- Đáng chết vạn lần? Lâm Phong nhìn đối phương, cười lạnh: - Vậy trước khi ta chết, ngươi hẳn là nói cho ta biết các ngươi có thân phận gì chứ? - Ngươi chết rồi, ta sẽ nói cho ngươi. Người nọ vẫn không chịu nói thân phận của mình ra. Ở Tuyết Nguyệt, bọn họ vẫn luôn nằm trong bóng tối, rất ít người biết bọn họ là ai. Bọn họ là quân đoàn thần bí nhất Tuyết Nguyệt, quân đoàn bảo vệ hoàng thất. Ở trong quân đoàn này, tất cả mọi người đều là cường giả tinh anh có tu vi Huyền Vũ cảnh. Tuyết Nguyệt hoàng thất qua nhiều năm không ngã, ngoài thực lực hùng mạnh của bản thân hoàng thất ra thì còn vì họ nắm giữ được quân đoàn này, dùng quân đoàn này tiêu diệt tất cả người dám phản loạn. - Lâm Phong, ngươi thân là thống lĩnh thành Dương Châu nhưng lại dẫn quân nhập hoàng thành, tội này không thể tha thứ. Ngươi và quân đoàn này đều đáng chết. Tên trung niên kia tiếp tục lạnh lùng nói: - Giết ngươi rồi, ta sẽ chỉnh đốn lại bọn chúng, kẻ nào không phục tùng Tuyết Nguyệt thì đều đáng chết, bất kể là bao nhiêu đều sẽ bị giết. - Khẩu khí thật bá đạo! Người phía dưới ngẩng đầu lên nhìn nam tử trung niên, cha của Xà Quỳnh này. Thực lực của Xà Quỳnh đã rất mạnh, người này là phụ thân của Xà Quỳnh, còn là người đứng sau lưng của năm vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm kia, như vậy thực lực của lão chẳng phải đã qua Huyền Vũ cảnh tầng năm, tới Huyền Vũ cảnh tầng sáu rồi? Đến tu vi bậc này, cho gì một tầng cảnh giới nào đều rất khó vượt qua, thực lực cũng chênh lệch rất lớn. Huyền Vũ cảnh tầng sáu mạnh mẽ hơn Huyền Vũ cảnh tầng năm rất nhiều. Bọn họ cũng đang suy đoán xem người này rốt cuộc có thân phận gì. Đoàn Thiên Lang có vẻ rất kính sợ năm vị cường giả Huyền Vũ cảnh tầng năm kia, như vậy thân phận của người này chẳng phải là rất cao? Thiên Lang Vương còn phải khúm na khúm núm trước mặt lão, bọn họ nghĩ không ra rốt cuộc là có thân phận gì mà lại có được sự uy phong bậc này. Chuyện của hoàng gia vẫn luôn thần bí như vậy, rất nhiều người chẳng thể nhìn thấy, chẳng thể đoán ra, chỉ có thể suy đoán. Lúc trước bọn họ cứ nghĩ rằng Huyền Vũ cảnh tầng ba tầng bốn đã là cực kỳ lợi hại rồi, nhưng theo sự vùng lên của Lâm Phong, một đám cường giả xuất hiện trước mặt bọn họ, thiên tài càng ngày càng nhiều. Mà hiện giờ cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bốn tầng năm có thể xuất hiện trước mặt bọn họ bất cứ lúc nào, thậm chí giờ phút này còn có người mạnh hơn cả Huyền Vũ cảnh tầng năm. - Xin lỗi, lời của ngươi ta chẳng đồng ý. Hiện giờ bọn họ không còn là quân đoàn nữa mà là người của tông môn, Vân Hải tông. Mà Lâm Phong ta cũng không phải dùng thân phận Xích Huyết hầu đứng ở đây, mà là tông chủ của Vân Hải tông. Ngày xưa Đoàn Thiên Lang diệt Vân Hải tông ta, hiện giờ Lâm Phong ta làm tông chủ, phục hưng Vân Hải, nợ máu trả bằng máu, có gì không thể? Lâm Phong quát lên với tên trung niên kia, thanh âm chấn động khiến nhiều người ngưng mắt lại. Đúng vậy, nếu Lâm Phong lấy thân phận tông chủ Vân Hải tông dẫn dắt người của tông môn bước vào hoàng thành tìm Đoàn Thiên Lang báo thù, đó đúng là hợp tình hợp lý, giang hồ thù hận, chẳng có chỗ nào là không ổn cả. - Còn có, ngươi thì tính là thứ gì? Che giấu thân phận, ngay cả mình là ai cũng không dám nói. Ngươi nói định tội ta là định ra tội cho ta? Ngươi có tư cách sao? Lâm Phong lại quát lên một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng va chạm với ánh mắt đối phương, nhưng không hề sợ hãi chút nào. Dù tu vi yếu nhưng khí thế không hề yếu. Kẻ không sợ hãi, không lo âu, nếu thật sự liều chết xung phong thì ai sống ai chết còn chưa rõ. Lâm Phong hiểu rằng chuyện này vốn chẳng có gì để tranh luận, thực lực là vua, thực lực mới là cường quyền, là đạo lý. Tất cả đều phải dựa vào thực lực để nói chuyện. Lâm Phong hắn không có lý do để yếu đuối, ngươi càng ti tiện thì đối phương sẽ không bỏ qua cho ngươi. Quả nhiên, nương theo tiếng quát của Lâm Phong, quanh thân thể đối phương hình thành một dòng khí không gian mãnh liệt, vô cùng đáng sợ, nhưng mơ hồ có tiếng rít truyền ra như giao long đang gào thét. Lâm Phong không có nhìn lão nữa mà chuyển mắt nhìn sang kẻ bên cạnh, lạnh lùng cười nói: - Ngươi còn chưa nói cho ta biết, thân phận của các ngươi, hắn không dám nói thì ngươi nói đi. Người nọ sắc mặt cứng đờ, thân thể khẽ run. Kiếm khí sát phạt sắc bén tuôn ra từ tay Lâm Phong kia vốn không có rời khỏi cổ họng hắn, vài lần hắn tính toán buông tha tất cả, bởi vì hắn cảm giác được khí tức của Lâm Phong vẫn bao phủ lên người hắn. Chỉ cần hắn hơi động một cái là Lâm Phong có thể cảm giác được ngay, cũng giết hắn ngay lập tức, cho nên hắn không dám động. Mãi đến lúc này, mãi đến khi Lâm Phong lại hiếp bức hắn. Ánh mắt của phụ thân Xà Quỳnh cũng rơi lên người hắn, hàn quang lóe lên. Hắnlập tức cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, dường như có hai ngọn núi to đang đè lên người hắn. Hắnbiết rõ bọn họ không thể bại lộ thân phận, đó là quy củ từ trước tới nay. Cho nên bọn họ vẫn nằm trong bóng tối của Tuyết Nguyệt, dù có thi thoảng xuất hiện nhưng cũng chỉ là thoáng qua. Cũng giống như lần này, nếu bọn họ giết Lâm Phong thì lại sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng thật không may là bọn họ chẳng những không giết được Lâm Phong, mà còn bị đám người Lâm Phong vây khốn, hiếp bức. - Ngươi biết nói ra là sẽ có hậu quả gì rồi đó. Cha của Xà Quỳnh lạnh lùng nói một tiếng, khiến sắc mặt người nọ vô cùng khó coi. Không nói thì Lâm Phong sẽ giết hắn, mà nói ra thì cha của Xà Quỳnh, Thống lĩnh Xà Hoàn của hắn sẽ không bỏ qua cho hắn. Dường như hai phía đều là đường chết. - Ngươi không nói thì ta lập tức giết ngươi. Quả nhiên, Lâm Phong đã lạnh lùng nói một câu, khiến sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi. - Thống lĩnh đại nhân! Người này nhìn Xà Hoàn với ánh mắt nịnh nọt, dường như hy vọng Xà Hoàn có thể cho hắn một con đường sống. - Hắn không dám giết ngươi! Nếu giết ngươi, hắn sẽ phạm tội phản nghịch, ta sẽ tru thập tộc của hắn. Xà Hoàn lạnh lùng nói khiến người kia lộ vẻ nghi ngờ, quay lại nhìn Lâm Phong. - Ta chỉ cho ngươi mười giây! Lâm Phong bình tĩnh nói. Ngươi nói, hậu quả thì ngươi biết rõ, hắn chỉ uy hiếp ngươi mà thôi. Ta nói hắn không dám giết ngươi chính là không dám giết. Xà Hoàn lại cất tiếng nói, dường như đang chơi cờ với Lâm Phong vậy. - Chỉ cần hắn dám giết ngươi, ta lập tức ra tay tru sát, tất cả mọi người ở đây làm chứng. Lời của Xà Hoàn thực sự không phải nói với người kia, ánh mắt lão vẫn nhìn chằm chằm Lâm Phong, đây là đang uy hiếp Lâm Phong. - Còn bảy giây. Lâm Phong thản nhiên đếm, không hề để ý tới Xà Hoàn. Khí tức hùng mạnh của Xà Hoàn kéo ra, phong tỏa không gian, nhất là khí tức đánh lên người Lâm Phong kia thì lại yêu dã mà cuồng bạo, thật đáng sợ. Khí tức đáng sợ này, người bị Lâm Phong uy hiếp kia cũng cảm nhận được rõ ràng. Hắnvẫn còn một tia hy vọng với Xà Hoàn, dựa vào khí tức kinh khủng này, có khi có thể chấn nhiếp được Lâm Phong, khiến hắn không dám ra tay. - Bốn giây. Lâm Phong lại thản nhiên nói. Sắc mặt người nọ cứng ngắn, khí tức của Xà Hoàn cũng ngày càng mạnh, tràn đầy điên cuồng và hoàng dã, dường như hắn mà mở miệng là Xà Hoàn sẽ giết hắn. Mà hắn không nói thì Lâm Phong dám ra tay, Xà Hoàn liền giết Lâm Phong. - Hai giây. Lâm Phong tiếp tục đếm. Sắc mặt người nọ hung ác, cắn chặt răng không nói. Dưới khí tức này, hắn chắc chắn phải chết, không nói thì có lẽ Lâm Phong còn không dám giết hắn. Tĩnh lặng, vẫn là sự tĩnh lặng đáng sợ. - Ngu muội! Mười giây đã hết, Lâm Phong trào phúng một câu rồi giơ đầu ngón tay phun kiếm khí đáng sợ kia ra. Kiếm trên đầu ngón tay chọc thẳng vào cổ đối phương, phát ra tiếng xùy xùy rất nhỏ. Đồng tử người nọ đột nhiên co rút lại, giữa đôi mắt trợn tròn đó là vẻ khiếp sợ vô cùng vô tận. Không nói bất kỳ lời vô nghĩa nào, Lâm Phong giơ đầu ngón tay đâm vào cổ họng hắn. Lâm Phong không dám giết ư? Ngu muội sao? Lựa chọn của hắn sao lại sai được! - Nếu hắn thật sự để ý tới sống chết của ngươi thì sẽ không uy hiếp ta. Nếu hắn vốn muốn giết ta thì ta cần gì phải để ý loại uy hiếp này? Lâm Phong thản nhiên nói. Ánh mắt người kia cứng đờ, quay lại nhìn Xà Hoàn thì quả nhiên Xà Hoàn không hề động thủ, thậm chí còn chẳng liếc hắn lấy một cái. Dường như cái chết của hắn, Xà Hoàn chẳng hề quan tâm, chỉ có Lâm Phong chết. Đôi mắt không thể nhắm lại được, thân thể người nọ rơi xuống từ trong hư không. Một hắn Huyền Vũ cảnh tầng năm hùng mạnh đã chết, bị Lâm Phong giết chết. - Không thể không nói là ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Xà Hoàn mặt không chút thay đổi, sát khí đặc vô cùng. - Nhưng trước thực lực tuyệt đối thì dù có dũng khí thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ còn đường chết. Lúc này, khí tức đáng sợ điên cuồng trào ra từ người của Xà Hoàn, đánh thẳng tới Lâm Phong, chân nguyên cuồn cuộn. - Ngươi tuy mạnh, nhưng gọi là tuyệt đối thì chưa đủ tư cách đâu! Lâm Phong lạnh nhạt đáp: - Tam Thập Lục Thiên Cương kiếm trận, tụ!