị, hãy thu lại sự cao ngạo khi ở Vương triều Đại Viêm, vì ở vùng đất đó, các vị chỉ là những người tham gia thi đấu vô cùng bình thường. Còn về việc ở đó các vị sẽ phát huy thực lực được đến mức nào thì phải xem năng lực mỗi người. Bọn ta ở Vương triều Đại Viêm mong đợi ngày danh tiếng các vị truyền về. Lúc đó các vị sẽ trở thanh viên minh châu lấp lánh nhất Vương triều Đại Viêm! Cả Vương triều sẽ tự hào vì các vị!