Chương 409: Vũ Văn gia tộc Nhóm dịch: black - Xuy xuy. Một lát sau cửa động đã xuất hiện phía trước, động khẩu ngày càng tới gần, Nhạc Thành đã nhìn thấy một số bóng người ở đó. - Hu. Một luồng khí đảo qua, Nhạc Thành và chúng nữ đã thả người vượt qua không gian thông đạo sau đó lập tức rơi xuống mặt đất. - Tiểu huynh đệ, Hỏa Lão, mọi người rốt cuộc đã đến đây. Một thanh âm quen thuộc truyền tới, Vũ Văn Minh Quang sau đó đã xuất hiện trước Nhạc Thành, ba ngày trước chấn động ở trong kết giới, Vũ Văn Minh Quang cũng biết nhóm người Nhạc Thành tới đây cho nên tới sẵn nghênh đón. - Vũ Văn thúc thúc cứ gọi tiểu chất là Nhạc Thành là được rồi. Nhạc Thành cất tiếng cười khổ, Vũ Văn Minh Quang trước mắt đã là cậu của Yến Hiểu Kỳ, nếu gọi mình là tiểu huynh đệ thì thân phận có vẻ rối loạn. - À, ta quên mất cậu là hậu nhân của Nhạc Thiên tiền bối, vậy sau này ta cứ gọi thẳng là Nhạc Thành là được. Vũ Văn Minh Quang mỉm cười nói. Nhạc Thành rớt xuống trên mặt đất sau đó đánh giá xung quanh, tất cả cảnh tượng bên ngoài không có gì khác, ở bên trong diện tích vô cùng lớn, dựa theo Nhạc Thành phỏng đoán ở trong kết giới phỏng chừng cũng không nhỏ hơn so với Huyền Thiên đại lục bao nhiêu. Mà Nhạc Thành dò xét ở trong khí tức cũng cảm nhận được mấy đạo khí tức mờ mịt, thực lực so với Hỏa Lão hiện tại còn mạnh hơn. - Ta còn tưởng là ai tới, hóa ra chính là Hỏa Vô Thiên lão bất tử này. Ở giữa không trung truyền tới một thanh âm tang thương. - Hóa ra ngươi cũng chưa chết. Hỏa Vô Thiên lập tức nói, sau đó chớp mắt với Nhạc Thành: - Các ngươi muốn làm gì thì làm, ta đi tìm cố nhân tâm sự. Nói xong Hỏa Lão thả người bay lên trên không trung. Người của Vũ Văn gia cũng không ngăn cản Hỏa Lão, thanh âm vừa rồi rất quen thuộc. Sau khi Hỏa Lão rời khỏi Vũ Văn Minh Quang ánh mắt lập tức dừng lại trên người của Yêu Huyên, vô cùng kinh ngạc. - Con chính là Yến Hiểu Kỳ sao, rất giống mẹ con, đều xinh đẹp như nhau. Một lát sau Vũ Văn Minh Quang yêu thương nói với Yến Hiểu Kỳ. - Ông là ai, ông biết mẹ của ta? Nhắc tới mẫu thân, Yến Hiểu Kỳ căng thẳng lên. - Ta là Vũ Văn Minh Quang, con gọi ta bằng cữu cữu. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói. - Con muốn thấy mẫu thân của con. Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói, sau đó chăm chú nhìn Vũ Văn Minh Quang. - Hôm nay con nghỉ ngơi trước đi, sang ngày mai dẫn con đi gặp ông ngoại sau đó nhất định sẽ mang ông ngoại tới giúp con. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói với Nhạc Thành: - Ta trước hết mang mọi người đi nghỉ ngơi. Nhạc Thành không biết nói gì, hắn lập tức ngồi trên con thất giai ma thú phi hành của Vũ Văn Minh Quang. Vừa ra tay là có thất giai ma thú, chỉ sợ tứ đại nhân tộc mới có thể xuất ra được. Nhạc Thành không khỏi cảm thấy kinh ngạc, ở trên đường đi Nhạc Thành cũng cảm nhận mấy luồng khí tức cường hãn quét qua. - Nơi này chính là kết giới của Vũ Văn gia, trong này ước chừng có một tỷ người, toàn bộ là người của Vũ Văn gia tộc, không có người ngoài. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói với Nhạc Thành. - Một tỷ người. Nhạc Thành há hốc mồm, Vũ Văn gia cũng quá lớn thôi. - Đừng quá kinh ngạc, mộ tỷ người mới chỉ là phe phái của Vũ Văn gia thôi, mà cậu có thân thể Kim Long dĩ nhiên là biết được tứ đại gia tộc chúng ta dựa vào huyết mạch, phe phái tộc nhân không có huyết mạch cao rất khó xuất hiện cao nhân, nếu có cao nhân có độ dày huyết mạch cao xuất hiện, chúng ta nhất định sẽ thu vào trong tộc nhân hạch tâm. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói. - Nhạc gia các ngươi cũng có một tỷ dân số, dân số của Tứ Đại Nhân Tộc không chênh lệch bao nhiêu. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng tiếp tục nói. - Chẳng lẽ Tứ Đại Thú tộc cũng có nhiều dân số như vậy sao? Nhạc Thành cất tiếng hỏi. - Không sai, khả năng còn nhiều hơn, thú tộc so với nhân loại còn sinh sôi nảy nở hơn. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói. Đi qua một mảng công trình xây dựng lớn, hai canh giờ sau, Nhạc Thành cũng nhìn bên trong thung lũng có một mảng kiến trúc rất lớn, mà ở bên trong có rất nhiều khí tức tràn ngập. - Vũ Văn gia rốt cuộc có bao nhiêu cường giả? Nhạc Thành không khỏi kinh ngạc. Mà Nhạc Thành đầu tiên nghĩ chính là Linh Châu thượng cổ, các cường giả của các đại thế lực đều giữ nó, nếu muốn lấy được thì phải dùng trí, nếu như cưỡng bức thì tuyệt đối không thể. - Được rồi, chúng ta đã đến, nơi này chính là nơi tối trọng yếu của Vũ Văn gia, ta mau sắp xếp cho các ngươi nghỉ ngơi. Ngay lập tức Vũ Văn Minh Quang dẫn đầu đoàn người, tiến vào trong một mảng kiến trúc thật là lớn, trên đường đi, Nhạc Thành nhìn thấy rất nhiều người mặc chiến giáp, xem ra cũng có thực lực ngũ tinh Đấu Tôn. - Đó là những người hộ vệ của Vũ Văn gia. Nhìn thấy Nhạc Thành lộ vẻ kỳ quái, Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói, trên đường đi, không ít người nhìn thấy Vũ Văn Minh Quang tiên tới chào hỏi nhưng đều bị hắn gợi ý lui xuống. - Hộ vệ cũng đều là những người ngoài thực lực Đấu Hoàng. Nhạc Thành cũng từng nghe thấy Đông Phương Lạc Nhan nói qua, ở trong Thần Hoàng tộc, hộ vệ cũng đã ngoài thực lực Đấu Hoàng, xem ra không phải là giả, điều này cho thấy Tứ Đại Thú Tộc và Tứ Đại Nhân Tộc thực lực lợi hại vô cùng. - Được rồi, mọi người tạm thời ở lại đây đi, có cái gì cần thì phân phó với bên dưới là được. Một lát sau, Vũ Văn Minh Quang đưa đám người Nhạc Thành tới đình viện. - Hiểu Kỳ, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, sang ngày mai dẫn ông ngoại tới gặp con. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói với Yến Hiểu Kỳ. - Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi. Nhạc Thành đứng ở trong đình viện do dự một chút rồi nói. Đi vào trong đình viện, mặc dù trong trang viện không bố trí sang trọng nhưng vô cùng tiện nghi, gian phòng cũng đủ năm người nghỉ ngơi, Nhạc Thành tùy tiện chọn một gian phòng rồi nghỉ. Bên trong còn có một đình viện, một lão giả mặc áo bào màu xanh biến hóa khuôn mặt, ánh mắt phức tạp nhìn bên ngoài phòng, tựa hồ như đang suy tư gì đó. - Cha con đã về. Vũ Văn Minh Quang đi vào trong đại sảnh, hiện tại trong đó có một người chính là tộc trưởng của gia tộc Vũ Văn Hạo Nguyên. - Ta đã nói rồi, đem bọn họ đuổi khỏi Vũ Văn gia, ta không muốn gặp. Vũ Văn Hạo Nguyên nói. - Cha, Hiểu Kỳ đã tới đây, Yến Hiểu Kỳ không phải là người của Vũ Văn gia nhưng một nửa cũng đã là người của Vũ Văn gia. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói. - Ta không muốn gặp, dựa theo gia quy của gia tộc thì nàng ta không phải là người của Vũ Văn gia. Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói.[/B] [LEFT][COLOR=#000000] [B]- Ai nói, nàng ta là người của Vũ Văn gia, nàng chính là con gái của Minh Châu, chính là cháu ngọai của lão bà tử ta, tại sao không dám nói nó là người của Vũ Văn gia? Bỗng dưng, một bà già áo xám xuất hiện trong đại sảnh. - Mẫu thân, tại sao mẹ lại xuất quan, không phải mẹ muốn bế quan sao, bây giờ mới bảy năm, đâu cần phải đột phá. Vũ Văn Minh Quang nhìn thấy một bà già áo xám thì mỉm cười nói. Bà già áo xám chính là mẫu thân của Vũ Văn Minh Quang, thê tử của Vũ Văn Hạo Nguyên. - Tại sao lại dễ dàng đột phá như vậy, ta biết cháu ngoại của ta đến đây, sau đó ta cũng muốn xuất quan, ta cũng muốn đi xem cháu gái của ta, từ nhỏ ta đã không có mẫu thân chiêu cố, bây giờ vất vả tới nơi này lại gặp phải một người ông không chịu nhận. Bà già áo xám chỉ dâu mắng hòe nói. - Quy ước trong gia tộc ta là tộc trưởng không thể nào phá bỏ, nếu không sau này không thể phục chúng. Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói với bà già áo xám. - Quy chế chó má gì trong gia tộc, ta cho ông biết, cháu gái của lão bà tử ta ngày mai phải nhận, nếu như ông không chịu nhận thì ta không giáo huấn ông không được, bây giờ ông mới chỉ là thập tinh Đấu Tôn còn ta đã đột phá tới Đấu Thánh, nếu không phục thì chúng ta đấu với nhau một phen. Bà già áo xám hung hăng nói. - Lão bà tử đáng chết, hôm nay ngươi đánh nhau với ta, ta sợ ai, xem ai sợ ai. Vũ Văn Hạo Nguyên nổi giận, xoay tay muốn động thủ. - Được, lão bất tử, hôm nay ta không giáo huấn ông không được. Bà già áo xám cũng nổi giận mà hung hắng nói: - Hai mươi sáu năm trước, ông đem nữ nhi của ta giam lại, ta không dạy dỗ được ông, bây giờ ông không nhận cháu gái, ta đánh ông. Bà già áo xám nói xong, lập tức một mảng đấu khí điên dại chuyển động, trong tay bắt đầu ngưng tụ một lực công kích. - Mấu thân, phụ thân hai người đừng cãi nhau. Vũ Văn Minh Quang bất đắc dĩ xông vào giữa, hai người này tuy đã già rồi nhưng mà khi gặp nhau là nhao lên. - Hừ, hôm nay ta tạm tha cho ngươi. Bà già áo xám nhìn thấy con mình ngăn cản thì kìm nén lửa giận. - Không biết ai tha cho ai, đừng tưởng ta sợ ngươi. Vũ Văn Hạo Nguyên cũng oán hận nói. - Ta cho lão bất tử ông biết, hôm nay lão tổ để ta xuất quan chính là có chuyện muốn nói với ông. Bà già áo xám cất tiếng nói. - lão tổ tại sao không tự mình cùng ta nói? Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng tựa hồ như không tin. - Lão tổ nói ông ngay lập tức thả Minh Châu ra, đã hai mươi sáu năm, Minh Châu bị trừng phạt cũng đã đủ rồi, mọi chuyện trôi qua đứa bé kia cũng tham gia cuộc tuyển chọn trong tộc, nếu thắng thì cũng sẽ tham dự kỳ tỷ thí. Bà già áo xám chính là Vũ Văn quyên, cũng chính là người trong Vũ Văn gia. - Lão tổ đồng ý sao? Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói, trong mắt Vũ Văn Hạo Nguyên hiện ra một chút nước. - Lão tổ tại sao lại biết chuyện này? Vũ Văn Hạo Nguyên nghi hoặc nhìn Vũ Văn Quyên mà hỏi. - Cha, là con nói với lão tổ, con đã nói với lão tổ rằng Hiểu Kỳ có tám phần huyết mạch của Thiên Nhãn U Lam, hiện tại đã là ở đỉnh cao của Thiên Nhãn U Lam. Vũ Văn Minh Quang hơi do dự một cái rồi nói. - Thật không? Vũ Văn Hạo Nguyên nhìn qua Vũ Văn Minh Quang trên mặt hiện ra vẻ phức tạp không biết suy nghĩ điều gì. - Ta biết, ta sẽ xử lý. Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói, sau đó lập tức nói với Vũ Văn Minh Quang: - Tất nhiên, Minh Quang ngươi mau lập tức cho Minh Châu gặp con gái của mình. - Vâng, thưa cha. Vũ Văn Minh Quang lập tức nở ra một nụ cười, sau đó lui xuống. Trong lòng Vũ Văn Minh Quang tự nhiên biết rằng phụ thân của mình cũng rất yêu thương con gái, chỉ là có chút chuyện thân là tộc trưởng của Vũ Văn gia, thân bất do kỷ. - Lão bất tử, chuyện của nữ nhi cứ trực tiếp nói, sao phải né tránh? Vũ Văn Minh Quang nhìn Vũ Văn Hạo Nguyên mà nói. - Nói nhảm, ta đúng là tộc trưởng, nên làm gương tốt, còn với lão tổ mở miệng thì bất đồng. Vũ Văn Hạo Nguyên cất tiếng nói. - Hừ. Vũ Văn Minh Quang hừ lạnh một tiếng mà nói: - Nghe nói Hiểu Kỳ có tám phần huyết mạch, lão tổ rất xem trọng cho nên ba ngày sau trong cuộc tỷ thí của gia tộc, ngươi phải nghĩ cách cho Hiểu Kỳ tham gia mới được, ta sợ lúc đó Hiểu Kỳ không thể tham gia. - Ta biết. Vũ Văn Hạo Nguyên trừng mắt nhìn Vũ Văn Quyên sau đó lập tức quay lưng ra khỏi đại sảnh. - Hu. Từ đan điền Nhạc Thành thở ra một ngụm trọc khí, hai sợi tinh quang ngưng tụ trong mắt, tựa hồ giống như là kiếm quang vậy. - Chuẩn bị đột phá. Nhạc Thành thì thầm sau đó đình chỉ tu luyện, trong đan điền, chân khí của hắn đã đạt tới tình trạng no đủ, tựa hồ như sắp đột phá. - Đến đây. Nhạc Thành thu dọn trang phục sau đó đi ra khỏi phòng, trong thần thức, Nhạc Thành biết Vũ Văn Minh Quang đã tới. - Nhạc Thành, nghỉ ngơi thế nào? Vũ Văn Minh Quang nhìn Nhạc Thành sau đó biết rõ Nhạc Thành chính là hôn phu của Nhạc Thành thì cũng thân cận them vài phần. - Vô cùng tốt. Nhạc Thành cất tiếng nói, nhìn thấy Vũ Văn Minh Quang tiến đến, hắn biết hôm nay Yến Hiểu Kỳ đã thấy tộc trưởng của Vũ Văn gia. Bây giờ Yêu Huyên cùng với Yến Hiểu Kỳ, Đại Song, Tiểu song bốn cô gái đề tự đi ra gian phòng. - Hiểu Kỳ, đi thôi ta mang con đến gặp ông ngoại con, còn bà ngoại con nữa. - Con hôm nay có thể gặp mẫu thân? Nghe thấy cái tin tức này, Yến Hiểu Kỳ tựa hồ như không dám tin. - Không sai, ta cam đoan hôm nay con có thể nhìn thấy mẹ của con, bây giờ mẹ của con đang đợi con. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói. - Chúng ta đi thôi. Vũ Văn Minh Quang tiếp tục nói, sau đó mang đám người Nhạc Thành rời khỏi đình viện. Trên đường đi, Nhạc Thành tựa hồ như gặp một đoàn người phía xa xa, chủ yếu là bọn họ đánh giá Yến Hiểu Kỳ, tựa hồ như là vì Yến Hiểu Kỳ mà tới Cũng không biết đi một cái hành lang dài bao nhiêu, Nhạc Thành cuối cùng cũng đi tới trước công trình xây dựng. - Chúng ta đã đến. Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói: - Đi theo ta, Hiểu Kỳ, ông ngoại con ở bên trong, còn có bà ngoại con nữa, con nhất định phải gặp. Yến Hiểu Kỳ không nói gì, trong lòng cảm thấy run rẩy. - Cữu cữu, mẫu thân ở ngay trước mặt chỗ này. Yến Hiểu Kỳ cố lấy dũng khí nói với Vũ Văn Minh Quang. - Ừ, mẹ con cũng có mặt ở bên trong. Nghe thấy Yến Hiểu Kỳ gọi mình là cữu cữu, Vũ Văn Minh Quang không khỏi mỉm cười ôn nhu, trìu mến đối với Yến Hiểu Kỳ: - Đừng sợ, cùng cữu cữu vào thôi, con có huyết dịch của Vũ Văn gia, cũng là người của Vũ Văn gia. - Nhạc Thành, có ta… Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói với Nhạc Thành, trong lòng không ngừng nhúc nhích và bối rối. - Không có việc gì, ta cùng ngươi đồng thời đi vào. Nhạc Thành mỉm cười sau đó nhẹ nhàng kéo tay Yến Hiểu Kỳ. - Ừ. Yến Hiểu Kỳ gật đầu, có Nhạc Thành đi cùng, làm cho nàng không hề bối rối, nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh mà đi vào bên trong. Theo Vũ Văn Minh Quang tiến vào bên trong công trình xây dựng, ánh mắt của Nhạc Thành nhìn vào một đại sảnh thật lớn, hai bên đã có gần trăm người, mỗi người tràn ngập khí tức, mỗi khí tức đều tràn ngập cường hãn, hầu như đã là cường giả Đấu Tôn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: