“Rốt cuộc anh nghĩ thế nào hả, Roger?” Sau khi ra khỏi viện nghiên cứu và chia tay với đám người Ikari Shinj xong, Roger liền trực tiếp dùng cách bóp méo không gian để mang theo A Tinh truyền tống rời khỏi đó. Mà nơi hai người đến không phải là chỗ ở của cả bọn, mà là chiếu theo yêu cầu của A Tinh và đi đến Nam Cực… đáp xuống bên dưới nơi đã xảy ra Chấn động lần thứ hai. Và sau khi đến nơi này, A Tinh liền lập tức hỏi Roger câu trên. Roger đang ngây người nhìn khoảng trống khổng lồ hình tròn có màu đỏ đen trên đỉnh đầu, nghe vậy liền ngẩn ra, hắn nhìn về phía A Tinh hỏi: “Cái gì mà nghĩ thế nào? Cái lỗ hổng khổng lồ này ấy hả? Rõ ràng là văn minh chi lý bị…” “Không.” A Tinh lắc lắc đầu, hắn nghiêm túc nói với Roger: “Anh hiểu ý tôi là gì mà, lúc chỉ có mình tôi, anh đừng có giả ngu giả ngơ, không có tác dụng với tôi đâu. Nghiêm túc trả lời tôi, về nhiệm vụ luân hồi lần này, rốt cuộc anh nghĩ thế nào.” Roger ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ góc nhìn nghiêng của A Tinh, gương mặt của hắn sắc bén như là được gọt tỉa bằng dao vậy, ánh mắt sáng như sao, đây là một mặt khác của Roger mà ngoài một số người cực ít ra thì những người khác đều rất hiếm khi trông thấy. “… Ước mơ của bọn họ bị kìm hãm lại…” Roger thản nhiên nói: “Cũng giống như trước đây tôi đã từng nói với cậu vậy, cái mà tôi xem trọng thật ra không phải là chính bản thân ước mơ, bởi vì ước mơ của mỗi người đều có chỗ khác nhau, có lẽ ước mơ của cậu lại chính là ác mộng của một người khác. Tôi cũng không phải muốn biến ước mơ của tất cả mọi người thành sự thật, bởi vì đây vốn chính là một chuyện bất khả thi và cực mâu thuẫn. Cái mà tôi thật sự coi trọng là linh hồn của việc thực hiện ước mơ đó, hoặc nên nói là quá trình phấn đấu để thực hiện ước mơ. Bất cứ ai vì ước mơ mà đấu tranh, cố gắng bằng tất cả mọi thứ mình có, không oán than, không hối hận, không ngừng không nghỉ, đây chính là điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Mà ước mơ của tôi thật ra chính là được bảo vệ và nhìn thấy quá trình tuyệt vời nhất này.” “Thế nhưng ở cái thế giới này, ước mơ của bọn họ đã bị kìm hãm lại rồi!” Nói đến đây, râu tóc của Roger đều dựng đứng cả lên, khí thế điên cuồng bốc lên ngùn ngụt, đến nỗi xung quanh hắn đều xuất hiện những tầng không gian bóp méo tựa như những gợn sóng. Hắn phẫn nộ như một con sư tử đang gầm rú và gào to: “Chỉ là một đứa trẻ muốn được bố mình thừa nhận, muốn được cùng bạn bè sống vui vẻ bên nhau. Chỉ là một thiếu nữ muốn nhận được tình cảm, muốn giúp cho người mình thích sống tốt hơn. Chỉ là một cô bé kiêu ngạo muốn được người khác công nhận và chấp nhận, muốn có bạn có bè. Chỉ là phần đông mọi người muốn được yên ổn sống tiếp, muốn cùng người thân của mình sống tiếp… Những ước mơ nhỏ bé như thế lại bị xóa bỏ vậy ư! Một thế giới như thế, cậu muốn tôi dung thứ thế nào đây?” A Tinh nhìn Roger như thế, một Roger râu tóc đều dựng ngược, cứ như một con sư tử đang phẫn nộ như thế, hắn thở dài một hơi rồi cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cái vòng tròn trống không khổng lồ màu đỏ đen đó gần như chiếm hết toàn bộ bầu trời Nam Cực, thoạt nhìn cứ như một con mắt của ác ma đang nhìn xuống mặt đất vậy, điều này khiến cho A Tinh cảm thấy vô cùng khó chịu… “Thế nhưng… Roger, không thể dung thứ thì biết làm sao đây?” A Tinh thì thào hỏi. Nhưng Roger lại cười hi hi đáp: “Trong hiện thực, thường có người bảo tôi rằng sống hiện thực chút đi Roger à, trưởng thành chút đi Roger à, bình thường chút đi Roger à, cái gọi là ước mơ không phải chính là mong muốn càng có nhiều tiền hơn, càng có nhiều quyền lực hơn cũng như càng có nhiều đàn bà hơn sao? Hà tất gì cậu cứ phải đuổi theo những suy nghĩ chẳng chút ý nghĩa đó kia chứ? Chẳng chút ý nghĩa? Ha ha ha ha, những người đã bị cái thói đời này nhiễm bẩn, đã bị mài nhẵn hết mọi góc cạnh, đã quên đi cái khoảnh khắc cảm động từng ươm mầm thời thơ ấu đó, vậy mà bọn họ lại còn mơ mộng hão huyền muốn dùng những suy nghĩ đầy ác ý đó của họ để quấy nhiễu tôi nữa chứ. Như thế có khác gì với bọn người đắm chìm trong trụy lạc, tội nghiệt đầy mình, mưu toan muốn biến cả thế giới thành người giống như mình kia đâu chứ, nếu không thì há chẳng phải nói rõ bọn họ quá mức nhỏ bé hay sao? Thế nhưng bọn họ đã quên mất một điều…” “Ước mơ của con người ấy mà, sẽ vĩnh viễn không bao giờ có bến dừng!” “Đây… chính là đáp án của anh sao?” A Tinh khẽ lẩm nhẩm, hắn nhớ đến bản thân mình trước đây, một A Tinh từng được gọi là thiên tài vạch kế sách, một tay thao túng thần tiên quỷ quái ở phố Wall, từng oai phong trên thị trường cổ phiếu, theo đuổi tiền tài và quyền lực, liều mạng như thể đó là tất cả của hắn, còn hơn cả mạng sống của chính mình. Dần dà về sau, hắn phát hiện hắn có được rất nhiều, thế nhưng mất đi lại càng nhiều hơn, ví dụ như tình thân, tình bạn, tình yêu… Tiền bạc chẳng thể mua được sự chân thành, có chăng mua được cũng chỉ có thể là sự giả dối mà thôi… Lúc A Tinh hiểu ra tất cả những điều này, hắn mới phát hiện bố mẹ mình đã đồng thời bệnh chết, người yêu trước kia của hắn đã trở thành vợ của kẻ khác, bạn bè trước kia của hắn đã chẳng thể liên lạc được nữa, mà thứ còn sót lại cũng chỉ là những kẻ luôn miệng tiền bạc kia mà thôi… Sau đó, hắn bấm vào lựa chọn YES trên màn hình đang hiển thị hai chữ YES và NO… Sau đó nữa, hắn gặp được Roger, gặp được người đàn ông đã thắp lên ước mơ trong lòng hắn này đây… “Tôi hiểu rồi.” A Tinh gật gật đầu, hắn hít sâu một hơi và nói: “Vậy thì hãy quậy cho cái thế giới này long trời lở đất đi nào! Vốn tôi còn muốn giải quyết đơn giản một chút, hòa bình một chút, sau đó hoàn thành rồi quay về. Thế nhưng nếu anh đã nói thế thì chuyện này phải phức tạp hơn chút thôi, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể nào giải quyết xong được, hơn nữa xác suất anh bỏ mạng cũng rất lớn đấy. Nếu thế thì… anh có còn muốn tiếp tục nữa không?” “Đương nhiên.” Roger cất tiếng cười hi hi, hắn không chút do dự nói: “Câu này cậu không nên hỏi mà làm gì. Sau đó thì sao? Còn gì nữa?” “Sau đó…” A Tinh bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì trong mắt hắn đã đong đầy những đốm sáng li ti, trong mắt chỉ có một mảng đen kịt như thể đã hóa thành vực sâu hoặc là một khoảng không ngoài vũ trụ, mà những đốm sáng li ti này chẳng khác nào từng đốm từng đốm hằng tinh đang di dời rung động theo một giai điệu thần bí nào đó. Do những chuyện mà A Tinh đã trải qua trong thế giới hiện thực nên ở một mức độ nào đó, tâm thần của hắn đã từng nhận phải một vết thương cực lớn, ngay cả Chủ thần cũng không có cách nào phục hồi lại vết thương trên tinh thần này của hắn. Theo cách nói của Roger thì đó chính là dấu hiệu của tâm ma, con đường đạt đến tầng bốn trung cấp của hắn trong tương lai sẽ vô cùng hung hiểm, gần như là cửu tử nhất sinh, thế nên lúc đó Roger đã vì hắn mà trả một cái giá rất đắt để xin được một quyển công pháp tu chân ở chỗ sư phụ mình. Gọi là công pháp tu chân, nhưng thật ra còn chẳng bằng gọi đó là công pháp tu tâm. Đó là công pháp tu chân được tìm ra để giúp các tu chân giả trong tu chân chính thống có thể nâng cao khả năng tính toán và tôi luyện tâm thần, cực kỳ quý giá. Trong mắt các tu chân giả chính thống, một công pháp có thể tăng thêm khả năng tính toán, đồng thời còn có thể tôi luyện tâm thần và ý thức, giảm bớt và làm yếu tâm ma như thế này còn quý giá hơn gấp trăm ngàn lần những công pháp tăng sức mạnh kia nữa, gọi nó là báu vật tuyệt thế cũng chẳng quá chút nào. “Nếu anh đã cảm thấy thế giới này lệch lạc, vậy thì chúng ta cứ quậy cho cái thế giới này long trời lở đất là được thôi.” A Tinh lẩm bẩm, còn Roger thì lại hưng phấn liên tục gật đầu. A Tinh lặng yên hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Anh biết vũ khí hạt nhân mà phải không? Ban đầu lúc nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân, dù những nhà khoa học đã dự đoán trước được uy lực vô cùng to lớn của nó nhưng cũng không dám chắc chắn uy lực của nó rốt cuộc sẽ mạnh đến mức nào, sau đó mới có sự kiện hai đầu đạn hạt nhân rơi xuống Nhật Bản. Sau sự kiện đó, đặc biệt là sau khi Mỹ phát hiện ra Liên Xô, nước Anh, nước Z và nước Pháp đều liên tiếp sở hữu được vũ khí hạt nhân, người trên toàn thế giới đều cho rằng sự hủy diệt của nhân loại đã được định xong kết cục. Trong mấy mươi năm đó, khắp nơi trên thế giới đều có đủ loại biện pháp dự phòng các cuộc tấn công hạt nhân, con người bắt đầu xây dựng nên những chỗ tị nạn sinh tồn dưới lòng đất dành cho sự hủy diệt hạt nhân, hơn thế nữa là trong các tác phẩm văn học và đủ thứ game cũng liên tục xuất hiện đủ loại viễn cảnh về ngày tận thế, rất nhiều quốc gia đã xuất hiện những tư tưởng chẳng hạn như Hippy (1). XXX cũng bắt đầu xuất hiện ngay trong khoảng thời gian đó, nguyên nhân của sự xuất hiện này chính là do con người cảm thấy những tháng ngày còn lại của văn minh nhân loại đã không còn nhiều nữa, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt, thế nên thay vì đợi tới lúc tận thế mà vẫn chưa hưởng thụ được cái gì cả thì chi bằng cứ sống trong cơn mê còn tốt hơn.” Roger im lặng lắng nghe, tuy hắn không biết những việc đã qua này có liên quan gì đến thế giới trước mắt, thế nhưng hắn tin A Tinh sẽ không nói bừa lấy lệ với hắn. “Thế nhưng…” A Tinh tiếp tục nói: “Nếu tự hủy diệt là tiến trình của văn minh, vậy thì tránh né việc tự hủy diệt chính là bản năng của sinh mệnh. Chiến tranh hạt nhân không hề xuất hiện, mà trái lại, sau khi vô số các quốc gia đều đã sở hữu vũ khí hạt nhân thì sự uy hiếp của vũ khí hạt nhân lại đưa Trái Đất đang trong cơn chiến loạn rơi vào giai đoạn yên bình. Dù rằng sự yên bình này có được là nhờ vào việc uy hiếp bằng sự hủy diệt, thế nhưng yên bình chính là yên bình, hòa bình chính là hòa bình. Chỉ cần sợi xích mang tên mối đe dọa hạt nhân vẫn chưa bị cắt đứt ngày nào thì hòa bình vẫn sẽ là nốt nhạc chính của nền văn minh nhân loại trên Trái Đất ngày đó. Cho dù có xảy ra chiến tranh thì cũng chỉ có thể là những trận chiến cục bộ cỡ nhỏ, bởi vì không có một quốc gia nào có thể chịu nổi tính khả thi của việc toàn thể văn minh sa vào sự hủy diệt, mà đây… chính là sợi xích mối đe dọa hạt nhân. Thế nên…” A Tinh bỗng nhiên mỉm cười nhìn Roger và nói: “Anh không cảm thấy việc thế giới này chế tạo ra kỹ thuật EVA cùng với nhiệm vụ đối đầu với ANGEL chỉ do mỗi một mình SEELE nắm trong tay, chỉ có mỗi một mình Nerv sở hữu không phải rất kỳ lạ và bất hợp lý hay sao?” Roger cái hiểu cái không mà gật đầu, hắn tò mò hỏi: “Vậy thì sao? Nên làm thế nào đây?” “Đương nhiên là…” A Tinh cười hi hi, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lần nữa, hắn nói: “Giúp vô số các quốc gia khác cũng sở hữu EVA, sau đó, giúp chúng ta dựng nên một sợi xích đe dọa mới tại thế giới này, dùng nó để đem đến hòa bình cho thế giới này, cũng như đem đến ước mơ thôi. Đây chính là…” “Sợi xích mối đe dọa EVA cùng với một thứ tất yếu phải xuất hiện nữa là…” “Hiệp ước không phát tán EVA!” *** (1) Hippy: Hippy hay Hippie là một thuật ngữ dùng để chỉ một văn hóa lối sống của thanh niên, phát sinh từ một phong trào tại Hoa Kỳ trong giữa những năm 1960 và sau đó lan rộng sang các nước khác trên thế giới. Một bộ phận giới trẻ lúc đó trở nên bất mãn với những định ước xã hội đương thời, với tầng lớp trung lưu đang bị chi phối bởi chủ nghĩa tiêu dùng và tư tưởng đàn áp. Họ phản đối chiến tranh, đề cao tự do, tình yêu, hòa bình, sự khoan dung và bác ái. Họ chủ trương từ bỏ xã hội công nghiệp quay về với thiên nhiên.