- Ý chí kiếm đạo, tức là sinh mệnh của kiếm. Lâm Phong thầm nói, dường như chạm đến gì đó, trong lòng hắn vẫn còn thứ không giải thích được, Nhân Kiếm Hợp Nhất tuyệt đối không phải là cảnh giới cuối cùng của kiếm đạo, còn cách đỉnh phong võ đạo rất xa xôi. Có lẽ, Nhân Kiếm Hợp Nhất chỉ là một bắt đầu mà thôi. Kiếm Thần là người Long Sơn đế quốc, luận kiến thức thì tất nhiên rộng hơn Lâm Phong rồi, hắn biết nhiều hơn Lâm Phong cũng không có gì kỳ quái. - Ngươi nói ta đã có ý chí kiếm đạo, cụ thể là chỉ cái gì? Lâm Phong nhìn Kiếm Thần hỏi, giờ phút này, hắn không có nửa điểm khinh cuồng, chỉ có khiêm tốn thỉnh giáo. - Ý chí kiếm đạo có vô số loại, kiếm tu khác nhau thì tạo ra sinh mệnh của kiếm khác nhau. Ý chí của kiếm, có vài người có ngộ tính hùng mạnh còn đồng thời có được vài loại ý chí kiếm đạo, mà ngươi mới buông thả sát phạt kiếm vừa rồi, dường như còn chưa vận dụng sát phạt tới cực hạn, sát phạt kia thực ra chính là ý chí kiếm đạo, ý chí sát phạt. Kiếm Thần cùng Lâm Phong ngồi chung một chỗ, hắn rất có hứng thú với Lâm Phong, ở Long Sơn đế quốc, hắn đã gặp vô số cường giả, thiên tài cũng không ít, nhưng thật sự chưa gặp được người với số tuổi và tu vi như Lâm Phong mà lĩnh ngộ được ý chí kiếm đạo. Hơn nữa, chính Lâm Phong hắn lại không biết. Thiên phú của Lâm Phong không làm hắn kinh ngạc, trên thực tế, Kiếm Thần đã gặp qua không ít người có tuổi như Lâm Phong mà đạt tới cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng ba, thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng ngộ tính thì đủ làm Kiếm Thần kinh hãi than thở. Rất nhiều người, khổ cực cả đời cũng không thể chạm tới ý chí kiếm đạo, cho dù một vài nhân vật Thiên vũ cảnh hùng mạnh mới khó khăn lắm mới tiếp xúc được ý chí. - Ý chí sát phạt! Lâm Phong nheo mắt, ngày trước nghe thầy Yên Vũ đánh đàn, lĩnh ngộ sát phạt, thanh kiếm màu đen trong thiên thư cũng rung động, sát phạt dung nhập vào bên trong kiếm, thì ra đây là ý chí sát phạt ra đời. - Xem ra, ta còn có đến hai loại ý chí kiếm đạo. Lâm Phong thầm nghĩ, hôm đó đứng trên Quan Kiếm Phong, vận chuyển Đại Nhật Phần Thiên Kinh, xem ánh mắt trời mà lĩnh ngộ ba chiêu kiếm pháp, như vậy, Đại Quang Minh cùng Tịch Dương Chi Kiếm hẳn là ý chí kiếm đạo a! - Chẳng lẽ vì ý chí kiếm đạo mới dẫn động ma kiếm bị phong ấn bên trong Quan Kiếm Phong, do dó mới khiến ma kiếm tiến vào trong cơ thể ta? Lâm Phong đột nhiên nhớ tới tình cảnh ma kiếm phá vỡ phong ấn, người tới ngộ kiếm ở Quan Kiếm Phong cũng không ít, vì sao ma kiếm lại chọn hắn, có lẽ, thật sự có liên quan tới ý chí kiếm đạo như Kiếm Thần nói. - Trên ý chí kiếm đạo thì còn cảnh giới gì? Lâm Phong tò mò hỏi. - Ha hả… Kiếm Thần nhìn Lâm Phong, khẽ lắc đầu nói: - Lòng ngươi cũng quá lớn đi, ngươi cũng đã biết, mặc dù nói ngươi bây giờ đã có ý chí kiếm đạo, nhưng đó chỉ là một loại yếu nhất, chỉ có ý chí tầng một. - Ý chí kiếm đạo cũng chia cấp bậc? Lâm Phong hơi kinh ngạc, trong lòng càng thêm tò mò hơn. - Tất nhiên, ý chí kiếm đạo chia thành chín tầng, người có ý chí kiếm đạo tầng chín có thể miểu sát kiếm tu đồng cấp không có ý chí kiếm đạo. Thậm chí còn có thể vượt cấp khiêu chiến, nếu ngươi lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo tầng hai, có thể đánh chết kẻ chỉ lĩnh ngộ ý chí kiếm đạo tầng một, cho dù là có tu vi cao hơn ngươi. Ý chí kiếm đạo đạt tới tầng chín, kiếm không xuất vỏ cũng có thể giết người, loại cảnh giới này đã vô kiếm, vô ngã. Kiếm Thần chậm rãi nói, giúp Lâm Phong mở ra một thế giới mới, người có ý chí kiếm đạo tầng chín, không xuất kiếm cũng có thể giết người, thật là đáng sợ, kiếm chính thức có được sinh mệnh. Đây là lĩnh vực mà Lâm Phong còn chưa tiếp xúc, trước kia, hắn chỉ một lòng lĩnh ngộ kiếm, muốn tu vi trở nên mạnh hơn. - Về phần ngươi hỏi tới phía trên ý chí kiếm đạo! Trên mặt Kiếm Thần nở một nụ cười tươi, nụ cười hướng tới: - Người lĩnh ngộ áo nghĩa, một kiếm có thể bổ ra núi cao, chặt đứt con sông, cầm kiếm giận giữ cũng đủ giết một thành, máu chảy thành sông, cường giả bực này, rất có thể là cấp bậc tôn giả. - Áo nghĩa! Ánh mắt Lâm Phong sáng lên: - Ngươi nói cảnh giới trên ý chí kiếm đạo chính là kiếm chi áo nghĩa? - Không chỉ là kiếm đạo, người luyện võ đều có thể lĩnh ngộ áo nghĩa của mình, mà áo nghĩa kiếm đạo là chỉ lĩnh vực của kiếm. Vô luận là ngươi hay là ta, cách áo nghĩa còn xa lắm. Kiếm Thần chậm rãi mở miệng, người lĩnh ngộ áo nghĩa, trước tiên phải bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, hơn nữa có chân chính lĩnh ngộ ở một lĩnh vực nào đó, phải nhìn thấu hết thảy trong đó, còn phải dùng thực lực vô cùng hùng mạnh làm cơ sở mới có thể sinh ra áo nghĩa, cường giả bực này, đa phần là tôn giả. Tôn giả quá hùng mạnh, Kiếm Thần cũng không dám tưởng tượng. Một tôn giả có thể xưng bá ở một đế quốc hạ phẩm, cả mười ba nước trong Tuyết Vực cũng là nhân vật cấp bá chủ, phất tay có thể giết vạn người. - Áo nghĩa, cấp bậc tôn giả. Lâm Phong lẩm bẩm trong lòng, ở trong cấm địa Tử Kim Sơn, cụ thi thể bất hủ mà hắn nhìn thấy chính là cường giả Tôn cấp, Tôn Vũ cảnh, được xưng là Võ tôn, tôn giả. Cấp bậc đó, đối với Lâm Phong bây giờ mà nói, đúng là quá xa vời. Trừ thủ đoạn hủy thiên diệt địa kia, còn có thể chuyển máu tươi thành huyết mạch, truyền lưu cho hậu nhân, chỉ cần không bị đoạn tử tuyệt tôn, liền vĩnh hằng bất hủ, huyết mạch mãi lưu truyền lại. Tựa như Đoàn gia, hoàng thất nước Tuyết Nguyệt, bọn họ cũng nhờ huyết mạch tôn giả lưu lại mới trường thịnh không suy, vẫn xưng bá khắp Tuyết Nguyệt. Đó chỉ là huyết mạch Tôn giả lưu truyền lại mà thôi, chớ nói chi là cường giả Võ tôn. Nếu có tu vi đó, cả nước Tuyết Nguyệt có thể hủy diệt trong nháy mắt. Mặc ngươi là quý tộc hoàng cung hay là thái tử, nhìn thấy cũng phải một mực tôn kính, không dám đắc tội chút nào. - Võ đạo, theo đuổi áo nghĩa. Lâm Phong quyết tâm nói nhỏ, sau đó nhìn Kiếm Thần cười nói: - Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những thứ này. - Cho dù ta không nói cho ngươi biết, sau này ngươi cũng sẽ biết được, chút chuyện nhỏ này, không cần khách khí. Kiếm Thần không chút để ý, cười nói: - Nào, vì ý chí kiếm đạo, mời ngươi một chén, trên võ đài Đại Bỉ Tuyết Vực, ta chờ ngươi! Kiếm Thần nâng chén rượu về phía Lâm Phong, không câu chấp cười. Lâm Phong dùng hai tay nâng chén, biểu lộ tôn trọng với Kiếm Thần, người này có thiên phú không kém hơn phần lớn người trong Thiên Phong Thất Sứ, những trên người lại không có nửa điểm kiêu ngạo, bình tĩnh lạnh nhạt, rất dễ thân cận. Đây là hàm dưỡng, người có thiên phú hùng mạnh cũng không nhất định phải có ngạo khí, mà chỉ có một thân ngông nghênh từ trong xương. Uống một chén với Lâm Phong, Kiếm Thần liền trở lại chỗ của mình, mà Lâm Phong thì chậm rãi đảo mắt nhìn về mấy tên trong Thiên Phong Thất Sứ. Mấy tên này, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm đến hắn, hơn nữa ánh mắt bất thiện, làm cho Lâm Phong cảm thấy giống như bị kim đâm sau lưng, phi thường khó chịu. - Một đám ruồi bọ. Lâm Phong chửi nhỏ một tiếng, làm cho những tên kia đều trợn mắt, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, thằng này thật sự là không nhìn ai, căn bản không coi Thiên Phong Thất Sứ vào đâu. - Nhược tiền bối, Hân Diệp công chúa xinh đẹp vô song, thật sư khó mà gặp được mỹ nhân như thế. Nghe nói tài đánh đàn của Hân Diệp công chúa phi thường tinh thông, Thiên Phong Thất Sứ lần nữa thỉnh cầu Hân Diệp công chúa lại đánh một bản, đồng thời biểu diễn kỹ thuật múa duy mỹ, để chúng ta thưởng thức mỹ nhân nháy múa một phen, cũng không uổng mọi người tới nước Tuyết Nguyệt một chuyến. Đệ Tam Sứ tựa tiếu phi tiếu nói, giọng điệu mang theo vài ý tứ đùa giỡn, làm người ta cảm thấy không thoải mái. Mọi người kinh ngạc, ai cũng nhìn ra, tên Đệ Tam Sứ này nghe được lời của Đoàn Thiên Lang mà phản ứng lại, muốn bức Lâm Phong chiến, thì không cần qua yêu cầu Lâm Phong, chỉ cần đùa giỡn Đoàn Hân Diệp một phen là được. Nói vậy, dù bọn họ có mạnh bao nhiêu thì Lâm Phong cũng sẽ vì mỹ nhân mà ra mặt. - Tam Sứ nói rất đúng! Nhược tiền bối, mọi người vất vả tới Tuyết Nguyệt một hồi, không xem mỹ nhân nhảy múa thì thật đáng tiếc, mà có lẽ Vô Nhai điện hạ cùng Hân Diệp công chúa cũng không hẹp hòi như vậy a. Đệ Ngũ Sứ phụ họa nói, mùi vị đùa giỡn ngày càng trở nên mạnh hơn. Hoàng tử nước Thiên Phong Phong Trần thì tự tiếu phi tiếu ngồi nhấm rượu, giống như không biết mọi chuyện đang diễn ra. Đối với chuyện Lâm Phong giết chết Đệ Thất Sứ vừa rồi, bọn họ đều ghi hận trong lòng, thể diện này nhất định phải đòi lại. Đoàn Hân Diệp thấy bọn chúng dùng mình làm mục tiêu mà không ngừng châm chọc, sắc mặt trở nên khó coi, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phong. Lúc này, Lâm Phong đã trở nên lạnh băng, cầm lấy chén rượu, chậm rãi đi xuống. - Răng rắc… Một tiếng nổ nhỏ, chén rượu trong tay Lâm Phong đâm vào trong bàn gỗ, tạo nên một âm thanh chói tai, trên người Lâm Phong, một luồng lãnh ý chậm rãi phóng ra. - Rất thú vị sao? Lâm Phong thấp giọng nói, nhìn về đám người đối diện, lãnh quang u ám chợt lóe lên rồi biến mất.