Nhìn nữ tử thần bí đứng trên Thanh Liên, lúc này Lâm Động mới cảm nhận được vẻ đẹp kinh diễm của nàng, đôi mắt trong suốt kia giống như một cái đầm nước kín đáo lặng lẽ, váy màu nhạt bao lấy vóc người gần như hoàn mỹ. Nữ tử này giống như tiên nữ hạ phàm, mỹ lệ kinh diễm thế nhân, loại xinh đẹp này kinh tâm động phách, đẹp tới mức không nhuốm bụi trần, đồng thời cũng khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác xa lạ không thể lại gần. Ánh mắt Lâm Động đảo qua nhìn nữ tử này vài lần sau đó mới chậm rãi nhìn sang chỗ khác. "Tiểu Điêu, chúng ta liên thủ có thể đánh thắng nàng ta không?" "Khó, nữ nhân này tuổi tác không lớn nhưng thực lực vô cùng khủng bố, sợ rằng không kém Lâm Lang Thiên chút nào, cho dù chúng ta liên thủ cũng thắng ít bại nhiều." Tiểu Điêu nói một cách nghiêm túc, nếu như nó ở trạng thái toàn thịnh đương nhiên không quan tâm tới cô gái này, nhưng mà hiện giờ không thể. Nghe vậy, Lâm Động cười khổ một tiếng, ánh mắt đảo một vòng, nhìn nữ tử thần bí kia chắp tay nói: "Tại hạ Lâm Động không có ý cướp đoạt bảo vật với cô nương, chỉ nhầm đường vào đây, đồng thời cũng muốn biết cường giả Niết Bàn Cảnh lưu lại bảo bối gì, không biết quý tính cô nương là gì?" "Ngay cả đám người Lâm Lang Thiên cũng bị đại trận vây bên ngoài, ngươi có thể xông vào đây đúng là có chút bản lĩnh." Nữ tử thần bí nói một cách nhẹ nhàng, tấm sa mỏng trên mặt hơi rung động, thanh âm thanh thúy như ngọc rơi, từ giọng nói có thể nhận ra nàng ta không tin Lâm Động đi nhầm đường vào đây, cô gái này không chỉ có dung mạo tuyệt thế mà tâm tư cũng không kém. "Ta là Lăng Thanh Trúc, nếu Lâm Động công tử không có ý tranh đoạt, Thanh Trúc xin đa tạ trước, việc dùng sức ép người, Thanh Trúc không muốn, cho nên kính xin Lâm Động công tử đừng nảy sinh ý nghĩ gì không hay." Giữa không trung, Lăng Thanh Trúc quay người nhìn Lâm Động thi lễ một cái, giọng nói thì lễ độ nhưng lại mang ý uy hiếp, điều này Lâm Động nhận thấy rõ. Đối với việc này, Lâm Động đành phải bó tay, nữ nhân này quá khủng bố, đánh không lại chỉ đành phải nhún nhường, hành sự tùy theo hoàn cảnh, hơn nữa Lâm Động cũng hiểu, đừng thấy cô gái này biểu hiện hiền lành, hắn dám khẳng định, nếu như hắn ra tay phá hỏng chuyện tốt thì sợ rằng nàng sẽ hạ thủ không lưu tình. Ở Viêm Thành, Tử Nguyệt ngoài mặt lạnh lùng nhưng tâm tư không tệ, vị mỹ nhân dung mạo tuyệt thế trước mắt này khác hẳn, tuy giọng nói mang theo hòa khí bình thường, nhưng trong lòng sợ rằng lại lạnh như một tấm băng. Nữ nhân này quá lợi hại. Lợi hại đến mức Tiểu Điêu còn phải kiêng kị, tất cả đều liên quan tới thực lực. Nhìn thấy động tác của Lâm Động, Lăng Thanh Trúc thu hồi ánh mắt, nàng nhận ra thực lực của Lâm Động, tuy nàng có nghi ngờ về việc tại sao người này lại xông được vào đây, nhưng mà cũng không cần quá để ý, tuấn kiện trẻ tuổi nàng đã thấy rất nhiều, cho nên nàng có tự tin, cho dù Lâm Động có ở đây thì chỉ cần hắn hơi có dị động, nàng cũng có thể chế phục một cách đơn giản. Bởi vậy, hành động dùng sức ép người sẽ mang ý nghĩa khinh thị đối phương, nàng tự tin Lâm Động không gây ảnh hưởng gì với nàng cả. Lăng Thanh Trúc đảo mắt nhìn Lâm Động một lần sau đó nhìn về phía chùm sáng, nàng đương nhiên nhận ra Niết Bàn Tâm ở trong đó, nhưng mà trên mặt nàng không có chút vui mừng, định lực như vậy thật bất phàm. "Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Niết Bàn Tâm. . ." Trong thanh âm của Lăng Thanh Trúc mang theo một sự kinh ngạc, nàng chợt phất tay, một đạo thanh quang từ đầu ngón tay bay ra, sau đó hóa thành một bàn tay, trực tiếp vây lấy chùm sáng kia. "Ong ong!" Đối mặt với việc Lăng Thanh Trúc tấn công, chùm sáng kia trở nên rung động, tản mát ra một cỗ lực cản mạnh mẽ. "Phá!" Nhìn thấy chùm sáng kháng cự mạnh mẽ như vậy, Lăng Thanh Trúc lại điểm một cái nữa, đóa sen dưới chân tự động tách ra một cánh hoa, sau đó hóa thành một mũi khoan màu xanh đỏ nhạt, nặng nề đập vào trên chùm sáng. "Ong ong!" Bị đạo ánh sáng xanh đỏ công kích, chùm sáng kia rung động mãnh liệt, một cái khe hở theo đó hiện ra, trông tình hình hiển nhiên là nó không thể chống được sự công phá của Lăng Thanh Trúc. Chùm sáng rung động không được bao lâu thì vỡ tung, Niết Bàn Tâm tinh hoa tu luyện của cường giả Niết Bàn Cảnh cũng theo đó hiện ra giữa không trung. "Ào ào!" Khi Niết Bàn Tâm hiện ra, Nguyên Lực trong phòng đá bạo động giống như thủy triều, tiếng ầm ầm vang lên như tiếng sóng vỗ. Lâm Động nghiêng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào trái tim được bao bọc bởi ánh sáng màu xanh nhạt, đây chính là bảo bối trân quý nhất trong Cổ Mộ Phủ! Tuy trong lòng thèm nhỏ dãi, nhưng khi nhìn người ngọc thì hắn lại không dám động thủ, Lâm Động nhíu chặt mày, tuy rằng cực kỳ không chấp nhận, nhưng hắn cũng rõ hiện giờ hắn có xuất thủ thì tỷ lệ thành công cũng không cao, hơn nữa, đám Lâm Lang Thiên còn phải trịnh trọng đối đãi với cô gái này, thì tất nhiên nàng ta sẽ có phòng bị với hắn. Giữa không trung, Lăng Thanh Trúc nhìn Niết Bàn Tâm màu xanh phiêu phù ở trước mặt, ngọc thủ nhẹ nhàng nắm chặt, mấy đạo thanh quang từ dưới chân bắn ra, chiếu thẳng vào Niết Bàn Tâm. "Xuy xuy!" Bị thanh quang chiếu vào, Niết Bàn Tâm tản ra một làn sương trắng, hơn nữa bề ngoài của nó đang có dấu hiệu hòa tan. "Xèo xèo!" Đối với cảnh tượng này, Lăng Thanh Trúc không có gì kỳ quái, ngón tay nhẹ đưa, có rất nhiều đạo thanh quang bắn ra, tập trung vào Niết Bàn Tâm. Thanh quang hội tụ càng nhiều, tốc độ hòa tan của Niết Bàn Tâm càng nhanh, chỉ trong khoảng mấy phút đồng hồ, Niết Bàn Tâm đã hoàn toàn biến thành một khối dịch thể màu xanh biếc. Dịch thể chậm rãi lưu động ở giữa không trung, một cỗ ba động khủng bố cũng theo nó tuôn ra, đồng thời uy áp cực mạnh phủ xuống phòng đá. Lâm Động đứng bên dưới, bị loại uy áp này chụp xuống, thân hình như nặng thêm mấy lần, thậm chí ngay cả Nguyên Lực đang lưu động trong cơ thể cũng chậm chạp hơn nhiều, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc. Cái loại uy áp mà Lâm Động cảm thấy giống như núi cao đè xuống lại chẳng ảnh hưởng gì tới Lăng Thanh Trúc, nàng nhìm chăm chú vào dịch thể màu sắc xanh biếc, bàn tay ngọc nhẹ vươn vén một phần lớp sa mỏng, số dịch thể màu xanh nhạt kia gào thét lao xuống, chui vào trong cái miệng đỏ tươi kia. "Hắt xì!" Lâm Động không có thời gian nhìn vẻ đẹp kinh hồn khi Lăng Thanh Trúc vén sa mỏng, khi hắn thấy cô gái này không chút do dự hút Niết Bàn Tâm vào miệng, tay hắn nắm chặt lại, ánh mắt không ngừng lóe lên, cân nhắc lợi hại và thắng bại khi ra tay. . . Sau một lát Lâm Động bình tĩnh lại, sắc mặt thoáng có chút khó coi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, lý trí đã bảo hắn dừng tay, cũng bởi vì Tinh Thần Lực mà hắn cảm nhận được, cô gái kia đang quan sát từ cử động của hắn. "Thôi vậy, Niết Bàn Tâm tuy rằng trân quý, nhưng không đáng để mình đổi cái mạng nhỏ." Lâm Động tự an ủi mình một tiếng, tuy rằng có chút buồn chán nhưng mà không thể làm gì khác hơn được, thực lực không bằng người, cho dù có liều mạng cũng chẳng làm gì được. Khi Lâm Động quyết định dừng tay, thì số dịch thể màu xanh biếc cũng đã chui hết vào miệng cô gái, Lăng Thanh Trúc quay người lại nhìn Lâm Động: "Lâm Động công tử đúng là người thủ tín, tiếp theo ta muốn luyện hóa năng lượng của Niết Bàn Tâm, mong rằng công tử không nên quấy rầy." Nghe vậy, Lâm Động cười gượng một tiếng, tuy có chút khó chấp nhận nhưng vẫn phải gật đầu. Lăng Thanh Trúc không quan tâm tới nụ cười của Lâm Động thật giả bao nhiêu phần, nàng ưu nhã ngồi xếp bằng trên đóa sen, đôi mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, đóa sen tỏa ra một màn sáng màu xanh bao phủ lấy nàng. "Ai, con mẹ nó thật là xui xẻo!" Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động không khỏi chửi thầm một tiếng, biết bao nhiêu khổ sở mới tới được chỗ này, vậy mà chẳng thu hoạch được cái gì. Nhưng mà chửi thì chửi, Lâm Động cũng không có cách gì cả, đóa sen của Lăng Thanh Trúc cũng là một bảo bối cực kỳ cường đại, hơn nữa người này luôn luôn phòng bị hắn. Sau khi chửi, Lâm Động đảo mắt nhìn căn phòng đá, sau đó lại nhìn cái quan tài đá, hơi chần chờ một chút rồi chậm rãi đi tới, biết đâu ở đấy lại có bảo bối nào khác. Đến gần thạch quan, Lâm Động thấy bên trong chỉ có một bộ hài cốt, chắc là của vị cường giả Niết Bàn cảnh kia, hắn nhìn bên ngoài một chút rồi nhìn vào trong, thấy ngoài bộ xương này ra thì chẳng còn vật gì khác, lập tức thất vọng thở dài một hơi. "Dù sao mình cũng đoạt được không ít đồ của vị tiền bối này, nên hành lễ một cái." Liếc mắt nhìn bộ hài cốt, Lâm Động nói một cách bất đắc dĩ, sau đó khom người hành lễ. "A?" Nhưng mà, ngay lúc Lâm Động khom người, hắn phát hiện ra trên vách quan tài đá bên cạnh bộ hài cốt dường như có một số chữ nhỏ, cho nên lập tức vội vàng đi tới. "Cuộc đời của ta lấy Âm Dương lực đột phá Niết Bàn, Niết Bàn Tâm của ta phải có Âm Dương lực để hòa giải, nếu không bản thân sẽ bị thiêu đốt." Dòng chữ ngắn ngủi này làm cho Lâm Động ngẩn người, hắn cau mày suy nghĩ trong chốc lát, mới hiểu được dòng chữ này có ý gì, hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh Trúc đang ngồi giữa không trung, trên khuôn mặt hiện lên sự cổ quái vô cùng.