Không biết qua bao lâu, trên Đoạn Nhận Thiên Nhai có máu tươi theo kẽ hở giữa vách đá dựng đứng chảy xuống, giống núi suối máu giữa núi. Lâm Phong cùng Mộng Tình trở lại trên đường qua lạch trời, trên người tràn ngập lãnh ý. Giết, trên Đoạn Nhận Thiên Nhai đã không còn người sống, toàn bộ đều bị tàn sát hết. Nhớ lại lúc trước, khi đứng trên thành Đoạn Nhận mà nhìn về lạch trời Tuyết Nguyệt này, Lâm Phong cũng không nghĩ tới, có một ngày hắn đích thân cầm kiếm giết chóc trên Đoạn Nhận Thiên Nhai này, bỏ đi một bình chướng cuối cùng của Tuyết Nguyệt. Giờ phút này, nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm cũng đã tới dưới hạp cốc Đoạn Nhận Thiên Nhai, cưỡi trên Xích Huyết chiến mã, trước mắt bọn họ có không ít thi thể, tất cả đều khoác khôi giáp nước Tuyết Nguyệt. - Trên đoạn đường này, phàm là kẻ ngăn cản đều giết không tha. Lâm Phong nhìn nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm, đạm mạc nói một tiếng, theo những người này, hắn cũng hỏi được một vài chuyện. - Hiện tại, mọi người theo ta, dốc hết tốc lực. Dứt lời, Lâm Phong cưỡi chiến mã, mang theo Mộng Tình lao đi. Nhóm người phía sau đều trầm mặc không nói, cùng nhau thúc ngựa theo sát Lâm Phong. Bước qua Đoạn Nhận Thiên Nhai chính là thành Đoạn Nhận, hôm nay, thành Đoạn Nhận đã trở thành một đống hỗn độn, xung quanh đều là những thứ cháy đen khét lẹt, cả tòa thành bị đốt thành không còn hình dáng. Trên cổng phế thành này vẫn có không ít người, đều là quân sĩ Tuyết Nguyệt quốc, mà cửa thành Đoạn Nhận vẫn mở rộng. Lần này, Lâm Phong cũng không nói gì, lao thẳng đến cửa thành rộng lớn kia mà vọt vào, cũng không có ai ngăn cản. Xích Huyết chiến mã rầm rập chạy chồm, nhưng khi Lâm Phong vào thành không lâu, cánh cửa đang mở rộng kia chậm rãi đóng lại, kèm theo một tiếng nổ vang truyền ra, thành Đoạn Nhận, đóng kín. Mà trước mặt Lâm Phong đã xuất hiện một nhóm người mặc khôi giáp, trên người mang theo khí thế uy nghiêm lạnh lẽo thấu xương, bọn họ đều cưỡi trên chiến mã, đưa mắt nhìn về nhóm người Lâm Phong. Dường như bọn họ cố ý chờ nhóm người Lâm Phong ở chỗ này. Nhóm người kia giương cung, nhất thời, người bên phía Lâm Phong liền cảm giác được một luồng túc sát chi khí tràn ngập, khóa chặt lấy thân thể của mình. - Dừng lại, nếu không chúng ta sẽ bắn. Một tiếng quát lớn vang lên, giọng nói lạnh lùng. Nhưng Lâm Phong làm như không nghe thấy, chiến mã vẫn chạy chồm về phía trước. Tên vừa quát lớn thấy vậy liền híp mắt, giơ tay lên không trung, trong ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo. - Giết!!! Hạ tay xuống, giọng nói trầm thấp từ trong miệng gã phun ra, nhất thời, dây cung kéo căng, từng mũi tên phá không gào thét mà ra, bắn về phía nhóm người Lâm Phong. - Ầm! Mũi tên đâm trúng chiến mã, mang theo lực lượng cuồng bạo, phi thường mãnh liệt, những kẽ bắn tên này không phải là hạng xoàng, toàn bộ đều là quân sĩ tinh nhuệ có tu vi Linh Vũ cảnh. Chỉ cần trúng một mũi tên, Xích Huyết chiến mã lập tức ngã trên mặt đất. Mũi tên thứ nhất, bắn ngựa mà không bắn người. Mà sau mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai, chắc chắn sẽ bắn người, sát cơ lộ ra. Hai bóng người bay lên trời, giống như là bước chậm giữa không trung, bay thẳng đến nhóm người này mà tới, không để ý tới những mũi tên phá không kia. - Đóng băng! Mộng Tình bạch y thắng tuyết, khẽ quát một tiếng, nhất thời, băng tuyết vô tận làn tràn khắp không gian, phàm là những mũi tên lao về phía nàng đều bị hàn ý đóng băng, phát ra từng tiếng răng rắc thanh thúy, không cách nào tiến tới. Mà Lâm Phong thì ở bên cạnh Mộng Tình, quang mang màu tím sau lưng hắn phóng lên, ánh sáng tím này hóa thành một hư ảnh, cao gần trăm mét, hư ảnh cuồng bạo này là một Tử Xà. Hư ảnh này là một con yêu xà khổng lồ màu tím, thân thể không ngừng bay lên không trung, lượn lờ mà lên trên trời cao, nhìn xuống đám người phía dưới. Một màn rung động này làm cho mấy tên bắn cung đều biến sắc, ánh mắt nhìn hư ảnh yêu xà màu tím ngút trời kia, trái tim bịch bịch nhảy lên, nổi sợ hãi từ trong đáy lòng tràn ra. Đây là vũ hồn được sinh ra khi Lâm Phong cắn nuốt cái hồ màu tím kia, mặc dù sau này Thiên Phệ Vũ Hồn cắn nuốt hàn băng chi khí trên người Mộng Tình thì vũ hồn mới cũng không có biến hóa, vẫn là Tử Sắc vũ hồn cường đại này, là Tử Sắc vũ hồn do màu tím quanh hồ hội tụ mà thành. Về phần hư ảnh yêu xà rung động lòng người kia, rõ ràng có tám phần tương tự với Tử Xà yêu tôn cuộn tròn trong cấm địa Tử Phủ, máu huyết của Tử Xà yêu tôn ngưng tụ mà thành hồ, đương nhiên phải giống. - Grào… Một tiếng rống giận vang lên, hư ảnh Tử Xà vô cùng khổng lồ mạnh mẽ đập tới, ánh sáng màu tím vô tận lóe lên, hòa thành một cái hồ màu tím, trong nháy mắt, những tên bắn cung đều bị cái hồ tím bao trùm, sau đó liền trực tiếp bị hòa tan thành hư vô, ngay cả mũi tên cũng bị hòa tan. Cái hồ tím phô thiên cái địa lại lao thẳng tới vài tên tướng sĩ Tuyết Nguyệt đang cản phía trước. Nhất thời làm cho bọn họ kịch liệt run rẩy, sợ hãi vô bờ tràn ngập trên mặt bọn chúng, lãnh ý túc sát đã sớm biến mất tăm. - Tại sao lại như vậy? Sao Lâm Phong lại cường đại như vậy? Bọn chúng lấy được tin tức, Lâm Phong chỉ có tu vi Linh Vũ cảnh tầng sáu mà thôi. Trong nhóm bọn chúng, ngay cả Linh Vũ cảnh tầng bảy cũng có. Nếu Lâm Phong có thể sống sót trở lại cũng đủ làm cho hắn vĩnh viễn chôn xương trong thành Đoạn Nhận này. Nhưng mà, Lâm Phong mạnh mẽ làm cho bọn chúng chấn động. Hối hận, trên mặt bọn chúng đều lộ vẻ hối hận, đánh lén Lâm Phong, đối với bọn chúng mà nói, đó là tận thế. Hồ tím phô thiên cái địa trực tiếp bao trùm lấy bọn chúng, sau đó, thân thể bọn chúng liền bị hóa tan thành hư vô, chỉ trong nháy mắt, trên trăm tên quân sĩ đều đã tử vong. Hòa tan, đó là năng lực đặc thù của yêu tôn màu tím kia. Mặc dù khi yêu tôn màu kia tung hoành lúc trước, nước bọt cũng có thể hòa tan người ta đến chết, nhưng khi máu của nó hòa thành hồ thì chỉ hòa tan áo quần, sau đó rót máu tím vào trong cơ thể con người, thay thế vũ hồn chính của đối phương, đây chính là lực lượng chấn động của lực huyết mạch. Nhưng sau khi hồ màu tím kia bị Thiên Phệ Vũ Hồn cắn nuốt, trở thành vũ hồn của Lâm Phong thì lại có năng lực hòa tan. Nhóm người Xích Huyết Thiên Kiếm thấy Lâm Phong như thiên thần, tất cả mọi người đều trợn mắt, trong lòng cực kỳ rung động. Mạnh, Lâm Phong quá mạnh, trải qua cuộc chiến tranh này, những người không chết như bọn họ đều có đột phá, mà Lâm Phong lại càng thêm cường đại hơn rất nhiều. Về phần những tên quân sĩ Tuyết Nguyệt đứng bên kia chuẩn bị giáp công vây giết nhóm người Lâm Phong, tất cả đều ngừng lại, chỉ cưỡi trên chiến mã, ngẩng đầu nhìn bóng người đứng trên không trung kia. Dưới chân Lâm Phong là một cái hồ lơ lửng, hắn được cái hồ này nâng lên mà đứng giữa hư không. Đạp chân lên cái hồ này, Lâm Phong chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn về đám quân sĩ Tuyết Nguyệt phía sau vừa mới đuổi đến. Không cần phải nói, Lâm Phong cũng hiểu được bọn chúng muốn giáp công hắn. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, nhất thời, những người này đều kịch liệt run rẩy, hàn ý từ trong đáy lòng dâng lên, cảm giác lạnh lẽo lan tràn toàn thân. - Chúng ta được người ra lệnh, bây giờ sẽ rời đi. Tên tướng lĩnh cầm đầu nhìn Lâm Phong, trầm thấp nói. Sau đó gã liền quay đầu thúc ngựa muốn rời đi. - Muốn giết cứ giết, giết không được thì lại muốn chạy, nực cười. Lâm Phong lạnh lùng phun ra một câu, những kẻ này đều muốn lấy mạng hắn, đến khi phát hiện không thể giết được hắn thì lại nói là được người ra lệnh rồi bỏ đi, đơn giản như vậy sao? - Mộng Tình, làm phiền nàng rồi, phải giữ lại những chiến mã kia cho chúng ta. Lâm Phong xoay người nói với Mộng Tình, chiến mã của bọn họ đã bị bắn chết. Nếu hắn ra tay thì tất cả người hay ngựa đều bị giết sạch. - Được! Mộng Tình gật đầu, theo hư không lao tới, một luồng hàn ý đóng băng tất cả lần nữa được thả ra, những tên quân sĩ Tuyết Nguyệt kia đêu run lẩy bẩy, quá lạnh! Trừ Lâm Phong ra, ở đây còn có một tên cường giả, là tồn tại Huyền Vũ cảnh cường đại. Dù thực lực của Lâm Phong không mạnh như thế, thì bọn chúng đều phải chết chắc! Dám đứng ở đây chặn giết Lâm Phong, thật sự nực cười. Trong lòng sinh ra một tia bi thương, lệnh là do phía trên hạ xuống, nhưng hậu quả thì bọn họ phải nhận lấy. - Đóng băng. Mộng Tình vung tay lên, bàn băng phun trào ra, đám người này liền cứng đờ, sau đó, từ trước đến phía sau, nơi hàn khí đi qua, tất cả mọi người đều bị đóng băng mà hóa thành pho tượng, chậm rãi rơi xuống ngựa, chết! - Lên ngựa, lên đường! Lâm Phong bình tĩnh nói, sau đó thu hồi vũ hồn, leo lên ngựa mà lao đi, những người khác đều nhanh nhẹn lên ngựa đuổi theo. - Lâm Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đoàn Hân Diệp thúc ngựa đến bên cạnh Lâm Phong, nghi hoặc nói. - Có người muốn chặn giết chúng ta, không muốn chúng ta trở lại Hoàng thành! Lâm Phong nhìn Đoàn Hân Diệp nói. - Ta thì sao, ngay cả ta bọn chúng cũng muốn giết? - Đúng! Lâm Phong gật đầu, Đoàn Hân Diệp nghe thế liền run rẩy, ngay cả công chúa như nàng cũng muốn giết. - Vài chục vạn tướng sĩ đổ máu, công chúa mất tích, dù trận chiến tranh này coi như thắng, nhưng cuối cùng, bọn chúng đã định tội chết cho Liễu tướng quân rồi. Bởi vì, dù thắng, nhưng mà thắng thảm. Hơn nữa, không bảo vệ được công chúa, để nàng bị nước Ma Việt bắt đi, sinh tử chưa biết, đó chính là tử tội. Cho nên, nàng, còn ta cũng không thể quay về Hoàng thành, người xuất hiện ở Hoàng thành thì tội chết này không cách nào thi hành. Lời của Lâm Phong làm cho Đoàn Hân Diệp sinh ra hàn ý, rất lạnh. Vì định tội chết cho Liễu Thương Lan, ngay cả công chúa như nàng cũng muốn giết, thật sự đơn giản như vậy sao? Có lẽ, bởi vì bọn chúng không muốn Liễu Thương Lan sống sót, cũng có thể là không muốn công chúa nàng sống sót. Không cần phải nói, Đoàn Hân Diệp cũng hiểu được, chuyện này là do kẻ nào làm ra. Chỉ là Đoàn Hân Diệp không hiểu được, vì sao nàng lại bị bắt, hơn nữa, Tuyết Nguyệt cùng Ma Việt đã thông đồng tính toán trước rồi, nếu như y đã ra lệnh thì cần gì để nàng sống, trực tiếp giết chết không đơn giản hơn sao. Y hẳn là hoàng huynh của nàng, Đại hoàng tử Đoàn Vô Đạo, tàn nhẫn vô đạo, thuận thì sống, nghịch thì chết. Nàng chỉ thân thiết với Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, mà Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử không được thân thiết, vì vậy, nàng ngỗ nghịch với Đoạn Vô Đạo, đáng chết!