Chợ giao dịch Tinh Thần vô cùng bát ngát, có vô số người tới đây giao dịch. Hơn nữa, mỗi ngày đều lưu động, người nào có thứ tốt đều tới đây giao dịch với người khác. Vì vậy, điểm giao dịch này có rất nhiều vật phẩm giao dịch, sau Lâm Phong lòng vòng mấy canh giờ thì ngoài hai vị khó tìm là Thiên Linh Chi cùng Huyết Hồn thảo ra thì những thứ khác căn bản đã thu thập đủ. Dù có vài thứ không tìm được nhưng có thể dùng dược liệu khác thay thế, vấn đề không lớn. Nhưng nếu không tìm được Thiên Linh Chi cùng Huyết Hồn thảo thì dù thu thập đủ những dược liệu khác rồi cũng không có tác dụng gì, không cách nào có thể chế luyện được Lạc Thần đan. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, lúc này ánh mặt trời đã trở nên nhu hòa, mặt trời nghiêng về phía tây, dĩ nhiên đã tới hoàng hôn. Nếu không tìm được hai vị thuốc chính thì hôm nay đi một chuyến uổng công rồi. Đảo mắt nhìn xung quanh, Lâm Phong phát hiện chủ nhân một quầy đã rời đi lộ ra một chỗ trống. Nhất thời, hắn đột nhiên nghĩ ra một ý. Một lát sau, khóe miệng Lâm Phong lộ ra nụ cười thản nhiên. Lâm Phong liền đi tới chỗ đất trống kia, tầm thần khẽ động, trước người hắn liền xuất hiện mấy bộ quần áo. - Xẹt, xẹt… Xé rách áo, Lâm Phong đặt trên mặt đất, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống. Tâm thần hơi động, trước người hắn liền xuất hiện một gốc dược thảo, gốc cây có chín lá, lộ ra màu trắng sáng. Hơn nữa, trên thân nó phát ra thuần dương chi khí mãnh liệt. Nhưng cũng chỉ có một gốc, Lâm Phong đặt một gốc này lên trên quần áo bị xé trên mặt đất. - Ồ!? Ngay vào lúc này, mấy người bên cạnh Lâm Phong cảm nhận được khí tức thuần dương này đều đưa mắt nhìn sang, tất cả đều trợn mắt. - Dương khí thật tinh thuần, nếu có thể nuốt dược thảo này thì tuyệt đối có trọng dụng với võ tu. Mọi người thầm nghĩ, ánh mắt lộ ve tham lam. Nhất là khi thấy Lâm Phong còn trẻ, vẻ tham lam trong mắt bọn họ càng đậm. Lâm Phong giống như không nhìn tới ánh mắt khác thường của mọi người. Hắn chỉ khép hờ mắt, khoanh chân ngồi đó, vậy mà trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần, không lo không nghĩ. - Cái tên này! Ánh mắt mọi người đều bùng lên tinh mang, thậm chí có người có dùng Thiên Nhãn thuật nhìn trộm tu vi của Lâm Phong. Lâm Phong ngồi nhắm mắt nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được người khác thăm dò tu vi mình, từng sợi linh hồn rung động làm cho hắn không thể yên ổn được. Thứ tốt vĩnh viễn làm cho người ta để ý, thứ đang đặt trước người Lâm Phong là Cửu Dương thảo, là cỏ cực dương, vô cùng trân quý, sao mà không hấp dẫn người khác được. - Cửu Dương thảo! Đây là Cửu Dương Thảo! Rất nhiều người đi ngang qua đều dừng bước, dù nơi giao dịch này có rất nhiều chủng loại, nhưng cứ trưng loại bảo vật như Cửu Dương thảo lên trên vỉa hè thế này thật sự hiếm có. - Tu vi chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng một? Rất nhiều người nhìn trộm tu vi của Lâm Phong, trong lòng đều giật mình, cái thằng này đúng là to gan. Chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một lại còn dám đặt Cửu Dương thảo trước mặt mà nhắm mắt dưỡng thần. Chẳng lẽ hắn không sợ người ta cướp đoạt Cửu Dương thảo sao? Nhưng giờ phút này cũng không có người nào ra tay cướp đoạt. Cho dù Lâm Phong giả vờ ngớ ngẩn không biết quy củ, nhưng bọn họ đều là kẻ tinh minh, nếu thật sự muốn cướp mà nói thì người cướp đầu tiên chưa chắc là kẻ thắng. Thử hỏi mà coi, ngươi đã đoạt lấy thì người khác không đoạt lại từ trong tay ngươi sao? Lần cướp sau này chính là quang mình chính đại. Nhưng vào ngay lúc này, có một tên chủ quầy râu dài bên cạnh Lâm Phong đột nhiên quay sang cười nói: - Tiểu tử, ngươi chiếm của ta! - Ta chiếm của ngươi? Lâm Phong mở mắt nhìn tên trung niên râu rậm này, quầy hàng này là do người kia giao dịch xong rồi mới rời đi, lúc đó hắn mới chiếm lấy. HIện tại, tên trung niên râu rậm này lại nói Lâm Phong chiếm của hắn. - Đúng! Chỗ ngươi ngồi là địa bàn của ta, ta chỉ tạm thời để cho bọn họ thôi, tự nhiên có thể thu hồi lại. Tên trung niên râu rậm lại nói tiếp, Lâm Phong ngạc nhiên nhìn hắn, chỗ giao dịch này đều là vật vô chủ, người nào chiếm trước thì có thể sử dụng. Vừa rồi, chỗ đặt quầy này còn trống, Lâm Phong mới chiếm lấy. Sau khi hắn bỏ Cửu Dương thảo ra, lập tức có người nói nơi này là chỗ có chủ. - Vậy ta có phải là nên trả chỗ này lại cho ngươi, phải không? Lâm Phong cười lạnh hỏi. - Không cần, cho ngươi thuê địa bàn của ta, ta cũng không tính tiền, chỉ cần một gốc Cửu Dương thảo này là được. Tên trung niên râu rậm nhìn gốc Cửu Dương thảo trước người Lâm Phong, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam. Gốc Cửu Dương thảo này, hắn phải đạt được. - Vậy sao? Lâm Phong cười lạnh: - Xin lỗi, gốc Cửu Dương thảo này, ta còn có hữu dụng, không chuẩn bị giao dịch với ngươi! - Điều này không phụ thuộc vào ngươi, ngươi đã dùng quầy hàng của ta, Cửu Dương thảo phải cấp cho ta! Tên râu rậm cất lấy mấy thứ của mình rồi nhìn Lâm Phong, ánh mắt lộ ra mấy phần cường ngạnh. Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng một mà thôi, vậy mà lại có Cửu Dương thảo, đây không phải là phí của trời sao. Mọi người chỉ châm chọc nhìn một màn này, thú vị rồi, rốt cục có người không nhịn được mà muốn cướp Cửu Dương thảo. Quả thật, Lâm Phong chỉ mới có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một, không xứng với Cửu Dương thảo, tất nhiên không thể giữ Cửu Dương thảo được. - Nhất định phải cho ngươi? Lâm Phong nhìn tên râu rậm nói: - Ta liền không cho, ngươi muốn thế nào? - Không cho, ta liền tự mình lấy! Người kia cười lạnh, hắn tiến tới bên người Lâm Phong. Thấy Lâm Phong vẫn lạnh nhạt không chút khẩn trương, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên. - Tới đây mà lấy! Thân hình người nọ đột nhiên động, bàn tay hắn chụp tới Cửu Dương thảo trước người Lâm Phong. Trong nháy mắt, từng luồng khí tức mãnh liệt phóng ra, rất nhiều người đều gấp gáp tập trung khóa chặt gốc Cửu Dương thảo. Dù cho tên râu rậm này cướp được Cửu Dương thảo cũng không dễ dàng giữ được. - Cút ngay! Trong lúc tên trung niên râu rậm chụp tới Cửu Dương thảo, cánh tay trái đồng thời chộp tới đầu Lâm Phong, làm như vậy là có thể ngăn cản Lâm Phong không thể cản trở hắn lấy Cửu Dương thảo. Trong mắt Lâm Phong lộ ra quang mang băng lạnh, sau đó, quang mang chớp động, theo hư không phóng lên. Răng rắc! - Ah… Kèm theo tiếng vang là tiếng kêu rên thảm thiết của trung niên râu rậm, hai cánh tay hắn đã rủ xuống vô lực, mà phần lưng hắn bị một người tóm lấy, người này rõ ràng là Lâm Phong. - Ồ!? Chuyện gì vậy? Rất nhiều người đều kinh hãi, thậm chí có người còn không thấy rõ động tác của Lâm Phong, chỉ thấy tên trung niên râu rậm vừa ra tay liền bị đối phương đánh cho bi thảm. - Chỉ chút thực lực này cũng muốn cướp đồ của người khác! Lần sau nên học khôn chút đi! Cánh tay Lâm Phong rung lên, nhất thời từng tiếng răng rắc truyền ra, thân hình tên râu rậm bay ra ngoài, vô cùng thê thảm. Mà gốc Cửu Dương thảo kia vẫn đặt trước mặt Lâm Phong, không chút chúc nhích. - Ta khuyên mọi người không nên mơ tưởng lấy được gốc Cửu Dương thảo này, lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu. Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, sau đó giọng nói của hắn hòa hoãn lại: - Lần này, ta lấy Cửu Dương thảo ra không phải là muốn bán, chỉ dùng để đổi. Trong tay ai có Thiên Linh Chi hoặc Huyết Hồn thảo thì có thể lấy ra đổi lấy Cửu Dương thảo. - Thiên Linh Chi cùng Huyết Hồn thảo? Mọi người đều cứng ngắc, Lâm Phong lấy Cửu Dương thảo ra là vì muốn tìm hai loại dược liệu trân quý khác. Hơn nữa, Lâm Phong hình như còn ẩn dấu thực lực, một kích đã đánh người kia bay đi. - Vô luận là Cửu Dương thảo, hay là Thiên Linh Chi cùng với Huyết Hồn thảo đều vô cùng trân quý, nếu nói tới tác dụng với võ tu thì Cửu Dương thảo còn tốt hơn một chút, khoản mua bán này không lỗ. Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng mà Thiên Linh Chỉ cùng Huyết Hồn thảo đều không phải là vật phàm, sau khi tính toán thì bọn họ phát hiện mình không có, căn bản không thấy lấy ra. Nhưng, tin tức Lâm Phong muốn giao dịch Cửu Dương thảo đã không ngừng lan đi, càng ngày càng có nhiều người biết. Đây chính là mục đích của Lâm Phong, nhiều người biết được, tất có người cần Cửu Dương thảo, lúc đó sẽ cầm Thiên Linh Chi cùng Huyết Hồn thảo tới trao đổi. Người tới chợ giao dịch này nhiều như vậy, tất sẽ có người có thứ hắn cần.