Đám người Trịnh Xá từ gác chuông giữa thành Cai-rô bắt đầu đi về phía viện bảo tàng. Đoạn đường này nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn, vì đề phòng vạn nhất, ba nhóm đều cầm theo bộ đàm rồi mới tiến về phía viện bảo tàng. Lúc này trong viện bảo tàng của thành Cai-rô, đám người O’Conneil lại vừa từ trong khách sạn đi ra. Tuy rằng có ước định ăn cắp xác ướp cùng đám người Trịnh Xá, có điều ba người vẫn là trước tiên cất hành lý trong khách sạn, tiếp theo tùy ý ăn điểm tâm bữa trưa, cho đến lúc này bọn họ mới từ trong khách sạn đi tới viện bảo tàng. - Hai người có tin không? Mùi vị loại rượu đó giống như là máu tươi vậy, không, quả thực là toàn bộ đã biến thành máu tươi ...... Tôi còn chưa có uống qua loại rượu bran-đi màu hồng ....... Carnahall vừa đi vừa không ngừng than phiền. Evelyn vội vàng nói: - Sông Nile của Ai Cập toàn một mảnh huyết hồng, tất cả nước đều sẽ biến thành máu, đây cũng là một trong những lời nguyền của tên quái vật xác ướp sống lại kia. Hai người có trông thấy màn mưa sao băng vừa rồi không? Hắn hẳn là đã đi tới thành Cai-rô rồi! O’Conneil thản nhiên nói: - Cái khác tôi mặc kệ, sau khi đem xác ướp trộm ra ngoài chúng ta sẽ đi tìm thuyền rời khỏi Ai Cập. Tôi cũng không muốn liên quan gì với đám xác ướp rữa nát mấy nghìn năm đó........ Đem quái vật giao cho chuyên gia là được rồi, bọn Trịnh Xá mạnh hơn chúng ta nhiều. Evelyn bỗng nhiên chống nạnh chắn trước mặt O’Conneil, cô nàng lớn tiếng nói: - Ý của anh là nói, muốn chúng ta vứt bỏ trách nhiệm của chính mình sao? Chỉ vì bản thân mà chạy trốn một mình? Gã quái vật kia chính là do chúng ta thả ra! Cho dù có bọn Trịnh Xá hỗ trợ, chúng ta cũng tuyệt đối không thể đơn độc chạy trốn! -Chờ một chút, cô trước tiên chờ một chút. O’Conneil hung hăng trừng mắt nhìn mỹ nữ trước mắt này, hắn lớn tiếng nói: - Là 'cô' thả quái vật kia ra, chứ không phải 'chúng ta'! Cô không nên bắt chúng ta đều phải gánh loại trách nhiệm này! Chúng ta cũng không có nghĩa vụ vì an nguy của toàn bộ thế giới mà đi đối kháng với quái vật đó! Hơn nữa quái vật kia căn bản chính là không thể giết chết được. Cô lẽ nào muốn chúng ta dùng thân thể xương thịt đi đối kháng với lũ xác ướp xương xẩu kia? Evelyn vội vàng nói: -Cho nên chúng ta mới cần đi tìm vũ khí đặc biệt, nếu ta nhớ không lầm thì còn có một quyển sách khác nữa, cuốn sách Amun-Ra chính là vũ khí tốt nhất để giết chết xác ướp ....... Hơn nữa bọn Trịnh Xá không phải đã có được cuốn sách Anubis sao? Dùng lực lượng đó cầm chân lũ xác ướp, còn chúng ta tiếp tục đi tìm cuốn sách Amun-Ra. Như vậy nhất định có thể giết chết 'nó' ! O’Conneil vò vò đầu tựa như rất đau đầu, hắn lớn tiếng nói: - Chờ một chút, cái này đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi vì sao phải làm như vậy? Tôi rất cảm ơn cô đã cứu tôi ra ngoài ngục giam, cho nên tôi chỉ đáp ứng với cô là đi tìm thành phố của người chết, sau đó mang cô an toàn trở về! Đây chính là ước định tôi đáp ứng với cô, tôi đã làm được rồi, lẽ nào tôi còn có nghĩa vụ giúp cô gánh chịu trách nhiệm của cá nhân cô sao? Lúc đó đến tột cùng là ai đã đọc lên văn tự trên cuốn sách Anubis chứ, là ai nào? Evelyn sửng sốt, nàng thì thào nói: - Là.... Là tôi..... Nhưng tôi đối với anh ...... vẻn vẹn chỉ là một cái ước định nho nhỏ thôi sao? O’Conneil nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, vẫn hết sức chăm chú hướng về viện bảo tàng, vừa đi hắn vừa nói: - Cho nên cô hoặc là tự mình ở lại cứu vớt thế giới, hoặc là theo tôi cùng nhau rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, thế nào? Cô tự mình lựa chọn đi. Evelyn đi theo phía sau hắn, nữ nhân này nghiến răng nói: -Tôi lựa chọn lưu lại! O’Conneil sửng sốt nhìn nàng, hơn nửa ngày sau, nam nhân này mở miệng nói: -Được, tùy cô! -Đương nhiên là tùy tôi rồi, không cần anh quản! -Tùy cô ..... -....... Carnahall ở phía sau hai người không ngừng lắc đầu. Trong mắt hắn, hai người này giống như là trẻ con đang cãi nhau vậy. Rõ ràng song phương đều để ý đến nhau, nhưng lại làm ra vẻ bực bội khó chịu, thực sự là giống hai đứa trẻ con ấu trĩ. Không bao lâu sau, ba người đã đi tới trước cửa chính viện bảo tàng. Làm cho ba người cảm thấy ngạc nhiên lại là trông thấy hai gã nước Mỹ đó đi tới với vẻ mặt tái nhợt. Biểu tình của bọn họ tựa hồ giống như là gặp quỷ, sợ đến ngay cả tóc tựa hồ đều dựng xù hết cả lên. Bọn họ vừa nhìn thấy ba người O’Conneil liền nhào qua, một gã trong đó vội vàng nói: -Lạy chúa, chúng tôi đã trông thấy "nó", gã quái vật kinh khủng đó, các người nhất định không thể tin được. Không ngờ nó lôi mấy thi thể từ trong sa mạc lên, hơn nữa còn hấp bọn họ thành xác khô. Mấy cái xác khô đó bây giờ vẫn đang ở trong khách sạn. Quá kinh khủng rồi, lúc đó may mắn một con mèo đen đi ngang qua đã dọa hắn chạy đi, nếu không hai người chúng tôi khẳng định cũng đã biến thành xác khô rồi ........ Nói một hơi đến đầu đuôi lẫn lộn, cho đến khi hai người hơi bình tĩnh trở lại, kể lại một lần nữa, ba người O’Conneil cuối cùng mới biết bọn họ đã trông thấy cái gì. Nguyên lai sau khi có được vàng, đám người Mỹ quay lại Cai-rô liền đi tìm thuyền bè. Tuy rằng bọn họ nguyện ý trả giá cao, thế nhưng các đội thuyền đều phải ngày mai mới có thể rời khỏi nơi này. Cho nên hai người đành phải bất đắc dĩ trở lại khách sạn. Chính là vừa vào trong phòng khách sạn, bọn họ liền trông thấy một xác ướp thối rữa đứng ở đầu giường, mà trên tay của xác ướp còn cầm hai cái thi thể vừa bị hấp khô. Hai gã người Mỹ tức thì liền bị hù dọa đờ người ra, chỉ biết là giơ súng lục lên bắn loạn một trận. Nhưng mà đạn bình thường căn bản vô pháp tạo thành thương tổn gì đối với xác ướp, cho nên xác ướp đó từng bước từng bước đã đi về phía bọn họ. Ngay khi hai người cũng sắp bị hấp thành thây khô thì một con mèo đen đi qua trên cây đàn Piano đã hù dọa xác ướp chạy mất dép. Hai gã người Mỹ rốt cục nhờ vậy mới bảo toàn tính mệnh. Mà khi nghe lời bọn họ kể, lúc này Evelyn mới nhớ lại những điều mà Carnahall khi đánh bài cùng bọn họ đã từng nhắc tới. -Đúng rồi! Evelyn vội vàng kinh ngạc vui mừng nói: -Ở trong thần thoại Ai Cập, mèo chính là người canh giữ địa phủ, xác ướp cũng thuộc về thế giới vong linh tử vong, mèo chính là khắc tinh trí mạng của nó a! Các ngươi còn nhớ rõ bọn Trịnh Xá luôn mang theo mèo không? Nguyên lai là như vậy, bọn họ sớm đã dự liệu tới khả năng sẽ gặp phải quái vật xác ướp a, cho nên mới mang theo mèo để phòng thân. Chúng ta cũng có thể mang theo mèo bên người chứ nhỉ? -Không sai, mèo là kẻ canh giữ địa phủ, trước khi hắn hoàn toàn sống lại, mèo tạm thời có thể khắc chế hắn. Thế nhưng xin nghe rõ nhé, chỉ là trước khi hắn hoàn toàn sống lại mà thôi. Tới lúc hắn hoàn toàn sống lại .......... Chúng ta sẽ không hề có biện pháp gì đối phó nổi hắn nữa! Năm người đang từ cửa chính đi vào trong viện bảo tàng, vừa đi bọn họ còn vừa thảo luận chuyện về xác ướp. Đột nhiên, một thanh âm băng lãnh đột ngột xen vào giữa cuộc nói chuyện của bọn họ. Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn trông thấy một gã râu ria cả người trùm áo khoác đen đang bên cạnh viện trưởng viện bảo tàng ......Gã áo đen đó chính là thuộc nhóm người canh mộ đã từng vài lần tập kích bọn họ. ...........