Bầu rượu sắc đỏ hồng này đúng là loại rượu mạnh Phần Nguyên thực sự. - Hai vị. Cánh tay ngọc của Đường U U khẽ vẫy, lập tức hai bầu rượu phân biệt mà đi tới hai hướng của hai người Lâm Phong và Vân Phi Dương. Hai bầu rượu này điên cuồng xoay tròn, nhưng lại không hề có một giọt rượu nào từ bên trong bầu rượu bắn ra ngoài, thật là thần kỳ. Ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ lại, bọn họ đảo mắt vừa nhìn Lâm Phong vừa nhìn Vân Phi Dương, họ muốn xem hai người này tiếp hai bình rượu này như thế nào, với tốc độ xoay tròn rất cao này chỉ cần hơi có một chút phá hủy sự cân bằng của bầu rượu, rượu bên trong bầu tất nhiên sẽ bắn ra ngoài. - Tạ ơn Đường tiểu thư. Vân Phi Dương kéo bầu rượu tới trước người của mình, bầu rượu vẫn không ngừng xoay tròn như trước, tuy nhiên tốc độ xoay tròn dần dần chậm lại cho đến khi nó dừng lại hẳn, Vân Phi Dương lúc này mới giơ tay lên cầm lấy bầu rượu đặt xuống trước bàn, lực khống chế rất mạnh. Về phần Lâm Phong thì không phức tạp như vậy, hắn giơ tay ra dùng sức nắm chặt lấy bầu rượu, lập tức rượu ở trong bầu văng cả ra ngoài làm cho ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ lại, người này thật sự là chỉ biết cậy mạnh thôi hay sao. Tuy nhiên lúc này Lâm Phong lại hé miệng ra, chỉ thấy rượu trong bình đang bắn ra lại hóa thành một đường cong không ngừng phiêu tán chảy vào trong miệng của hắn. Âm thanh ừng ực liên tục vang lên, cổ họng của Lâm Phong lăn lộn không ngừng nuốt rượu mạnh xuống bụng. - Ah, rượu ngon. Lâm Phong liếm liếm môi có vẻ như vẫn chưa thỏa mãn, hắn chổng ngược bình rượu lên nhưng không còn có giọt rượu nào chảy ra, toàn bộ rượu trong bình đã bị hắn uống cạn. Lúc này, trong cơ thể của Lâm Phong chân nguyên lực lượng đích thực đang yên lặng đã quay cuồng lên, dao động cuồng mãnh khiến cho cả người Lâm Phong như một ngọn lửa thiêu đốt vô cùng nóng bỏng, nhưng hắn lại cảm nhận được cổ chân nguyên lực lượng này, đó là một cảm giác thông thuận, một cảm giác mà Lâm Phong không thể nào nói lên được. Sở dĩ hắn không uống rượu Quỳnh Tương Ngọc Dịch mà lại lựa chọn loại rượu mạnh có thể đốt cháy được này, đó là vì hắn muốn cho rượu đốt cháy đi chân nguyên, khiến cho chân nguyên đích thực của hắn đang bị dược lực phong kín sôi trào trở lại, xúc tiến khôi phục lực lượng chân nguyên. - Đường tiểu thư, một bình rượu này thật sự không đủ tận hứng, không biêt có thể cho ta mấy bình nữa hay không. Trên khuôn mặt hơi có chút vàng như nến của Lâm Phong kia đã lại nổi lên một đám ửng đỏ, tay hắn giơ bầu rượu trống trơn lên cất tiếng nói. - Người này. Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, rượu mạnh đốt cháy được này là rượu mạnh Phần Nguyên thực sự, rượu xuống bụng đốt cháy chân nguyên khiến cho ngũ tạng trong cơ thể đều quay cuồng, nếu chậm rãi thưởng thức còn có chút tư vị, nhưng Lâm Phong lại làm một hơi một bình như vậy cũng là có cực ít người làm được như thế, nếu là người bên dưới Huyền Vũ cảnh chỉ sợ cơ thể sẽ bị đốt cháy mà chết. Vậy mà Lâm Phong hắn lại vẫn không đủ còn muốn đến mấy bình. Nhưng bọn họ làm sao mà có thể biết được, giờ phút này Lâm Phong đúng là phải đốt, hắn cần loại rượu mạnh đáng sợ này giúp hắn kích thích chân nguyên đích thực. Lúc này thân thể Địch Long vẫn đứng tại đó như trước, tuy nhiên lại có chút cứng đờ, Lâm Phong giống như là cố ý làm rối lên biến hắn thành một người thừa, căn bản cũng không thèm để ý tới hắn khiến cho hắn đứng đó cực kỳ không thoải mái, sắc mặt của hắn càng ngày càng lạnh. Đường U U liếc mắt nhìn Lâm Phong cười nói: - Rượu, ta chưa bao giờ thiếu. Dứt lời Đường U U gõ xuống bàn nói: - Đưa lên mười bình rượu mạnh. Chỉ thấy tiếng nói của nàng vừa dứt cửa lại mở ra, từng bình từng bình rượu mạnh lần lượt hiện ra trên bàn rượu của nàng. Đường U U lại một lẩn nữa vẫy bàn tay ngọc, từng bình từng bình rượu mạnh lại bay lại hướng Lâm Phong với hàng loạt xu thế. Lâm Phong vẫn như trước vươn tay ra, lại là một tiếng vang răng rắc truyền ra, bầu rượu bị vỡ vụn Lâm Phong dùng lực khẽ hút toàn bộ rượu trong bầu lập tức bay vào trong miệng của hắn, mà ở phía sau kia chín bầu rượu đều xếp thành hàng đứng tại giữa hư không. Răng rắc, răng rắc. Đám người chỉ nhìn thấy những bầu rượu đứng sắp hàng trong hư không không ngừng vỡ vụn, mà rượu mạnh trong bình kia thì lại hóa ra một đưởng cong tao nhã, không ngừng dũng mãnh chảy vào trong miệng của Lâm Phong. Mười bình rượu mạnh Phần Nguyên thực sự không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn ngủn đã toàn bộ bị Lâm Phong uống cạn, Lâm Phong đã uống hết toàn bộ mười bình rượu mạnh có thể đốt cháy được. Lúc này, chỉ thấy trên mặt của Lâm Phong vô cùng nóng bỏng, đỏ bừng, dường như là đang bị ngọn lửa đốt cháy. Yết hầu của hắn không ngừng lăn lộn, một cỗ nhiệt khí không ngừng xuất hiện ở trên ngưởi của Lâm Phong, nóng, thật nóng lúc này Lâm Phong có cảm giác trong cơ thể của hắn giống như có một ngọn lửa rất lớn đang thiêu đốt cả người hắn, đột cháy cả mạch máu, kinh mạch, ngũ tạng lục phủ. Rượu mạnh này quả thật là rất mãnh liệt, mặc dù lấy thân thể hiện giờ của Lâm Phong hắn vẫn cảm giác khó có thể chịu đựng được. Những người khác cũng đang sợ đến ngây người, mọi con mắt đều chăm chú nhìn Lâm Phong, mười bình rượu mạnh đốt cháy được, mặc dù có tu vi là Huyền Vũ cảnh tầng bốn mà nuốt vào bụng một hơi chỉ sợ rằng cũng không chịu nổi, Lâm Phong quả thực là điên mất rồi. Phỏng chừng, giờ phút này hắn cũng không chịu nổi nữa rồi. Đám người nhìn sắc mặt của Lâm Phong không ngừng biến đổi, toàn bộ đều là giống như ngọn lửa, trong lòng thầm nhủ:- Thật không biết tự lượng sức mình. Địch Long lại trực tiếp thốt ra một tiếng nói miệt thị Lâm Phong, uống rrượu thì hắn cũng không sợ, nhưng mà rượu mạnh thì hắn cũng chỉ nhấm nháp, mười bình rượu mạnh đồng thời uống một lần hắn cũng không bao giờ dám thử, chỉ sợ sẽ nghẹt thở, cái tên Lâm Phong này thật không biết sống chết. Lúc đó trong đầu Lâm Phong vẫn nghe được lời nói của Địch Long, hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hiện lên một mũi nhọn nóng bỏng. - Rượu ngon. Lại một giọng nói thốt ra từ trong miệng của Lâm Phong, chỉ thấy miệng của hắn mở ra thanh âm nương theo hạ xuống, một tiếng nổ ầm vang, một ngọn lửa đáng sợ từ trong miệng của hắn phóng ra, cực kỳ đột ngột không có một chút dấu hiệu nào. Cái ngọn lửa này hãy còn mang theo mùi rượu, trực tiếp phun về hướng Địch Long. Địch Long cảm nhận được khí nóng của ngọn lửa này, kịp thời phản ứng, bước chân lập tức run lên, nhưng ngọn lửa này thình lình xảy ra quá nhanh, trong nháy mắt đã giáng xuống, ngọn lửa trực tiếp bổ nhào vào trên người của hắn, sau khi hắn đã lui về phía sau thân thể dừng lại nhưng trên mặt lại có một mảnh cháy xám đen, quần áo trên người thậm chí đều bị bốc cháy, điều làm cho ánh mắt của Địch Long càng thêm rét lạnh chính là, trong ngọn lửa này lại vẫn mang theo đầy hơi rượu phụt lên ở trên người của hắn. Ánh mắt của Địch Long cứng ngắc ở nơi đó, ánh mắt cửa mọi người cũng đều cứng ngắc lại kinh ngạc nhìn Lâm Phong. Tên Lâm Phong này, Địch Long đã không có tính sổ trước với hắn thế mà hắn lại trực tiếp phun ra một ngụm khí rượu trước người của Địch Long. Nhưng thật ra trên mặt Vân Phi Dương lại lộ ra một ý cười, một chút bất ngờ cũng không có, dường như việc này mới chính là một việc hợp tình hợp lý, đây mới là việc nên làm của Lâm Phong. Địch Long này cũng chỉ là tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu mà thôi, ở trong đám người của đế quốc Long Sơn hắn đang xếp hạng cuối cùng, lời nói của hắn không có trọng lượng, hắn muốn mượn việc làm nhục Lâm Phong để ra oai, nhưng làm sao mà hắn có thể đáp ứng được Lâm Phong. - Đường tiểu thư, rượu này đúng thật là rượu rất ngon, nàng có còn không cho ra một ít. Trong đôi mắt trong suốt của Lâm Phong mang theo một nụ cưởi run rẩy dường như có vài phần ngại ngùng, thật ngượng, cùng với ánh mắt say lờ đờ mang theo ánh lửa ở bên trong, nhưng thật ra lại có chút thú vị. Đường U U sửng sốt, người này thật ra thực sự không biết xấu hổ lại còn dám mở miệng, loại rượu mạnh đốt cháy được này tuy là không thể bằng đươc ngọc dịch quỳnh tương tầng thứ chín nhưng cũng là rượu ngon khó kiếm, hơn nữa là nó lại có thể hội tụ được lực lượng hỏa diễm, đối với những người tu luyện công pháp hỏa diễm nó rất có tác dụng, hơn nữa nó còn có thể mở rộng kinh mạch, đốt cháy chân nguyên, khiến lực chân nguyên vận hành càng tự nhiên. Rượu này, nó thực sự cực kỳ quý báu, Lâm Phong trực tiếp uống mười bình đã là rất nhiều rồi, hiện giờ hắn lại còn không biết xẩu hổ mở miệng đòi hỏi. Nhưng nhìn thấy trên mặt Lâm Phong đang bị ngọn lửa thiêu đốt mà trong đôi mắt kia vẫn sạch sẽ trong suốt, điều đó nó làm cho người ta không phản cảm một chút nào, thậm chỉ còn thấy rất thú vị. - Ngươi vẫn lại còn muốn uống rượu? Lúc này Địch Long đứng một bên thốt ra một giọng nói vô cùng lạnh lùng, tên Lâm Phong này đã phun lên người của hắn một ngụm hơi rượu khiến cho hắn chật vật như thế, ấy vậy mà trong lòng hắn vẫn còn nghĩ đến uống rượu. Lâm Phong liếc mắt một cái nhìn Địch Long, hắn không để ý đến ánh mắt Địch Long lại quay lại nhìn về phía Đường U U. Đã thấy trên nét mặt Đường U U lộ ra một nụ cười, nàng nói với Lâm Phong: - Rượu của ta đây thực sự là rượu quý, nhưng nếu ngươi đã mở miệng, ta cho ngươi thêm mười bình. - Mười bình? Lâm Phong lắp bắp nói, trong giọng nói dường như có vài phần chần chừ, điều này làm cho đám người lại một lần nữa ngạc nhiên, người này vậy mà còn thấy ít? - Ta có thể trao đổi với ngươi: Lâm Phong mở miệng nói với Đường U U. Tuy nhiên Đường U U đã lắc đầu: - Đường gia ủ rượu cũng không phải là vô cùng vô tận, một ngày hai mươi bình là đã nhiều. - Cho hắn một trăm bình, chúng ta sẽ xuất ra vật đồng giá để đền bù cho Đường gia. Lúc này, Quân Mạc Tích một người nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng khiến cho ánh mắt mọi người đều ngưng tụ lại, Quân Mạc Tích muốn tặng rượu cho Lâm Phong? Hơn nữa lại là những một trăm bình? Ngay cả Đường U U và Lâm Phong đều rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn Quân Mạc Tích Đường U U gật đầu nói: - Ngươi đã nói như thế thì ta cũng ngoại lệ một lần. - Chuẩn bị tốt một trăm bình rượu mạnh. Đường U U gõ bàn thốt ra một giọng nói khiến cho ánh mắt Lâm Phong bị kìm hãm, hắn không nghĩ tới lại vẫn có thể có được nhiều rượu mạnh như vậy, coi như chuyến đi lần này là không tệ rồi. - Cảm ơn. Lâm Phong khe khẽ gật đầu với Quân Mạc Tích nếu Quân Mạc Tích muốn cho, hắn sẽ nhận.