Giữa không trung, thân hình kia đứng ngạo nghễ, điên cuồng cười lớn. - Bích Lạc Vũ hồn, hiện! Người trong không trung cao giọng nói, Vũ hồn lập tức hiện lên phía sau y. Bích Lạc Vũ hồn là màu lam, tinh khiết như bầu trời, tựa như ảo mộng, giống như là màn mưa từ trên không nhỏ xuống những hạt mưa màu lam, hẹp dài. Nhưng những hạt mưa này lại không rớt xuống mặt đất, như là ngưng tụ trên bầu trời, vô cùng huyền ảo. - Vũ hồn này thật kỳ diệu. Trước kia chưa từng thấy Cùng Bích Lạc sử dụng Vũ hồn, thì ra gọi là Bích Lạc Vũ hồn. Không biết Bích Lạc Vũ hồn này có gì lợi hại. Đám người nhìn bầu trời màu lam kia, thầm nghĩ ở trong lòng, lại là một loại Vũ hồn kỳ lạ, bọn họ tự nhiên sẽ sinh ra lòng hiếu kỳ. - Bích Lạc Vũ hồn! Cùng Bích Lạc cảm nhận được Vũ hồn phía sau mình, cuồng ngạo cười nói: - Từ hôm nay trở đi, Cùng Bích Lạc ta chính là đệ nhất thiên tài của Thiên Nhất học viện. Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết đều không phải là đối thủ của ta. Về phần Lâm Phong dù bước vào Huyền Vũ cảnh thì ở trong mắt ta vẫn là phế vật, là con kiến hôi. Cùng Bích Lạc dường như đang độc thoại, nhưng trong âm thanh lộ ra tâm cuồng ngạo, so với trời còn cao hơn, khiến cho đôi mắt đám người đều kinh hãi. Đệ tử đứng thứ hai Thiên Nhất học viện, Cùng Bích Lạc, y nói Vấn Ngạo Tuyết không bằng người khác, đám người có thể chấp nhận. Y nói Lâm Phong bước vào Huyền Vũ cảnh vẫn là con kiến, bọn họ có thể hiểu được. Nhưng là, Độc Tí vẫn là đệ tử mạnh nhất Thiên Nhất học viện, đệ tử thiên tài nhất, không lâu trước đã bước vào Huyền Vũ cảnh. Nhưng Cùng Bích Lạc lại nói Độc Tí cũng không phải đối thủ của y, thật không biết Cùng Bích Lạc lấy sức lực đâu ra mà lại đột nhiên trở nên cuồng ngạo không giới hạn như vậy. Lúc này, chỉ thấy ánh mắt Cùng Bích Lạc hướng xuống phía dưới, khóe miệng mang theo nụ cười kiêu căng. Y đương nhiên biết, mọi người đang nghĩ gì. Những năm gần đây, y vẫn luôn xếp thứ hai, bị Độc Tí chèn ép. - Cùng Bích Lạc ta sẽ chứng minh lời ta nói... Ba ngày sau, ở chỗ này, ta sẽ chia ra khiêu chiến Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương. Còn về phần tên được gọi là thiên tài, Lâm Phong kia, hắn muốn đến cũng được... Ta không để ý. Cùng Bích Lạc cười lạnh một tiếng, nói: - Đem tin tức này truyền đi đi, ba ngày sau, Cùng Bích Lạc ta xin ở chỗ này đợi. Dứt lời, Cùng Bích Lạc sải bước trên không, giẫm chân tại chỗ liền biến mất không thấy bóng dáng, không biết đi nơi nào, chỉ để lại nỗi khiếp sợ trong lòng đám người. Cùng Bích Lạc lại muốn một mình khiêu chiến đám người Độc Tí, Vấn Ngạo Tuyết, Độc Cô Thương, Lâm Phong, quá cuồng vọng rồi. Cho dù bước vào Huyền Vũ cảnh sau, thế nhưng Cùng Bích Lạc lại có loại tự tin đến tự cao tự đại. - Chẳng lẽ Bích Lạc Vũ hồn kia thực sự có chỗ đặc biệt, để cho Cùng Bích Lạc trở thành thiên tài đệ nhất của Thiên Nhất học viện, tranh đấu cùng Bát đại công tử? Rất nhiều người có cùng một ý tưởng, loại ý tưởng rất quái lạ. Nhưng là sự tự tin của Cùng Bích Lạc quả thật đã đánh mạnh vào tâm trí bọn họ. Lúc này, Lâm Phong cũng đứng trong đám người phía dưới, nhìn người vừa biến mất trên không trung, ánh mắt hắn có phần nghi hoặc. Vừa rồi, hắn dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đi cảm ứng Bích Lạc Vũ hồn của đối phương một chút, hắn phát hiện, cảnh hạt mưa của Bích Lạc Vũ hồn kia giống như có công dụng phong bế không gian, bởi vì hạt mưa trong phạm vi không gian của Bích Lạc, không có cùng dao động với hạt mưa ở bên ngoài. - Trên cùng bích lạc dưới hoàng tuyền, vì vậy mà được gọi là Bích Lạc Vũ hồn. Lâm Phong thầm nói, lại lập tức lắc đầu. Cùng Bích Lạc này vô cùng để ý danh hiệu đệ tử đệ nhất Thiên Nhất học viện, vậy nên vừa bước vào Huyền Vũ cảnh liền khiêu chiến đám thiên tài trong Thiên Nhất học viện, vì chính mình xưng danh. Hơn nữa, khiến cho Lâm Phong có chút buồn bực là, việc này còn chả hiểu tại sao lan đến trên đầu hắn. Cùng Bích Lạc đem tên hắn cũng tính vào trong, tuy rằng xem thường hắn nhất, xem hắn như con kiến có cũng được, không có cũng chẳng sao. - Người này thật vô lễ, đợi đến lúc thiếu gia bước vào Huyền Vũ cảnh, nhất định phải hảo hảo dạy dỗ hắn. Y Tuyết tức giận nói, Cùng Bích Lạc lại đem Lâm Phong thành phế vậy, con kiến hôi, rất vô lễ. Tuy nói Lâm Phong còn chưa bước vào Huyền Vũ cảnh, nhưng tuổi của Lâm Phong so với Cùng Bích Lạc hắn trẻ hơn mấy tuổi. Tính mấy năm nữa, Lâm Phong lại không bằng Cùng Bích Lạc hắn? Lâm Phong không thèm để ý cười, liếc nhìn Y Tuyết một cái, nàng đã từng trải qua khổ cực, cực kỳ thông minh, hiểu lòng người. Nàng không có chỉ ra, hiện tại Lâm Phong không bằng Cùng Bích Lạc, mà nói là về sau Lâm Phong có thể mạnh hơn Cùng Bích Lạc. Đồng thời, ám chỉ Lâm Phong, không cần dựa vào tình cảm, nhận khiêu chiến của Cùng Bích Lạc. Y Tuyết này nhìn như tùy ý nói một câu, nhưng lại ẩn chứa trí tuệ ở trong đó. Y Tuyết thấy ánh mắt Lâm Phong, đầu hơi cúi xuống, trên mặt lại hiện lên ửng đỏ. Từ trong đôi mắt trong suốt của Lâm Phong, nàng cảm thấy một chút tâm tư nhỏ này của nàng, căn bản không thoát khỏi ánh mắt Lâm Phong. - Chúng ta đi thôi. Lâm Phong thản nhiên nói. Nhưng mà bọn hắn còn chưa bước được mấy bước, Lâm Phong lại dừng lại, lại thấy một thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn, đầu khẽ cúi, hai tay nắm chặt, dường như có chút khẩn trương. - Vân.... Khê! Lâm Phong thấp giọng hô, hắn dựa vào trí nhớ, thiếu nữ này dường như đã gặp ở Thiên Lạc cổ thành, cùng một một cô gái đơn thuần tên gần giống, Vân Khê cùng Vân Hi. - Huynh còn nhớ rõ muội?? Vân Khê ngẩng đầu lên, mặt có chút đỏ, có chút kích động nhìn Lâm Phong. Lâm Phong lại vẫn có thể kêu ra tên của nàng. - Ừ. Lâm Phong mỉm cười gật đầu. Ngày xưa, cũng là ở chỗ này, có một người con gái khuyên Vân Khê ngủ với Độc Cô Thương một đêm, để được bước vào tháp tu luyện cao cấp. Nhưng mà Vân Khê lại nói thích Lâm Phong hắn hơn, căn bản loại ý nghĩ này không có gì xấu xa. Nhưng sau đó, Độc Cô Thương xuất hiện, bá đạo uy hiếp Vân Khê, Lâm Phong nhịn không được, quăng Độc Cô Thương cái tát, khiến hắn quỳ trên mặt đất, cũng đem Vân Khê vào tháp tu luyện cao cấp. Đối với chuyện này, Lâm Phong tự nhiên cũng nhớ một chút. - Lâm Phong... Nhìn thấy Lâm Phong gật đầu, khuôn mặt nhỏ của Vân Khê có chút hưng phấn, muốn nói gì đó lại không nói nên lời, đứng ngẩn ra ở đó. - Huynh.... có khỏe không? Trầm ngâm một lát, Vân Khê nói ra được mấy chữ. - Ta rất khỏe. Lâm Phong mỉm cười gật đầu, Vân Khê lại có chút không biết làm sao, chỉ đúng ở đó, bình thường nàng có chút sôi nổi, lúc này lại cực kỳ hiền lành, ngoan ngoãn. - Ta đi trước, tu luyện cho tốt. Lâm Phong hướng Vân Khê gật đầu, lập tức bước chân, đi ngang qua nàng. Vân Khê ngẩng đầu lên lại chỉ thấy bóng lưng của đoàn người kia, trong đôi mắt của nàng nồng đậm vẻ mất mát. Đoạn thời gian này, cách mấy ngày, nàng lại đều tới nơi này nhìn, nhớ lại tình cảnh ngày đó, không nghĩ tới hôm nay lại thấy được Lâm Phong. Đáng tiếc, nàng ngay cả một chữ cũng không nói nổi. - Bên cạnh hắn có thật nhiều nữ tử xinh đẹp. Trong lòng Vân Khê sinh ra một tia nhỏ bé, những thiếu nữ bên cạnh Lâm Phong đều rất đẹp. - Vân Khê, đừng suy nghĩ nhiều, hắn và chúng ta không thuộc cùng một thế giới. Một thiếu nữ bên cạnh lên tiếng an ủi. Thiếu nữ này là bằng hữu của Vân Khê, ngày đó, nàng cũng có mặt ở đây, nàng đương nhiên hiểu rõ, Vân Khê thích Lâm Phong, đặc biệt sau ngày đó thì càng thêm si mê, ngày nhớ đêm mong. Nhưng nàng và Lâm Phong từ trước tới nay không hay nhìn thấy nhau, bọn họ cũng không phải người cùng một thế giới. Vân Khê liếc nhìn thiếu nữ đang nói chuyện. Trong đôi mắt có vài phần ướt át, dường như sau mỗi lần ly biệt lại càng thêm sầu não. Lâm Phong chỉ là những hồi ức tốt đẹp trong nội tâm nàng thôi. Lâm Phong cũng không nhớ rõ lắm, mình chỉ gặp thiếu nữ kia khoảng hai lần, cũng không tính là quen biết. Tuy không biết trong lòng nàng hắn có địa vị như thế nào, nhưng hắn cũng có thể nhìn thấy từ trong mắt đối phương hiện lên tình cảm. - Lâm Phong, dường như nàng rất thích ngươi đó. Lam Kiều liếc nhìn Lâm Phong, nhếch miệng cười, nói. - Thì làm sao? Lâm Phong nhìn cô ta nói. - Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, chỉ chăm chăm tu luyện là quá mức buồn tẻ sao. Gặp được nữ tử thích mình, ngươi vì sao không chấp nhận người ta. Loại người như ngươi, có nhiều nữ nhân cũng không xem vào mắt. Lam Kiều tiếp tục nói, khóe miệng cười nhẹ. Lời của cô làm cho mấy vị nữ tử bên cạnh Lâm Phong đều hiện lên vẻ mặt khác thường. Ở Cửu Tiêu đại lúc, tu luyện là con đường lớn nhất, nhưng chuyện nam nữ cũng cực kỳ bình thường. Có nhiều nam nhân, ngồi ẵm ba vợ bốn nàng hầu cũng chẳng có gì lạ, thậm chí, phụ nữ lợi hại một chút sẽ nắm giữ không ít nam nhân. Đương nhiên, loại người đầu tiên có vẻ phổ biến hơn, mà loại thứ hai thì rất ít. Lâm Phong cẩn thận nhìn cô ta, ánh mắt mập mờ, lập tức mở miệng nói: - Ý của cô là, nếu như cô muốn làm người của ta, ta cũng có thể nhận cô, đúng không? Nghe thấy Lâm Phong nói, ánh mắt Lam Kiều kinh ngạc, lập tức trợn mắt, hung hăng nhìn Lâm Phong, thấp giọng mắng: - Ai nguyện ý làm người của ngươi, tên khốn không hiểu phong tình này.