Lần này đến đế quốc Long Sơn có lẽ sẽ gặp phải không ít nguy cơ, Lâm Phong đương nhiên sẽ không dẫn Mộng Tình theo, mà để Mộng Tình ở lại Tương Tư Lâm, chỉ có Cùng Kỳ là khởi hành cùng hắn. Trước khi rời đi, Lâm Phong lại đến nơi Đoàn Hân Diệp sinh sống, nhưng hắn bỗng phát hiện ra, Đoàn Hân Diệp đã không còn ở trong Khê Lâm sơn phủ kia nữa, ngay cả thị nữ cũng không thấy ai. Điều này khiến Lâm Phong cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Tâm cơ của Đoạn Vô Nhai thật thâm trầm, không ngờ lại chuyển Hân Diệp đi nơi khác, không cho hắn gặp nàng. Không còn cách nào khác, Lâm Phong đành phải thôi tìm người, hắn cưỡi trên lung Cùng Kỳ, một người một thú đi đến trên Vô Nhai sơn, nơi đó chính là nơi tập trung trước khi xuất phát. Lúc này trên vùng đất trống rộng lớn ở Vô Nhai sơn kia đã có một hàng người đứng đó, ngoài người của đế quốc Long Sơn ra, thì chính là thiên tài của Tuyết Nguyệt. Lâm Phong tùy ý nhìn lướt qua, thì phát hiện có tất cả là chín người. Lâm Phong hắn, Đoàn Vô Nhai, Nguyệt Thiên Mệnh, Vu Thanh, Vũ Cầm, Vũ Kiếm, Vân Phi Dương, còn hai người nữa thì Lâm Phong không nhận ra. Hai người này mặc một thân áo đen, đứng đó thôi đã khiến người ta cảm thấy áp lực. Trên người họ lộ ra vẻ lạnh lùng, mà khuôn mặt kiên nghị kia thì không có chút cảm tình, bình tĩnh chẳng gợn sóng. Hơn nữa, hai người này lại chỉ đứng ở một bên, chứ không đứng chung với những người khác, vô cùng yên tĩnh đứng đó. Ngoại trừ hai người này, bảy người khác cộng thêm Đoàn Vô Đạo xếp thứ nhất trong Bát đại công tử, chính là Bát đại công tử mới nhất của Tuyết Nguyệt. Tin rằng lần này trở về, chiếc ghế Bát đại công tử sẽ được sắp xếp lại. Mà về phần hai người bỗng dưng xuất hiện này, cũng là ngoài dự liệu của Lâm Phong. Hơn nữa vẻ mặt bọn họ bình tĩnh và lạnh lùng như thế, Lâm Phong cũng có thể cảm giác được hai người này không phải kẻ tốt đẹp gì, có lẽ thực lực rất mạnh. - Còn thiếu Vô Đạo thái tử. Nhược Lam Sơn nhìn chín người đứng trước mặt một cái rồi mở miệng nói, mà ánh mắt ông ta thì lại nhìn sang phía Đoàn Vô Nhai. Lần này tới nước Tuyết Nguyệt, người ông ta coi trọng chính là chín người trước mặt này. Về phần Đoàn Vô Nhai đã được Tuyết Nguyệt công nhận, ông ta sớm nghe qua, căn bản không cần gặp nữa, cũng biết, lần đại hội Tuyết Vực này chắc chắn không thể thiếu Đoàn Vô Đạo được. - Nhược tiền bối, hoàng huynh ta từ trước đến này đều độc lai độc vãng, không thích đồng hành với ai. Hoàng huynh nhờ ta nhắn gửi rằng, chúng ta cứ đi tới đế quốc Long Sơn là được. Khi đại hội Tuyết Vực tổ chức, hoàng huynh sẽ đại diện phía đế quốc Long Sơn xuất chiến. Đoàn Vô Nhai mỉm cười nói. Nhược Lam Sơn khẽ nhíu mày lại, Đoàn Vô Đạo không muốn đi cùng bọn họ? Nhưng chỉ một lát sau, Nhược Lam Sơn đã gật đầu. Loại người như Đoàn Vô Đạo hống hách vô cùng, thực lực lại dũng mãnh hơn người, không đồng hành với bọn họ cũng là bình thường. Hơn nữa ông ta hoàn toàn tin tưởng Đoàn Vô Đạo nhất định sẽ xuất hiện tại đại hội Tuyết Vực, chỉ bằng chấp niệm và theo đuổi võ đạo của Đoàn Vô Đạo. Tuy người khác nói Đoàn Vô Đạo hống hách bá đạo, nhưng hắn không phải là không một lòng cầu võ đạo. Võ đạo của hắn là bá đạo, người nghịch thì chết, người thuận thì sống. - Được rồi, chúng ta hãy lên đường trước thôi. Nhược Lam Sơn gật gật đầu, không nói gì thêm. - Nhược tiền bối, còn có một chuyện mà Vô Nhai cảm thấy vô cùng có lỗi. Đoàn Vô Nhai lại lên tiếng. Nhược Lam Sơn sửng sốt nhìn về phía y: - Vô Nhai điện hạ còn chuyện gì nữa? - Hiện giờ phụ hoàng của ta không để ý tới Tuyết Nguyệt, hoàng huynh lại chỉ nghiên cứu võ đạo, toàn bộ mọi chuyện từ cao tới thấp ở Tuyết Nguyệt này đều do ta xử lý, thành ra ta chẳng rảnh rang bao giờ, có lẽ là không thể tham gia đại hội Tuyết Vực lần này. Mong Nhược tiền bối hãy thứ tội. Đoàn Vô Nhai hơi khom người với Nhược Lam Sơn, trong ánh mắt kia tràn đầy áy náy. Lời của hắn khiến mọi người hơi sửng sốt. Đoàn Vô Nhai xếp hạng bốn trong Bát đại công tử, thậm chí hiện giờ không ai rõ thực lực cụ thể của hắn. Nhưng hắn lại bỏ qua cơ hội tham gia đại hội Tuyết Vực, muốn ở lại Tuyết Nguyệt. Ngay cả Nhược Lam Sơn cũng không nhịn được mà nhíu mày. Lần đại hội Tuyết Vực này, Tuyết Nguyệt đại diện cho đế quốc Long Sơn của ông ta xuất hiện, nên ông ta tất nhiên hy vọng thực lực bên này càng mạnh càng tốt. Nhưng lúc này, Đoàn Vô Nhai lại nói với ông ta rằng, hắn không thể xuất chiến, khiến Nhược Lam Sơn hơi không vui. Dù sao Đoàn Vô Nhai xếp hạng bốn trong Bát đại công tử, hơn nữa, với lòng dạ của Đoàn Vô Nhai, thực lực chân chính của hắn chắc chắn sẽ mạnh hơn chứ không hề yếu. Tuy thời gian ở chung không lâu, nhưng Nhược Lam Sơn biết rõ, Đoàn Vô Nhai là kẻ am hiểu ẩn giấu bản thân, vô cùng thông minh. - Vô Nhai điện hạ, thực lực ngươi mạnh như thế, nếu không tham gia đại hội Tuyết Vực thì đáng tiếc quá. Nhược Lam Sơn trấn tĩnh bản thân, khiến cho giọng nói mình không phập phồng. - Tiền bối, các vị ở đây đều là tuấn kiệt chân chính của Tuyết Nguyệt ta, thực lực không hề yếu hơn ta, hơn nữa còn có hoàng huynh vô cùng hùng mạnh của ta nữa, có thể lấy một địch mười. Có bọn họ, với chút tu vi yếu kém đó của Vô Nhai, có đi hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng mấy. Hơn nữa, Vô Nhai thật sự không thể dành thời gian cho việc khác ngoài chuyện Tuyết Nguyệt được, mong tiền bối có thể thông cảm. Đoàn Vô Nhai khách khí nói, Nhược Lam Sơn trầm ngâm rồi gật đầu. Ông ta biết, với tính cách của Đoàn Vô Nhai, chỉ sợ là đã có toan tính trong lòng rồi. Ông ta muốn thay đổi ý định của Đoàn Vô Nhai vốn là chuyện không thể làm được. - Nếu đã vậy thì ta không miễn cưỡng ngươi, chỉ là hơi tiếc mà thôi. Nhược Lam Sơn thở dài rồi lập tức chuyển mắt nhìn đám người còn lại một vòng, nói: - Được rồi, Vô Nhai điện hạ không tham gia, ta tin các vị cũng có thể giành vinh quang về cho Tuyết Nguyệt. Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.Dứt lời, Nhược Lam Sơn huýt gió một tiếng, lập tức có những tiếng rít gào sắc bén vang lên. Từ trên hư không, một hàng Hắc Ưng vỗ cánh bay tới, chỉ một lúc đã giáng xuống trước mặt mọi người. Đế quốc Long Sơn cách Tuyết Nguyệt rất xa, đám người Nhược Lam Sơn đương nhiên không thể nào đi đường bộ được, mà ngự không với khoảng cách như thế, thì bọn họ lại không có nhiều chân nguyên lực và tinh thần để chống đỡ. Dùng yêu thú thay cho đi bộ là chuyện thường thấy nhất. Những con Hắc Ưng bay tới này là Hắc Phong Ưng, Huyền yêu thú, có tốc độ cực nhanh, hơn xa người dạo bước trong hư không rất nhiều. Sáu con Hắc Phong Ưng, mỗi một con là có thể vừa đủ cho ba người cưỡi. Nhược Lam Sơn và Kiếm Thần nhảy lên một con, rồi nói với những người còn lại: - Các vị cứ ba người một, bước lên đám Hắc Phong Ưng này đi, chúng ta sẽ xuất phát. Mọi người khẽ gật đầu, cứ ba người một bước lên lưng rộng của Hắc Phong Ưng. Nhưng Lâm Phong lại không đi lên, tốc độ của mãnh thú Cùng Kỳ cực nhanh, hoàn toàn không thua kém Hắc Phong Ưng chút nào. Lâm Phong bước lên lưng Cùng Kỳ, mà Cùng Kỳ cũng giang đôi cánh ra, màu đỏ lửa trông thật oai phong bất phàm. Nó chỉ trừng một cái, là đã khiến đám Hắc Phong Ưng kia sợ hãi, vẻ oai nghiêm của mãnh thú được biểu thị rõ ràng. - Lâm Phong, có để ý gì không khi ta đi cùng ngươi. Một giọng nói vang lên, Vân Phi Dương đi đến trước người Lâm Phong, hỏi. - Đương nhiên là không ngại rồi, cứ lên đi. Lâm Phong thản nhiên nói. Vân Phi Dương từng giúp hắn, hắn sẽ không từ chối lời thỉnh cầu của Vân Phi Dương. - Vù… Tiếng gió lướt qua, một bóng người lóe đến, khiến ánh mắt Lâm Phong hơi cứng lại. Người nhảy lên lưng Cùng Kỳ này Lâm Phong vô cùng quen thuộc, đó là Lam Kiều của Tinh Mộng các. Lam Kiều không đi theo đám người Tinh Mộng các, mà chọn cưỡi Cùng Kỳ với hắn. - Sao vậy, không chào đón ta à? Lam Kiều liếc Lâm Phong một cái, lập tức ngồi xuống, làm gì có vẻ cần Lâm Phong chào đón chứ, trông nàng tự nhiên vô cùng. Lâm Phong cười rồi lắc đầu, hắn đương nhiên sẽ không ngại Lam Kiểu lên đây. Nhìn nữ tử ngồi trước mặt này, Lâm Phong nói: - Chỉ cần ngươi muốn, ta đương nhiên là hoan nghênh rồi. - Ngươi trở nên khách khí như vậy từ khi nào thế! Lam Kiều ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước, khiến Lâm Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ, chứ chẳng rõ nên nói gì. - Ngươi chưa từng tới đế quốc Long Sơn nhỉ, lần này tới đó có lẽ sẽ ở lại mấy ngày, chẳng lẽ ngươi không muốn tạo mối quan hệ tốt với ta, để ta dẫn ngươi du lịch đế quốc Long Sơn một phen sao? Thấy Lâm Phong im lặng, Lam Kiều lại lên tiếng hỏi. Lâm Phong trầm ngâm một lát. Thật sự là hắn chưa từng bước ra khỏi biên giới Tuyết Nguyệt bao giờ, lần này tới đế quốc, có khi nên đi loanh quanh một phen. Hơn nữa, hiện giờ hắn đúng là đang cần một số thứ mà Tuyết Nguyệt không có, hy vọng có thể tìm được ở đế quốc Long Sơn. - Tới đế quốc Long Sơn rồi, có lẽ sẽ phải làm phiền ngươi nhiều rồi. Lâm Phong nói với Lam Kiều. Lam Kiều khẽ mỉm cười, trông khá là đắc ý. Kẻ này cũng có lúc phải cầu cạnh nàng. Nhìn vẻ mặt của Lam Kiều, Lâm Phong lắc đầu. Lam Kiều này còn muốn hắn phải thế nào nữa? Vân Phi Dương nhìn hai người, im lặng một lúc rồi lập tức nở nụ cười. Thật thú vị, hóa ra nữ tử đế quốc Long Sơn này đúng là có vài phần ái mộ Lâm Phong rồi!