- Lâm Phong. Hoắc Thi Vận thân hình lóe lên, ống quần tung bay, nhưng Lâm Phong không hề để ý bước đi cực kỳ nanh, nàng căn bản không đuổi được. Lâm Phong cũng biết Hoắc Thi Vận đuổi theo ở phía sau, nhưng hắn cũng không có một chút ý gì cả, trừ thiếu nữ thiện lương kia, những người khác hắn nhìn đều thấy chưởng mắt. Nhất là người phụ nữ mỏ nhọn như Hoắc Vân, càng khiến hắn cảm thấy đáng ghét. Không hề dừng bước, thân thể Lâm Phong như một trận gió, xuyên qua trong Hoắc gia, rất nhanh liền xuyên qua diễn vũ trường lúc bước vào Hoắc gia, trực tiếp đi ra đại môn Hoắc gia. Một lát sau, Hoắc Thi Vận mặc váy tím dài cũng chạy tới đây, mọi người thấy Hoắc Thi Vận lúc này tràn đầy nữ tính hiền dịu thì bất giác ngây ra, nhưng Hoắc Thi Vận căn bản không có thời gian để ý đến họ, trực tiếp đuổi ra ngoài. - Hoắc Thi Vận đang đuổi theo thanh niên vừa rồi? Trong lòng mọi người đều kinh ngạc, thanh niên vừa cùng Hoắc Thi Vận đi tới, rốt cuộc là người thế nào, lại khiến Hoắc Thi Vận lúc này khuôn mặt tràn đầy lo lắng. Chạy ra khỏi Hoắc phủ, nhìn về con đường phía trước, ở đó làm gì còn bóng dáng Lâm Phong nữa, Hoắc Thi Vận bất giác đứng lại đó, trong lòng cảm thấy vô cùng mất mát, vẻ mặt buồn thiu, giống như mất đi một thứ gì đó. Chân còn muốn bước tới, nhưng chính lúc này, một giọng nói lại truyền tới. - Thi Vận, được rồi. Bước chân Hoắc Thi Vận dừng lại, quay đầu, liền thấy phụ thân nàng nhanh chóng chạy tới. - Thi Vận, đủ rồi, hắn muốn đi con đuổi theo có tác dụng gì chứ. Hoắc Cửu Dương mở miệng nói, lại nghe Hoắc Thi Vận cãi lại: - Nếu không phải vì mọi người, Lâm Phong làm sao lại đi, hắn giúp con ép hàn khí ra, mọi người ngay cả một câu cảm ơn cũng không có, ngược lại còn nghi ngờ và sỉ nhục hắn, người không cảm thấy quá đáng lắm sao. Hoắc Cửu Dương nghe được Hoắc Thi Vận nói liền im lặng, lập tức bước tới, đi đến bên cạnh Hoắc Thi Vận, hắn lại phát hiện lúc này khóe mắt Hoắc Thi Vận đầy nước mắt, dường như là cảm thấy ấm ức thay cho Lâm Phong, lại dường như là cảm thương vì Lâm Phong rời đi. Xoa xoa đầu Hoắc Thi Vận, ánh mắt Hoắc Cửu Dương lộ ra một tia buồn phiền, đây là lần đầu tiên từ khi Hoắc Thi Vận hiểu chuyện đến giờ hắn nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt của con gái, cho dù nàng chịu hàn khí giày vò, nhưng vẫn luôn mỉm cười đối mặt. - Hài tử, con đã động lòng rồi. Hoắc Cửu Dương thở dài nói, khiến Hoắc Thi Vận trong lòng run rẩy, động lòng, thường chỉ là chuyện trong chớp mắt, loại tình cảm này, trong lúc không chú ý đã ăn sâu vào trong lòng người ta. - Nhưng Thi Vận con phải hiểu, dù là con giữ hắn lại thì thế nào, chỉ có thể tăng thêm đau thương mà thôi, hắn tuy rằng không tệ, nhưng dù sao tu vi yếu kém, không có khả năng đối kháng Viên Đồng. Hoắc Cửu Dương chậm rãi nói: - Người đàn ông của con, chỉ có mạnh hơn Viên Đồng, mới có thể giải quyết nguy cơ của con, nhưng hiển nhiên, người này không phải Lâm Phong. Hoắc Thi Vận mở mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói câu gì, tuy nói Lâm Phong rất có thể ẩn giấu tu vi, nhưng thực có thể đối kháng Viên Đồng sao? Viên Đồng, là thiên tài trong số thanh niên cùng lứa ở Long Sơn Đế Quốc, ở thành Thiên Long vô cùng nổi danh, lần trước đánh bại cả phụ thân nàng, Lâm Phong ở đây, nếu gặp phải Viên Đồng, cũng chỉ có thể là gặp nạn. - Thi Vận, hiện giờ hàn khí trong cơ thể con đã không còn, chỉ có thể nói con đã có thêm một lựa chọn, không còn chịu uy hiếp của Viên Đồng nữa, con có thể trốn khỏi thành Thiên Long, thậm chí rời khỏi Thiên Long Đế Quốc, nếu không, sợ rằng mấy ngày nữa Viên gia sẽ tới Hoắc gia chúng ta đòi người rồi. Hoắc Cửu Dương lại mở miệng nói. Trong mắt Hoắc Thi Vận mang theo nỗi buồn vô cớ, nhẹ lắc đầu, nếu nàng rời khỏi thành Thiên Long, vậy Hoắc gia phải làm sao? - Chúng ta trở về thôi. Mang theo tâm trạng mất mát, đi theo Hoắc Cửu Dương trở về, mà bọn họ vừa rời đi, tại một góc khuất trên con đường, lại xuất hiện một bóng người, chính là Lâm Phong. - Viên Đồng! Lâm Phong lẩm bẩm trong mồm, thiên tài mà Hoắc Thi Vận và Hoắc Cửu Dương nói hẳn là Viên Đồng, Viên Đồng, đã chú nhập âm hàn chi khí vào trong cơ thể Hoắc Thi Vận. Hơn nữa, Viên Đồng dường như đang ép buộc Hoắc Thi Vận, có lẽ, là muốn để Hoắc Thi Vận trở thành người đàn bà của hắn, nói như vậy, mới có thể giải thích đoạn nói chuyện vừa rồi. - Người của Viên gia lại đến rồi. Ngay lúc Lâm Phong suy nghĩ, bên người hắn, có một tiếng hô lớn truyền đi, phía xa, có một hàng người nhanh chóng đi tới, hơn nữa, càng khiến người ta chú ý là, hàng người này lại còn khiêng một cái kiệu, dường như để đón người. - Xem ra lần này Viên gia muốn đón Hoắc Thi Vận tiểu thư tới Viên gia rồi, Viên gia, thực là bá đạo mà. Đám người bàn luận, hiển nhiên đều biết chuyện giữa Viên gia và Hoắc gia. - Bá đạo thì sao chứ, Viên Đồng thiên phú mạnh mẽ, trong thế hệ trẻ tuổi cả Long Sơn Đế Quốc, cũng có thể xếp trong mười hạng đầu, được lựa chọn tham gia thi đấu Tuyết Vực, tuy Hoắc gia tiểu thư trời sinh xinh đẹp động lòng người, nhưng Viên Đồng cũng tuyệt đối xứng với nàng, không đến mức hạ nhục nàng. Trong lúc đám người nói chuyện, người của Viên gia xa xa đã ngày càng gần, quay đi quay lại, đã đi tới Hoắc phủ. - Đi xem xem, không biết có thể nhìn thấy thiên tài Viên Đồng không. Rất nhiều người chạy về phía Hoắc phủ, trong ánh mắt lộ ra một chút hưng phấn. Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, lộ ra vẻ suy tư, cuối cùng vẫn giơ chân bước tới, quay trở lại Hoắc phủ, hòa vào trong đám người. Người Viên gia còn chưa tới, Hoắc gia liền loạn cả lên, trên diễn vũ trường to lớn, tất cả mọi người đều dừng lại, toàn bộ đều tụ tập một chỗ, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm đoàn người Viên gia đi tới. Trong đám người Viên gia, bóng một người thanh niên đi ra, ánh mắt quét qua đám người, khóe miệng mang theo một nụ cười lạnh lùng. - Viên gia Viên Liệt, đến đây đón Hoắc Thi Vận tiểu thư về Viên gia ta. Thanh niên này mở miệng nói, khiến đám người cả kinh, quả nhiên là tới đón Hoắc Thi Vận, Viên Liệt tới bản thân Viên Đồng hình như lại chưa tới. Đám người Hoắc gia tách ra, một hàng người đi ra, hàng người này, lại chính là Hoắc Cửu Dương và Hoắc Thi Vận vừa trở vào, còn có cha con Hoắc lão nhị và Hoắc Vân. - Viên Liệt! Hoắc Cửu Dương lạnh lùng hô lên, người thanh niên này hắn đương nhiên biết, một thân Cửu Âm Chưởng Lực cực kỳ lợi hại, trong Viên gia, trừ Viên Đồng ra, thiên phú mạnh nhất chính là Viên Liệt, hiện giờ đã có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bốn, vượt qua bất cứ người trẻ tuổi nào trong Hoắc gia hắn, thậm chí còn mạnh hơn một số nguyên lão trong Hoắc gia. - Hoắc gia chủ. Viên Liệt nhìn Hoắc Cửu Dương, trong ánh mắt lóe lên một tia giễu cợt: - Hoắc gia chủ, lần này huynh trưởng Viên Đồng để ta đến đây đón Hoắc Thi Vận về Viên gia ta trước, từ đây Viên gia chúng ta và Hoắc gia, đã trở thành người một nhà rồi. - Viên Đồng hắn không tự mình tới, lại để ngươi mang theo vài người, khiêng theo một cái kiệu, liền muốn đón con gái Thi Vận của ta đi Viên gia ngươi? Ánh mắt Hoắc Cửu Dương lạnh lùng, Viên gia, quá không coi ai ra gì. - Ha ha, Hoắc gia chủ chớ tức giận, huynh trưởng sắp phải tham dự thi đấu Tuyết Vực, tu luyện tự nhiên là chuyện quan trọng số một, thời gian không hề sung túc, nhưng vẫn luôn nhớ nhung Thi Vận tiểu thư, vì thế mới để ta đến đây, hy vọng Hoắc gia chủ có thể hiểu được. Viên Liệt không nhanh không chậm nói. - Thi đấu Tuyết Vực. Rất nhiều người đều thầm hô một câu, có thể tham gia thi đấu Tuyết Vực, không thể nghi ngờ là vinh quang to lớn, Viên Liệt này, hiển nhiên là đang khoe khoang. - Hắn đã không có thời gian, vậy liền đợi đến khi hắn có thời gian thì đến đi. Giọng Hoắc Cửu Dương lạnh lẽo, không đến là tốt nhất. - Vậy thì không được, cho dù chúng ta có thể đợi, nhưng cũng không thể để Thi Vận tiểu thư chịu ấm ức, hàn ý kia, không dễ chịu đựng. - Cái này không cần ngươi bận tâm. Hoắc Cửu Dương trả lời. Thấy Hoắc Cửu Dương dứt khoát như thế, đôi mắt Viên Liệt cũng dần dần lạnh đi. - Hoắc gia chủ, Viên Liệt ta thay mặt huynh trưởng đến đây đón Hoắc Thi Vận tiểu thư, Hoắc gia chủ một mực thoái thác, chẳng lẽ cảm thấy huynh trưởng Viên Đồng ta không xứng với Hoắc Thi Vận tiểu thư sao. - Đâu có như thế, Viên Đồng thiên phú tuyệt luân, là con gái Thi Vận nhà ta không xứng với hắn. Hoắc Cửu Dương lập tức nói. - Huynh trưởng Viên Đồng ta không hề để ý, Hoắc gia chủ đã cho rằng như vậy, vậy sao còn một mực từ chối, chẳng lẽ trong lòng Thi Vận tiểu thư có người còn tốt hơn huynh trưởng ta sao? Viên Liệt từng chữ nói ra, dường như Viên Đồng cao cao tại thượng, nhìn chúng Hoắc Thi Vận, vậy Hoắc Thi Vận tất phải nghe theo. - Viên Liệt thiếu gia nói gì thế, Thi Vận nhà ta chỉ là cần một chút thời gian mà thôi, cũng không có ý khác. Lúc này, Hoắc lão nhị cảm nhận được sự lạnh lẽo giữa không trung, mở miệng nói. - Ngươi nói không sai, trong lòng ta quả thực đã có người khác. Chẳng qua đúng vào lúc này, Hoắc Thi Vận mở miệng nói, khiến ánh mắt của mọi người trở nên ngây dại, Hoắc Thi Vận nàng lại nói trong lòng đã có người khác, lẽo nào còn có thể ưu tú hơn Viên Đồng sao.