Lâm Phong liếc nhìn nam tử kia một cái, thân hình thon dài, mặt mũi trong sáng, khí chất phi phàm, hẳn là đệ tử thế gia mới có loại khí chất này. - Là Huyết Hồn thảo ngươi muốn tìm! Ly Hận nghe được lời của nam tử kia cũng không quay đầu, thấp giọng nói một câu, nhưng vẫn nhìm chằm chằm vào Lâm Phong. - Ở Tinh Thần điện, thì ra vẫn có người dám vô lễ như thế! Lâm Phong thấp giọng nói một câu, cô ả kia không cần quan tâm, thân hình rung lên, đột nhiên vọt về phía Lâm Phong. - Lấy ra! Cô ả giơ chưởng đánh về phía Lâm Phong, chưởng phong âm nhu ập tới, thổi bay quần áo Lâm Phong. - Hừ! Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, không nghĩ tới cô ả này lớn mật như thế, tâm thần vừa động, Đại Nhật Phần Thiên kinh vận chuyển, Dương Hoả chân nguyên cuộn trào không ngừng trong lòng bàn tay, trong tay hắn toàn bộ đều là ngọn lửa cương dương, hoàn toàn đối lập với âm nhu của đối phương. - Cút về! Lâm Phong gầm lên một tiếng, bị Dương Hoả chân nguyên thiêu đốt, không gian phát ra từng tiếng loẹt xoẹt, trong nháy mắt bàn tay của Lâm Phong đụng với bàn tay của Ly Hận, phát ra mấy tiếng trầm đục. Hai chưởng giao nhau, một luồng khí lưu âm dương xoay tròn, Lâm Phong cảm giác lực lượng âm nhu xuyên thấu hết thảy, theo cánh tay mình mà lan tràn ra. Còn Ly Hận lại cảm giác được dương hỏa chi khí nóng bỏng như muốn đốt cháy cả cánh tay mình. - Giao Huyết Hồn thảo ra đây! Ly Hận bước tới, nhất thời, khí tức âm nhu khủng bố xâm nhập vào, làm cho thân hình Lâm Phong run lên, nhanh chóng tránh né, mà Ly Hận thì không lui nửa bước, vẫn sừng sừng đứng đó. - Đi! Lâm Phong quát lạnh một tiếng, Dương Hoả chân nguyên thổi quét mà ra, truyền qua cánh tay, hóa giải chưởng lực âm nhu này. Ly Hận chỉ dốc tay xuống, nhất thời ống tay áo trên cánh tay bị đốt cháy, khí tức nóng bỏng từ trong cánh tay ả bài xuất ra ngoài, bị hóa giải dễ dàng. - Nữ tử thật cứng cỏi! Lâm Phong nheo mắt, ánh mắt Ly Hận thủy chung vẫn lạnh lùng bền bỉ, trong lúc chiến đấu lộ ra sự tàn nhẫn, giống như không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua. Lâm Phong nhìn ả, càng lúc càng lạnh, hắn thật vất vả mới đạt được Huyết Hồn thảo này, vậy mà cô ả này lại nói muốn đoạt liền ra tay đoạt, nực cười. Chân nguyên hỏa diễm nóng bỏng ngưng tụ lần nữa, trên cánh tay của Lâm Phong dường như có một ngọn lửa lượn lờ, tràn đầy khí tức nóng cháy. Đồng thời, trong ngọn lửa này có một luồng khí hắc ám lưu chuyển, làm cho Lâm Phong cảm thấy trên cánh tay tràn ngập lực lượng vô tận, bốn ngàn Phật Ma Lực, toàn bộ đều hội tụ trên cánh tay này. Lúc này, Ly Hận lại lần nữa đánh tới, vẫn là một chưởng âm nhu, không có bất kỳ hoa mỹ gì, hơn nữa, một chưởng này còn mạnh hơn vài phần so với lần trước. - Cút! Lâm Phong đạp mạnh lên mắt đất, nhất thời đại điện cũng khẽ rung lên, hắn liên tục đạp tới ba bước, mỗi một bước đạp xuống, khí thế trên thân càng tăng lên. Ba bước vừa xong, xung quanh cánh tay của hắn đã có một luồng khí lưu thổi quét, không ngừng cuộn trào, lộ ra khí lưu của Dương Hoả chân nguyên có vài phần đen tối. Ầm! Một tiếng nổ trầm đục truyền ra, Cửu Chuyển Phật Ma lực cộng thêm lực lượng Dương Hoả chân nguyên, một chưởng này của Lâm Phong có uy lực có thể đánh bay Huyền Vũ cảnh tầng sáu. Thân thể Ly Hận kịch liệt chấn động, sau đó lùi lại vài bước, trở về chỗ cũ. Dường như rất không cam lòng, cánh tay xụi lơ có chút tê dại, lực lượng nắm tay Lâm Phong phóng ra, sao có thể mạnh mẽ như vậy. Lâm Phong đứng đó, mắt vẫn lạnh, nhìn đối phương, quanh cánh tay vẫn có khí lưu không ngừng lưu chuyển. Người trong đại điện có chút hăng hái nhìn hai người chiến đấu, khí tức trên người Lâm Phong là Huyền Vũ cảnh tầng bốn, mà Ly Hận là Huyền Vũ cảnh tầng sáu. Chưởng thứ nhất đụng nhau, Ly Hận chiếm thượng phong, mà chưởng thứ hai, Huyền Vũ cảnh tầng bốn Lâm Phong lại nghịch chuyển, đánh lui Ly Hận. Ly Hận cũng lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nhưng không tiếp tục động thủ. - Ly Hận, đủ rồi. Lúc này, tên thanh niên có khí chất kia mở miệng, khí tức trên người ả mới thu liễm đi chút ít. Tên thanh niên kia nhấc chân tới bên cạnh Ly Hận, nhìn Lâm Phong gật đầu nói: - Xin lỗi, tính tình cô muội muội ta có chút táo bạo, bởi vì biết ta cần Huyết Hồn thảo nên mới như thế, các hạ chớ trách! Lâm Phong im lặng, tên thanh niên này lộ vẻ rất đại độ, lời xin lỗi có chút thành ý. - Thực lực các hạ rất tốt, tuấn kiệt thành Thiên Long thì ta cũng biết một hai, các hạ hẳn là không phải, chẳng lẽ là người nước Tuyết Nguyệt? Tên thanh niên kia cười hỏi, hắn chỉ nhìn một cái lại khẳng định Lâm Phong không phải là người thành Thiên Long mà là người nước Tuyết Nguyệt. Xem ra người này cũng không phải là hạng tầm thường, nếu không, thiên tài tuấn kiệt thành Thiên Long nhiều như vậy, hắn làm sao biết được Lâm Phong không phải là một người trong đó. - Ừ! Lâm Phong gật đầu đáp. - Nước Tuyết Nguyệt, Lâm Phong? Tên thanh niên kia thấp giọng hỏi tiếp, Lâm Phong nheo mắt, có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương lại nhận ra mình. - Ta là Lâm Phong! Lâm Phong nói. - Quả nhiên, ta đã nói mà, thành Thiên Long còn chưa có thiên tài khiêu chiến vượt hơn hai cấp. Tên thanh niên kia hào sảng cười một tiếng: - Không đánh không quen, hôm này vừa gặp, coi như là duyên phận. Muội ta vô lễ, còn mong lượng thứ, nói không chừng ngày sau chúng ta còn gặp lại. Thanh niên kia nói, rồi liếc nhìn Ly Hận: - Ly Hận, theo ta trở về! Ánh mắt Ly Hận lập lòe, sau đó ả khẽ cúi đầu, nhẹ giọng đáp: - Dạ! Dứt lời, thanh niên kia cùng Ly Hận theo nhau rời khỏi điện linh thảo này. Lâm Phong nhìn bóng lưng hai người, cảm giác có chút kỳ quái, bọn họ thật sự là huynh muội? Hắn nhìn ra được, cô ả Ly Hận kia đối với người khác thì bá đạo cậy mạnh, nhưng đối với thanh niên kia lại là kính sợ, không hề giống như là muội muội của hắn, giống thuộc hạ hơn! Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu mới chỉ là thuộc hạ của hắn, như vậy thực lực của hắn thế nào? Còn nữa, thân phận hắn là gì? Đảo mắt, Lâm Phong nhìn về ông lão giao dịch với mình, ông già kia thấy Lâm Phong nhìn mình liền gật đầu cười với Lâm Phong. - Không tệ, tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, có thể đối kháng với cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, tiềm lực vô cùng. Lâm Phong không quá để ý tới lời khích lệ của đối phương, hỏi: - Tiền bối, Tinh Thần điện phải có quy củ của mình, bảo vệ người giao dịch được an toàn trao đổi, vì sao nữ tử kia cậy mạnh xuất thủ nhưng không có người Tinh Thần điện ra mặt ngăn cản?! - Người trẻ tuổi, ngươi phải hiểu được, quy của là do người định ra, tất nhiên sẽ có người phá vỡ, thực lực nha đầu kia ngươi cũng đã thấy rồi, Huyền Vũ cảnh tầng sáu, về phần thanh niên kia, ngươi đoán tu vi của hắn thế nào? Ông lão cười cười hỏi Lâm Phong. Lâm Phong lắc đầu, nói: - Không biết! - Hắn cũng giống ngươi, tu luyện thuật ẩn nặc, dùng Thiên Nhãn thuật thì không thấy được tu vi của hắn, nhưng nhìn tu vi của một người thì có thể nhìn tinh khí, huyết khí. Vì vậy, lần đầu gặp ngươi ta liền biết ngươi không phải là có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một. Về phần thanh niên kia, hắn có tinh khí tràn đầy, không có bất kỳ chỗ hỏng, huyết khí phương cương, tự nhiên mà thành, cảnh giới của hắn, so với lão đầu ta còn cao hơn. Ông lão lắc đầu cười, ánh mắt lộ ra chút già nua, tựa hồ cảm khái mình đã già rồi, ngay cả thanh niên cũng có tu vi vượt qua lão. Trong lòng Lâm Phong run lên, so với ông già này còn cao hơn. Hắn cũng nhìn ra tu vi của ông lão này, Huyền Vũ cảnh tầng bảy, bước chân vào Huyền Vũ cảnh cao cấp rồi, mà thanh niên kia lại còn mạnh hơn ông già này. Như vậy, thân phận của hắn cũng ngang với địa vị đế quốc Long Sơn là không thể nghi ngờ. Chính vì vậy, cho nên Tinh Thần điện mới không quan tâm tới chiến đấu vừa rồi, ngoài quy củ còn có quy tắc nữa mà. - Tạ ơn tiền bối chỉ giáo! Lâm Phong khách sáo cảm ơn ông già một tiếng, sau đó hắn cũng không tiếp tục lưu lại trong Tinh Thần điện, những thứ kia thì hắn cũng không đủ giàu mà mua, trừ phi là cầm Cửu Dương thảo đi đổi. Nhưng linh thảo cực dương như Cửu Dương thảo thì nên để lại cho mình dùng thì tốt hơn. Sau khi Lâm Phong đi ra khỏi Tinh Thần điện, phát hiện giờ này trời đã tối rồi, mà vừa rồi, trong Tinh Thần điện lại đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày, căn bản không biết là giờ nào rồi. Nhưng dù sắc trời đã tối, chợ giao dịch Tinh Thần vẫn tràn đầy ngươi lui tới, cực kỳ náo nhiệt, giao dịch vẫn đang tiếp tục. Lâm Phong đã tìm được thứ mình cần, chuyến đi này coi như viên mãn, liền không tiếp tục lưu lại, thân hình không ngừng lóe lên, không lâu sau liền ra khỏi chợ giao dịch Tinh Thần. Nhưng mà, sau khi rơi khỏi Tinh Thần điện không lâu, Lâm Phong lại cảm giác như bị nhìn trộm, cảm giác như vậy, đối với hắn thì không còn xa lạ gì.