Lâm Động đứng trên một cành cây nhìn về phía trước, đó là một khoảng đất trống trong Cửu Vĩ Trại, lúc này dường như tất cả người trong Cửu Vĩ tộc đều tập trung tại đây, không khí có chút bi thương. Trước đó Tâm Di đã nói về việc Tâm Thanh muốn vào Tổ Hồn Điện. Đương nhiên điều này gây nên sự xáo động không nhỏ trong tộc. Nhưng ngạc nhiên là không ai phản đối. Một số thiếu nữ vẻ mặt rất bi thương, chắc hẳn những ngày tháng lo lắng sợ sệt cũng khiến họ khá tuyệt vọng… Lâm Động thấy không khí đó thì thở dài, rồi thầm hỏi trong đầu: - Nham, những điều tối qua ngươi nói có thật không? Tối qua Lâm Động nói sẽ cùng Tâm Thanh vào Tổ Hồn Điện, Nham bỗng hiện ra rồi kể một vài chuyện liên quan đến Cửu Vĩ tộc thời Viễn Cổ… - Ở thời Viễn Cổ, Cửu Vĩ tộc cũng là nhất đại bá tộc của yêu thú giới. Hồi đó trong tộc họ có đến ba siêu cấp Luân Hồi Cảnh…Thực lực đó có thể sánh ngang với các bá tộc như Cửu Phụng hay Côn Bàng. Nham nói. - Ba cường giả Luân Hồi Cảnh sao… Mắt Lâm Động nheo lại, thực lực đó đúng là vô cùng khủng bố. - Trong đại kiếp năm đó, Cửu Vĩ tộc cũng theo sát chủ nhân của ta, lập chiến công hiển hách, nhưng Cửu Vĩ tộc cũng vì thế mà trở thành mục tiêu của dị ma. Cường giả đỉnh cấp trong tộc tử thương hết, nghe nói trong chiến dịch cuối cùng, vị Cửu Vĩ Linh Hồ cuối cùng của họ đã liều mạng phong ấn ba tên Dị Ma Vương. - Trán áp ba tên Dị Ma Vương? Lâm Động có phần bị chấn động, ở Hỏa Viêm Thành Thanh Trĩ muốn tiêu diệt một Dị Ma Vương không chỉ cần tế ra Diệt Vương Thiên Bàn mà còn phai có năm đạo tổ phù trợ giúp. Nhưng dù thế cuối cùng vẫn có một chút tinh huyết của Dị Ma Vương chạy thoát. Còn tiên tổ của Cửu Vĩ tộc chỉ dựa vào sức bản thân trấn áp được ba Dị Ma Vực, tuy phải trả giá bằng tính mạng nhưng cũng là vô cùng khủng khiếp rồi. - Ta hoài nghi Cửu Vĩ tộc về sau sa sút có liên quan đến việc này. Nham trầm ngâm. Hai mắt Lâm Động nheo lại. - Ngươi nên đi Tổ Hồn Điện xem rốt cuộc là chuyện gì. Nham nói, chỉ có điều Lâm Động nhận ra chút kỳ lạ trong giọng nói của hắn. - Ngươi có điều gì chưa nói đúng không? Lâm Động trước nay vốn cẩn thận, liền hỏi. - Hề hề, vị tiên tổ đó của Cửu Vĩ tộc, ở thời Viễn Cổ là đối tượng được Thôn Phệ chi chủ yêu đến chết đi sống lại đó. Ngươi kế nhiệm Thôn Phệ Tổ Phù, chưa biết chừng sẽ có được chút lợi ích gì đó. Lâm Động sững người, lại có chuyện này sao? Xem ra người có Thôn Phệ Tổ Phù trước đây cũng thật có mị lực, ngay tiên tổ của Cửu Vĩ tộc cũng bị thu hút. - Ngươi chắc chắn Thôn Phệ chi chủ không phụ lòng người ta chứ? Lâm Động không kìm được hỏi. Hắn không muốn đến lúc đó lại vì Thôn Phệ Tổ Phù mà bị ngược đãi. - Thời kỳ đó làm gì có nhi nữ tư tình, trận đại cheién thất bại, mọi thứ trong thế gian đều bị dị ma chiếm lĩnh…Để bảo vệ người mình quan tâm, a chẳng liều mạng chiến đấu. Nham nói. Lâm Động khẽ gật đầu, lúc đó có lẽ ngay ân oán tình thu cá nhân cũng không còn nữa. - Lâm Động tiểu ca. Khi Lâm Động và Nham nói chuyện, bỗng nhiên từ xa có tiếng nói vọng lại, rồi họ nhìn thấy Tâm Di dẫn theo Tâm Thanh và một số trưởng bối trong Cửu Vĩ tộc đang nhìn hắn. - Đi thôi. Thấy vậy Lâm Động gật đầu, thân hình khẽ động, rồi xuất hiện bên cạnh họ. - Lâm Động tiểu ca đã chắc chắn chưa? Tổ Hồn Điện vô cùng nguy hiểm, bao năm nay chưa từng có ai sống trở ra cả. Tâm Di nhìn Lâm Động, không kìm được nhắc nhở. - Tâm Di, xin dẫn đường. Lâm Động chỉ cười. Tâm Di khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm, quay người dẫn đường vào sâu trong Cửu Vĩ Trại. - Yên tâm, không sao đâu. Lâm Động cười với Tâm Thanh, cô bé mím môi khẽ gật đầu. Mọi người đi theo Tâm Di khoảng nửa giờ, đến một khu rừng rậm sâu trong Cửu Vĩ Trại. Ở đó có một khu đổ át, trung tâm là một tế đàn khổng lồ. Tâm Di dẫn mọi người lên tế đàn, ở giữa tế đàn là một cái thạch đài. Tâm Di khẽ nắm tay lại thì một cái tượng đồng to cỡ bàn tay hiện ra. Tượng đồng có màu đỏ tươi như máu, đó là một con hồ ly, chỉ là phía sau có chín cái đuôi. Tuy là tượng đồng, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được yêu khí tỏa ra từ nó. Xem ra, ở Tổ Hồn Điện quan trọng nhất vẫn là bức tượng đồng hồ ly này, còn tế đàn có lẽ là hình thức phụ trợ. - Mọi người sẵn sàng chưa? Tâm Di nhìn Lâm Động và Tâm Thanh, hỏi. - Ừm. Hai người hít sâu rồi cùng gật đầu. Tâm Di thấy vậy cũng gật đầu, đặt tượng đồng lên thạch đài, cong ngón tay búng ra một quả huyết cầu. - Đó là máu của tất cả tộc nhân Cửu Vĩ tộc, chỉ có cách này mới mở được Tổ Hồn Điện. Nhưng mỗi lần mở Tổ Hồn Điện ra đều tiêu hao không ít năng lượng của tượng đồng. Lần này có lẽ là lần cuối cùng, rồi tượng đồng sẽ bị hủy hoại… Tâm Thanh đứng bên cạnh Lâm Động khẽ nói. Lâm Động khẽ gật đầu, xem ra đây là cơ hội cuối cùng của Cửu Vĩ tộc rồi. Ầm ầm… Quả huyết cầu rơi xuống tượng đồng, con Cửu Vĩ Linh Hồ dường như sống lại, ngửa lên trời kêu lên một tiếng dài. Hắc vân cuồn cuộn nổi lên, huyết cầu biến thành một đạo huyết quang chui vào miệng con Cửu Vĩ Linh Hồ. Tiếng kêu giống như vọng lại từ thời Viễn Cổ đem theo cảm giác thê lương vang vọng trong không gian. Cửa Vĩ Linh Hồ dường như nhìn Lâm Động một cái rồi miệng bắn ra huyết quang, biến thành một cánh cửa khổng lồ phía trước mặt hắn. - Vào đi, đây chính là Tổ Hồn Điện. Tâm Di khẽ siết tay, nói. - Lâm Động đại nhân, huynh phải ở cạnh muôiị, nếu không sẽ bị đẩy ra. Tâm Thanh nhìn Lâm Động, đưa cánh tay nhỏ bé ra. Lâm Động hơi do dự rồi nắm lấy. Cái lạnh của bàn tay cho thấy được cô bé đang rất bất an. - Đi nào. Lâm Động cười, rồi bước lên trước kéo Tâm Thanh đi vào cánh cửa đỏ rực. Uỳnh! Cánh cửa rung chuyển, một đạo ánh sáng quét qua hai người rồi biến mất. Mấy người Tâm Di thấy hai người biến đi thì khẽ siết tay lại lẩm nhẩm: - Xin tiển tổ hãy phù hộ cho hy vọng cuối cùng của Cửu Vĩ tộc. Khi đó, dường như không ai nhìn thấy, trong mắt bức tượng đồng Cửu Vĩ Linh Hồ có hiện lên chút bi ai… Khi bước vào cánh cửa, Lâm Động có thể cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra tồi nhanh chóng dịu đi. Sau đó khung cảnh trước mặt Lâm Động phục hồi, nguyên lực trong cơ thể đồng thời cũng nhanh chóng vận chuyển. Nhìn rộng ra không có nguy hiểm như tưởng tượng. Thu vào tầm mắt là chỉ là một vùng biển đỏ rộng mênh mông vô tận. Họ đang đứng trên con đường trên đó, phía tận cùng dường như có một khu quảng trường rộng lớn. Tâm Thanh nhìn quảng trường phía xa, thả tay Lâm Động ra rồi bước nhanh về phía trước. Cô bé cảm nhận được tiếng gọi như từ thời Viễn Cổ. Lâm Động theo sát phía sau, ánh mắt không ngừng nhìn vùng không gian đỏ rực này. Giữa hai tay hắn không ngừng có hắc quang và lôi quang hiện ra. Hai người rất nhanh đã đến quảng trường. Sau đó là nhìn thấy ở giữa quảng trường là một bức tượng đá to hàng vạn trượng đứng sừng sững. Đó vẫn là một con Cửu Vĩ Linh Hồ, chỉ là khí thế mạnh mẽ hơn bức tượng đồng vô số lần. Dù nhìn từ xa Lâm Động cũng cảm thấy run rẩy. - Đó chính là tiên tổ… Tâm Thanh nhìn bức thạch tượng, ánh mắt có phần cuồng nhiệt. - Đây là di cốt của tiên ổ. Lúc này Lâm Động mới giật mình, thì ra không phải thạch tượng mà là di cốt của thật sự của Cửu Vĩ Linh Hồ. Chẳng trách mà khí thế lại khủng khiếp đến vậy. Tâm Thanh tăng tốc, dừng lại trước bộ di cốt nghìn trượng rồi quỳ xuống, hai tay có tư thế kỳ lạ. Ba chiếc đuôi phía sau cũng thò ra. Lâm Động đứng phía sau lặng lẽ nhìn. Khi Tâm Thanh làm tư thế đặc biệt ấy, đột nhiên có tiếng hát cổ xưa mà thê lương vọng ra từ miệng cô bé. Tiếng hát vang vọng trong không gian, cảm giác như khoảnh khắc này quay trở về với thời Viễn Cổ. Ầm ầm! Lâm Động cảm nhận được khi tiếng hát vang lên cũng là lúc nguyên lực trong trời đất rung chuyển. Trên di cốt Cửu Vĩ Linh Hồ có huyết quang ngưng tụ. Huyết quang nhanh chóng tụ lại thành hình người, đến khi ánh sáng tan hết thì một đạo quang ảnh của nữ tử hiện ra. Nữ tử này mặc một bộ y phục hoa lệ, dung nhân vô cùng yêu mị, khi cười trời đất cũng như tối sầm lại. - Tiên tổ! Tâm Thanh thấy quang ảnh đó, nước mắt không kìm được mà chảy ra. - Tộc nhân của ta. Quang ảnh đó nhìn Tâm Thanh dịu dàng, rồi khẽ đưa bàn tay thon gọn ra, giọng nói dịu dàng mà cuốn hút. - Tiếp nhận tuyền thừa của ta đi. Ta đợi ngươi lâu lắm rồi. Tâm Thanh nhìn quang ảnh rồi đưa tay ra. Thế nhưng, khi sắp chạm vào quang ảnh thì một bàn tay bỗng kéo lại. Tâm Thanh giật mình, quay lại nhìn Lâm Động khó hiểu: - Lâm Động đại nhân. Nhưng Lâm Động không để tâm, chỉ chăm chăm nhìn vào nữ tử vô cùng yêu mị kia, rồi kéo Tâm Thanh dần lùi lại phía sau. Cơ thể Tâm Thanh bỗng lạnh ngắt, Lâm Động khẽ nói: - Ngươi không phải Cửu Vĩ Linh Hồ.