Nghe được lời mời của đối phương, Lâm Phong cảm thấy hơi kỳ quái. Chỗ ở? Nam tử trung niên trông hơi yêu dị này lại ở trong chỗ sâu trong sơn mạch? Vẫn bình yên vô sự? Hơn nữa hắn nói sẽ dẫn Lâm Phong đi ngắm phong cảnh vùng sơn mạch này, dường như rất tự nhiên, không hề để ý xem đây là nơi nào. Một con người lại có thể tự nhiên đi lại trong yêu thú sơn mạch? - Không biết các hạ ở chỗ nào? Ngoài mặt thì khách khí nhưng Lâm Phong thầm đề phòng. Chuyện này rất kỳ lạ, cứ khiến hắn cảm thấy không thích hợp. - Ở gần nơi này, đi theo ta đến ngồi một lúc, tán gẫu một hai, hạ vài bàn cờ. Trung niên yêu dị vẫn tươi cười ôn hòa như trước, khẽ gật đầu với Lâm Phong rồi lập tức bước đi. Lâm Phong chần chừ một lát rồi cũng bước theo. Vừa rồi hắn và Cùng Kỳ gây ra động tĩnh lớn như vậy, ở lại đây sẽ rất không an toàn, chỉ sợ yêu thú sẽ nhanh chóng tới đây. Tên nam tử yêu dị kia ở trong một thạch lâm rộng lớn, khắp nơi đều là những tảng đá to lớn vây thành một đoàn, chồng chất thành núi. Trên mảnh đất trống như có đặt một bộ bàn ghế, thậm chí còn có rượu và cờ phổ. Tuy nhiên điều khiến Lâm Phong cảm thấy quái dị là bàn đá này tròn không ra tròn, vuông không ra vuông, khiến người ta cảm thấy đúng là dở thằng dở ông. Đi đến trước bàn đá, Lâm Phong nhìn thoáng qua chén rượu và cờ phổ trên bàn. Chén rượu không phải là làm từ đá, nhưng toàn bộ đều sứt mẻ, mà cờ phổ kia thì căn bản không được coi là một bộ cờ phổ được. - Sao vậy, chén rượu và cờ phổ này ta vất vả lắm mới lấy được đấy. Nam tử yêu dị đi đến trước người Lâm Phong, khẽ cười nói, trong giọng nói như có vài phần tự hào. Mà ở sau hắn, mãnh thú Cùng Kỳ lẳng lặng đi theo, không hề hung ác mà hệt như là sủng vật. Lâm Phong càng lúc càng cảm thấy thật quái dị, thật kỳ quái, tất cả mọi thứ bài trí đều chẳng ra sao, tên nam tử yêu dị này có lẽ cũng quá sơ sài rồi. Điều cũng khiến người ta kinh ngạc là mãnh thú Cùng Kỳ lại bị hắn thu phục cho dễ bảo như vậy, mãnh thú đã ngoan ngoãn, không có chút nóng giận nào. - Thượng khách đến phủ đệ của ta xem nè. Trung niên yêu dị cực kỳ ân cần khách khí, dẫn Lâm Phong đi vào thạch động được đục thành kia. Lâm Phong đến gần thạch động, bên trong rất rộng lớn, rất khí phái, hệt như là cung điện. Trung niên yêu dị bước ra, thân thể hắn lập tức biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước vương tọa ở ngay trước cung điện kia, khí phách nhìn xuống bên dưới, mơ hồ có vài phần uy nghiêm. - Thượng khách thấy động phủ của ta có phải rất khí phách không? Trung niên yêu dị dang tay ra, uy nghiêm bất phàm. Lâm Phong hơi ngẩn ra, lúc này tên trung niên yêu dị rất có khí thế, dường như hắn chính là vương giả vậy. - Đúng là rất khí phách. Lâm Phong gật đầu, ngay trước cung điện là vương tọa, đi xuống là những cầu thang, sau đó mới đến đại điện rộng lớn. Giữa đại điện là rất nhiều thạch trụ, mà hai bên đúng là những mảng dung nham, hỏa diễm dung nham, tràn đầy hơi thở nóng rực. Thấy Lâm Phong gật đầu, yêu dị trung niên mới nở nụ cười tươi, dường như rất hưởng thụ lời khen của Lâm Phong. Yêu dị trung niên đứng dậy rồi đi thẳng tới trước người Lâm Phong, khiến Lâm Phong kinh hãi. Thật nhanh! Vừa rồi Lâm Phong không nhìn rõ, nhưng lúc này hắn đối diện trung niên yêu dị, nhìn hắn đi tới phía mình nhưng vẫn không rõ như trước, chỉ là một vệt ảo ảnh xẹt đến. Tốc độ của Cùng Kỳ đã đủ kinh khủng, nhưng tốc độ của người trung niên yêu dị này dường như còn nhanh hơn Cùng Kỳ. “Quả nhiên là rất mạnh.” Lâm Phong thầm kinh hãi, cũng không biết đối phương rốt cuộc là người phương nào. - Ngươi vẫn sống ở trong yêu thú sơn mạch này? Lâm Phong nhìn trung niên yêu dị, không nhịn được bèn hỏi một câu. - Đúng vậy, ta ở trong yêu thú sơn mạch này rất nhiều năm, đã bao nhiêu năm rồi ấy nhỉ, đến cả ta cũng chẳng còn nhớ rõ. Trung niên yêu dị gật đầu, thản nhiên nói. - Vì sao không đi ra ngoài? Lâm Phong tò mò hỏi. - Đi ra ngoài? Trung niên yêu dị mỉm cười, cười đến rất là yêu dị: - Ta cũng muốn đi ra ngoài. Nhanh thôi, ta sẽ được đi ra, ngày này đã không còn xa. Cùng Kỳ bên cạnh nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt trung niên yêu dị kia, hơi rụt cổ lại. Con thú hung bạo như nó nhưng lúc này lại khá sợ hãi, cuộn tròn người lại, không rên lấy một tiếng. Huyền yêu thú có thể nghe hiểu được tiếng người, cuộc đối thoại của trung niên và Lâm Phong, Cùng Kỳ đều nghe được rõ ràng. - Muốn đi ra ngoài? Lâm Phong nhíu mày. Nghe nam tử yêu dị này nói thì dường như hắn rất muốn đi ra ngoài, nhưng lại không ra được, có vẻ như có gì đó trói buộc hắn, điều này lại khiến Lâm Phong càng thấy kỳ quái. - Đương nhiên là phải đi ra ngoài. Ngươi cũng biết đấy, ở đây nhàm chán biết bao, chỉ có Tiểu Cùng ở cùng ta. Trung niên yêu dị ngồi xổm xuống, ôm lấy Cùng Kỳ, trong ánh mắt yêu dị kia lại có vài phần dịu dàng. Mãnh thú Cùng Kỳ dịu ngoan vô cùng, để mặt cho trung niên yêu dị kia ôm lấy, đôi mắt hung bạo lại hơi nhắm lại. Cảnh này khiến Lâm Phong chẳng biết phải nói gì, đây là con mãnh thú Cùng Kỳ khổng lồ lúc nãy ư? Lúc này thân thể nó nhỏ đi, ngoan ngoãn như là sủng vật vậy. - Nhưng cũng may, thượng khách đã đến nơi này, sau hãy ở lại đây cùng ta cho đến khi ta đi ra ngoài. Trung niên yêu dị ngẩng đầu lên cười với Lâm Phong. - Cùng hắn ư? Lâm Phong không có thời gian ở cùng hắn trong sơn mạch này, chính hắn còn đang có chuyện vẫn chưa làm xong. - Nếu ngươi muốn đi ra ngoài, sao chúng ta không kết bạn cùng đi, giờ đi luôn? Lâm Phong nói. Trung niên yêu dị nhìn hắn, vẻ mặt như cười như không, khẽ lắc đầu. - Ta có khả năng phải đi trước. Lâm Phong lại nói tiếp, hắn sao có thể ở cùng đối phương cho đến khi hắn đi ra ngoài, nếu một hai ngày thì không sao, nhưng trung niên yêu dị này một năm không đi, mười năm không đi thì sao? - Không được, ngươi nhất định phải ở lại. Trung niên yêu dị lắc đầu nói. Lâm Phong nghe vậy thì nhướn mày. - Ngươi đang uy hiếp ta? Lâm Phong không vui, càng lúc hắn càng cảm thấy tên nam tử trung niên này không hề bình thường. - Thượng khách, ta không có ý uy hiếp ngươi, nhưng ngươi nhất định phải ở lại. Ngươi cũng biết đó, ta chờ một người tán gẫu với ta đã bao lâu rồi. Lời của trung niên yêu dị khá mâu thuẫn, hắn nói không uy hiếp Lâm Phong nhưng lại nhấn mạnh là Lâm Phong nhất định phải ở lại. - Nhưng ta có việc nhất định phải đi, nếu có cơ hội, ta sẽ tới thăm các hạ. Lâm Phong cố gắng khiến giữ bình tĩnh, thực lực của đối phương rất đáng sợ, nếu thật sự quá căng thì sẽ không có lợi cho hắn. Trung niên yêu dị không để ý tới Lâm Phong mà đi ngang qua người hắn, khàn khàn nói: - Rời đi? Không được, tuyệt đối không được. Trung niên yêu dị lắc đầu nói: - Ngươi có biết ta ở trong yêu thú sơn mạch này bao lâu rồi không? Trăm năm, ngàn năm? Ngay cả ta cũng không nhớ rõ, chỉ biết là rất lâu, rất rất lâu. - Trăm năm? Ngàn năm? Lâm Phong nhíu mày, trăm năm thì có thể, nhưng sao có thể ngàn năm được. Cường giả Huyền Vũ cảnh chỉ mới có được thọ nguyên hai trăm năm, dù là Thiên Vũ cảnh hùng mạnh cũng chỉ có được thọ nguyên năm trăm năm. Ngàn năm, Lâm Phong không biết cường giả đó tu vi gì, ít nhất hẳn là tôn giả rồi. - Ở yêu thú sơn mạch, ngoài giết chóc thì cũng chỉ có giết chóc, ngươi ăn ta, ta ăn ngươi, thật chẳng thú vị chút nào. Trung niên yêu dị vốn không để ý xem Lâm Phong nghĩ gì, chỉ tự nói những gì mình muốn. - Đâu giống các người, ở ngoài đó có rượu, có cờ, còn có đàn bà xinh đẹp, tự do tự tại. Ta đã mệt mỏi với cuộc sống trong yêu thú sơn mạch rồi, ta muốn ra ngoài… - Đi ra ngoài… Lâm Phong khẽ run, chân cũng đứng không được vững. Lúc này trung niên yêu dị thả tay ra khiến Cùng Kỳ trực tiếp rơi xuống đất, tay của hắn thì vươn lên không trung, ngửa đầu lên rống to, dường như đang phóng thích ra áp lực của mình. Toàn bộ động phủ đều ầm ầm rung lên, nhưng một lát sau liền thôi, giống như âm thanh của trung niên yêu dị lại chuyển về bình tĩnh. - Nhanh, ta có thể nhanh chóng đi ra ngoài, không mất mấy năm nữa. Giờ vất vả lắm mới có người đến đây, sao có thể để ngươi đi được. Hãy tán gẫu với ta, chơi cờ với ta, như thế thật tốt. Giọng của trung niên yêu dị trở nên khàn khàn, rất mê hoặc, yêu dị. Hắn xoay người nhìn Lâm Phong, Lâm Phong cũng nhìn hắn, trong đầu như đang ầm ầm vang. Lúc này đồng tử của trung niên yêu dị đỏ thẫm, yêu dị, như có một ngọn lửa lượn lờ ở trong. Mà trên mặt hắn, một mảng hoa văn dữ tợn đáng sợ hiện lên, đây không phải là ánh mắt của loài người, cũng không phải khuôn mặt của loài người. Trời ạ, yêu, đây là yêu! Lâm Phong đã không cách nào hình dung được nỗi khiếp sợ bây giờ của hắn, lúc này trung niên yêu dị không phải người, mà là yêu thú!