Đầu tiên Dư Tắc Thành tới Hiên Viên kiếm phong báo cáo, đăng ký. Cách biệt bốn năm, môn phái vẫn như trước, Nguyên Anh Chân Quân rất ít thấy xuất hiện, bọn họ vẫn đang tiếp tục công tác thần bí năm xưa. Sau khi Dư Tắc Thành rời đi bốn năm, lần này trở về phát hiện trong môn phái tồn đọng vô số nhiệm vụ, toàn là những nhiệm vụ rườm rà phức tạp, tỷ như tham gia đại lễ của các môn phái minh hữu vân vân... Những Kim Đan Chân Nhân phụ trách việc này hiện tại, thấy Dư Tắc Thành trở về tỏ ra hết sức vui mừng. Bọn họ thích ra sức tu luyện, thích vung kiếm đại chiến, những chuyện rườm rà lui tới như vậy đối với bọn họ quả thật khó lòng chịu được. Sau khi trở về, Dư Tắc Thành bắt đầu vào nhiệm vụ, xử lý những chuyện còn tồn đọng. Những chuyện trong tay người khác là chuyện phức tạp đau đầu, tới tay hắn lập tức được xử lý dứt khoát gọn sàng. Đây là năng lực làm Long Đầu Đại ca ở huyện thành Sơn Trúc năm xưa, cho nên hiện tại hắn xử lý những việc này nhẹ nhàng thoải mái. Bận rộn trong khoảng ba ngày ba đêm, xử lý xong xuôi mọi chuyện, Dư Tắc Thành mới trở về Thiên Đạo phong. Vào trong đình viện, Tứ sư huynh vẫn ngồi dưới cây Bồ Đề, thấy hắn trở về lập tức cười nói: - Sư đệ đã về rồi ư, cách biệt bốn năm, đệ đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, xem ra đệ muốn xung kích Nguyên Anh kỳ phải không? Dư Tắc Thành gật gật đầu: - Để đệ thử xem sao, bất quá đệ còn phải chuẩn bị một thời gian dài mới có thể tiến hành Kim Đan hóa Anh. Tứ sư huynh cũng gật gật đầu: - Được rồi, nơi này giao lại cho đệ, ta muốn ra ngoài một chuyến, có lẽ không về nữa. Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, hỏi lại: - Sư huynh, huynh nói gì vậy? Tứ sư huynh nhìn Dư Tắc Thành: - Tiền kiếp ta tu luyện tẩu hỏa nhập ma. Nguyên Anh chia làm ba phần, ta chỉ là một trong ba phần ấy. Sang đời này ta vất vả tu luyện, dưỡng tâm trăm năm, rốt cục đã có thể xung kích Nguyên Anh kỳ, nhưng lúc này ta mới phát hiện ra thần hồn của mình không hoàn chỉnh, phải tìm ra hai phần Nguyên Anh còn lại mới có thế hóa Đan thành Anh. - Cho nên ta muốn ra ngoài tìm một chuyến, ta có thể cảm ứng được hai người kia, hiện tại tu vi cảnh giới của bọn họ cũng không chênh lệch với ta bao nhiêu. Tương lai chúng ta có thể phải đánh một trận, kẻ bại mất đi hết thẩy, người thắng dung hợp hai phần còn lại, cũng có khả năng không còn là mình nữa. Cho nên có lẽ lần này ta không về được, sư đệ, bảo trọng! Dư Tắc Thành ngơ ngác thừ người ra một lúc lâu, chẳng lẽ Tứ sư huynh lần này chia biệt sẽ không bao giờ gặp nữa... Dư Tắc Thành lại hỏi: - Vậy hai người kia là ai, để đệ giúp huynh một tay? Tứ sư huynh lắc đầu: - Đây là chuyện của riêng ta, không cần đệ lo tới. - Sau khi ta đi rồi, đệ phải trấn thủ nơi này. Lục, Thất sư đệ đều có thể tiếp nhận vị trí của đệ, bất quá Lục sư đệ không thích Kiếm Đạo, chỉ một lòng luyện quạt, chuyện này đệ phải nhắc nhờ dạy bảo nó, đừng để cho nó tẩu hỏa nhập ma. - Được rồi sư đệ, ta đi đây, ta không trở về thì thôi, nếu trở về ắt thành Nguyên Anh. Đệ phải cố gắng thật nhiều, đừng để ta bỏ lại phía sau. Dư Tắc Thành gật gật đầu: - Sư huynh, đệ đã hiểu. Tứ sư huynh gật gật đầu, kiếm quang chợt lóe, độn tới phương xa. Dư Tắc Thành ở lại Thiên Đạo phong, cung kính tiễn đưa Tứ sư huynh rời khỏi, không lâu sau, Lục, Thất sư đệ chạy trở về. Hiện tại hai người bọn chúng đang tu luyện ở Linh Lung lĩnh, chúng không thích cảm giác tịch mịch cô độc ở Thiên Đạo phong, chỉ thích thí luyện cùng các sư huynh đệ đồng môn. Dư Tắc Thành tán gẫu với chúng, phát hiện ra quả nhiên Lục sư đệ Thanh Hà càng ngày càng thích pháp bảo quạt các loại, không hề hứng thú tu luyện Hiên Viên Lục Kiếm. Dư Tắc Thành thấy vậy không khỏi buông tiếng thở dài. Đây là do mình gây ra, mầm bệnh này là do năm xưa Cổ Thận Thú lưu lại, hiện tại muốn chỉnh sửa lại là muôn vàn khó khăn. Hai sư đệ tán gẫu ở đây một lúc, sau đó ngự kiếm rời khỏi, trở về đạo tràng náo nhiệt ở Linh Lung lĩnh. Chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành ở Thiên Đạo phong này, Tứ sư huynh, các sư đệ đi rồi, đình viện ở Thiên Đạo phong này lập tức trở nên trống vắng vô cùng, nhìn từ trước ra sau chỉ còn mỗi một Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành tiến vào đình viện, khẽ niệm chú ngữ, lập tức tiến vào trong Khốn Tiên lao. Hắn nhìn mấy vị Tiên Nhân đang bị trói trong đó một lượt, sau đó lôi quả cầu thịt trong bụng mình ra. Quả cầu thịt này là đứa con sinh ra từ huyết mạch của hắn và Ma Chủ Già Lam, hiện tại đã lớn hơn lúc mới sinh một chút, nhịp đập bên trong càng ngày càng mạnh. Thật ra nó không cần Dư Tắc Thành phải thai nghén thường xuyên như vậy, tự nó có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, dần dần trưởng thành. Dư Tắc Thành bèn đặt nó vào trong Khốn Tiên lao, âu yếm nói: - Con gái à, đây là nơi bí mật nhất của Hiên Viên kiếm phái, con hãy dần dần trưởng thành ở trong này, hấp thu nguyên khí của mấy người bọn họ. Hy vọng rằng con sẽ trưởng thành khỏe mạnh, đừng để cha đây thất vọng... Quả cầu thịt lập tức nhảy lên ba lần liên tục, tỏ vẻ đồng ý. Tiên Nhân của Hiên Viên Thông Thiên phái giống như một tòa tháp lớn, uy nghi hùng vĩ, ngạo nghễ sừng sững, toát ra tiên khí mênh mông cuồn cuộn. Tiên Nhân của Huyết hải phái giống như một huyết hải, sóng dâng cuồn cuộn, hủy thiên diệt địa, toát ra khí Huyết hải hủy diệt vô cùng mạnh mẽ. Tiên Nhân của Vô Thượng Thiên Đạo tông là một thiên kinh văn mơ hồ, vô số văn tự quay cuồng trên đó, toát ra lực Thiên Đạo vô tận. Cứ như vậy, hàng ngày đệ tử Hiên Viên kéo tới Thiên Đạo phong vô sô, kiếm quang lóe lên không ngừng trên Thiên Đạo phong. Nơi đây không còn vắng vẻ như trước, trong đình viện dần dần có người tới lui nhộn nhịp hơn xưa. Trong lúc này, đồ đệ Tiểu Tam của hắn rốt cục đã đạt tới cảnh giới Dung hợp Trúc Cơ kỳ, có thể du ngoạn thiên hạ. Dư Tắc Thành bèn giao Kim Đăng Chiến Xa của mình cho y, chỉ cho y đường đi tới Tam Thiên giới, bảo y tới đó du ngoạn. Nơi đó có thể giúp Tiểu Tam nâng cao tu vi cảnh giới rất nhanh, vừa khéo thích hợp với người tu tiên Ngũ Hành Linh Căn như y. Thế là Tiểu Tam bái biệt sư phụ, tuy rằng y không nói nửa lời, nhưng tỏ ra kiên quyết vô cùng. So ra lòng cầu đạo của y thậm chí còn kiên quyết hơn cả sư phụ y. Trước khi đi, Dư Tắc Thành lại truyền kiếm thuật cho y một phen nữa, Dư Tắc Thành mô phỏng kiếm thuật của những địch nhân mình từng gặp qua ở Tam Thiên giới, sư đồ không ngừng diễn luyện bên trong Vạn Kiếm đường. Đồng thời Dư Tắc Thành kể cho đồ đệ nghe những gì mình đã mắt thấy tai nghe ở Tam Thiên giới, nơi đó có cường địch thế nào, kẻ nào có thể đấu lực, kẻ nào có thể đấu trí, nhất nhất dạy bảo cho Tiểu Tam. Cho đến khi Dư Tắc Thành cảm thấy tạm đủ, lúc ấy mới cho Tiểu Tam xuống núi. Trước khi Tiểu Tam ra đi, bèn quỳ xuống khấu đầu ba cái với Dư Tắc Thành, rốt cục lên tiếng nói: - Sư phụ, đồ nhi phải đi rồi, không thành Kim Đan, đồ nhi sẽ không về. Dư Tắc Thành nói: - Con hãy tự lo cho mình, cố gắng còn sống trở về, cho con thứ này. Dư Tắc Thành lấy ra một chiếc vòng to chừng ba thước, toát ra kỳ quang tam sắc vàng đỏ trắng, chính là pháp bảo Tam Quang diệt Tuyệt Kim Luân, đưa cho Tiểu Tam phòng thân. Tiểu Tam nhận lấy, vái một vái, sau đó đứng dậy, sải bước ra đi, không quay đầu lại. Nhìn theo bóng đệ tử mình rời đi, Dư Tắc Thành có cảm giác bồi hồi khôn tả. Lại từng ngày trôi qua, nhưng con Dư Tắc Thành vẫn chưa thấy ra đời, chỉ thấy quả cầu thịt càng ngày càng lớn. Hôm ấy là ba năm sau. Dư Tắc Thành chợt cảm thấy thoáng động trong lòng, có cảm giác khó tả vô cùng, vội vàng chạy vào Khốn Tiên lao trong đình viện. Hắn cảm nhận được quả cầu thịt đập mạnh như điên cuồng, rốt cục con mình cũng ra đời. Tới hôm nay đã thai nghén nó trong ba mươi sáu tháng... Dư Tắc Thành hết sức hồi hộp, nhìn quả cầu thịt chăm chú. Quả cầu thịt càng ngày càng đập mạnh, tạo ra thanh âm thùng thùng. Cuối cùng một tiếng nổ ầm vang, quả cầu thịt vỡ nát thành thịt vụn bắn ra xung quanh tung tóe, sau đó tan thành tro bụi. Sau khi quả cầu thịt nổ tung, một đứa trẻ xuất hiện lơ lửng giữa không trung, quay đầu nhìn Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành vội vàng ôm lấy nó quan sát, quả nhiên giống như tưởng tượng trước kia, là một đứa con gái, là do huyết mạch của mình dung hợp với huyết mạch Ma Chủ Già Lam sinh ra. Nhìn nó, Dư Tắc Thành có cảm giác huyết mạch tương liên, vô cùng thân thiết. Đứa trẻ này hai mắt sáng như sao, miệng khẽ mỉm cười, hết sức bình tĩnh. Trong nụ cười của nó chỉ có chút vẻ trẻ con, từ nay con gái của Ma Chủ Già Lam đã sinh ra trên nhân thế. Dư Tắc Thành ôm nó lắc đầu nói: - Trẻ con chính là trẻ con, phải có dáng vẻ của trẻ con, như vậy tuổi thơ mới nếm trải được những điều thú vị. Trưởng thành quá sớm sẽ không có ý nghĩa gì, ta không thích dáng vẻ này của con, trẻ con phải khóc, phải đòi ăn mới đúng... Dư Tắc Thành giơ tay điểm vào mông nó một cái, một cỗ lực Thiên Đạo truyền khắp toàn thân đứa trẻ, lập tức thần sắc nó khẽ biến. Dư Tắc Thành lại bồi thêm một chỉ, đứa trẻ không nhịn được phải bật khóc oa oa rất lớn. Theo tiếng khóc của nó, dường như bốn vị Tiên Nhân đang bị vây khốn xung quanh khẽ chấn động một cái, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại, Dư Tắc Thành không hề hay biết chuyện này. Rốt cục đứa trẻ cũng đã bật khóc oa oa, từ nay về sau, nó không có gì khác với những đứa trẻ bình thường. Dư Tắc Thành gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, ôm nó trở lại Thiên Đạo phong. Thời gian qua Dư Tắc Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn khẽ động thân, thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, lập tức trở về đình viện Thiên Đạo phong. Từ tháng trước, Dư Tắc Thành đã cảm ứng được thời gian con mình sẽ ra đời, hắn bèn ra sức tìm kiếm phụ nhân mới sinh con ở Gò Hiên Viên làm bảo mẫu cho con mình, để có thể nuôi nấng chăm lo cho nó. Dư Tắc Thành tìm kiếm bảo mẫu ngoại trừ mới sinh con ra, một điều kiện quan trọng khác là cả nhà phụ nhân ấy phải thật là chính trực, thành thật thẳng thắn, không phải là hạng người khắc bạc tiểu nhân, đâm sau lưng người khác. Dưới Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của Dư Tắc Thành, không ai có thể giấu được suy nghĩ của mình, trước mặt hắn, loại người gian tà không thể nào che giấu. Sau khi tìm kiếm một thời gian, rốt cục Dư Tắc Thành chọn ra được hai người, đều là phụ nhân vừa mới sinh con, có rất nhiều sữa. Hơn nữa con các nàng sinh ra đều có Linh Căn, có thể tu tiên, nhưng chỉ là Linh Căn bình thường, không có chỗ nào là xuất sắc. Dư Tắc Thành đưa cả nhà bọn họ tới Thiên Đạo phong, trượng phu của họ nhờ vậy được phúc, trở thành những người hầu đầu tiên trên Thiên Đạo phong. Và như vậy, hai phụ nhân này trở thành bảo mẫu cho con Dư Tắc Thành, chăm sóc nuôi nấng nó. Coi như cũng hữu duyên, Dư Tắc Thành quyết định bảy, tám năm sau để xem con của hai vị bảo mẫu này có căn cốt tư chất thế nào. Nếu như tạm được, vậy sẽ thu hai đứa nhỏ này làm đồ đệ, truyền thụ tiên thuật kiếm pháp cho chúng. Để cho chúng cùng lớn lên với con mình, cũng coi như có bạn cùng chơi. Dư Tắc Thành không tuyên bố ra ngoài rằng đây là con mình, chỉ nói là đứa trẻ nhặt được trong khi du ngoạn, là đồ đệ thứ hai mà mình vừa thu nhận. Chuyện con mình coi như xong xuôi, nhìn con gái đang uống sữa, không khóc, nở nụ cười hết sức ngây thơ, Dư Tắc Thành chợt cảm thấy vui sướng khôn cùng. Đây là tình thân huyết mạch tương liên, từ nay về sau trên thế gian này, mình đã có thêm một thân nhân, một đứa trẻ. Cảm giác vui sướng này lan khắp toàn thân, rốt cục chuyện mà Dư Tắc Thành chờ đợi đã lâu, lực Thiên Đạo thứ bảy nháy mắt ngộ ra. Dư Tắc Thành chọn lực Thiên Đạo thứ bảy là lực Huyết Mạch, huyết mạch truyền thừa từ đời này sang đời khác, sinh con đẻ cái, kéo dài hậu duệ. Đây là bản năng cơ bản nhất của sinh vật, cũng là bản năng vĩ đại nhất trên thế gian này, cho nên Dư Tắc Thành chọn nó làm lực Thiên Đạo cuối cùng. Dư Tắc Thành đã cân nhắc lực Huyết Mạch này rất lâu, đây là lực Thiên Đạo thích hợp nhất đối với hắn. Sau khi nắm được lực Thiên Đạo này, rốt cục Dư Tắc Thành đã có thể hợp nhất sáu đạo, sinh ra kiếm cưu thứ hai, xung kích Nguyên Anh. Ngoại trừ chuyện này ra, còn có một điểm rất quan trọng. Có được lực Huyết Mạch này đại biểu cho chuyện kéo dài chủng tộc, huyết mạch truyền thừa, Dư Tắc Thành có thể hấp thu dung hợp vô số huyết mạch của Yêu tộc thượng cổ trong Sơn Hà Đỉnh, từ đó phối hợp với Thiên Lý Bi, phát huy lực lượng của thượng cổ yêu văn. Đây là nguyên nhân mà Dư Tắc Thành không chọn lực Thiên Đạo hệ Huyết khác. Vì chuyện này, Dư Tắc Thành đã nhẫn nại kiên trì mấy năm, rốt cục đã thành. Thông suốt bảy loại lực Thiên Đạo, tu vi đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong, rốt cục Dư Tắc Thành đã có thể bắt đầu xung kích Nguyên Anh kỳ. Hiện tại nhiệm vụ của hắn là phải tu luyện sao cho lực Sát Ma, lực Tinh Thần, đạo Phân Phân hợp hợp, đạo Thần Dương, lực Huyết Mạch, lực Lôi Kiếp đạt tới mức độ tinh thông làu làu. Sau đó nhất nhất hóa sinh Giả Anh, sáu Giả Anh hợp lại là có thể tiến hành bước tiếp theo song cưu hóa Anh. Nhưng hóa sinh Giả Anh nói dễ hơn làm, chỉ cố gắng kiên trì từng bước một mới có thể thành công. Trong đó hai loại lực Sát Ma, lực Tinh Thần là lực Thiên Đạo của Sát Ma tông và Tinh Cơ Kiếm tông, hai tông này cũng là thượng môn, truyền thừa hàng ngàn năm, trong môn phái có vô số tinh anh, nhất định sẽ có kẻ tu luyện bí pháp hình thành Giả Anh. Chỉ cần có bí pháp, vậy có thể học theo, hai loại lực Thiên Đạo này coi như dễ dàng giải quyết. Còn lại đạo Thần Dương, đạo Phân Phân hợp hợp, lực Huyết Mạch, lực Lôi Kiếp hoàn toàn không có manh mối gì, chỉ có thể dần dần tự mình lãnh ngộ, phải trông vào cơ duyên. Dư Tắc Thành không hề nôn nóng, đã có mục tiêu, có phương hướng, mình không còn hoang mang không biết gì, chỉ cần cố gắng là có thể thành công. Cho dù gian nan vất vả, chỉ cần kiên trì là có thể đạt được thắng lợi. Muốn có được bí pháp tu luyện Giả Anh của Sát Ma tông và Tinh Cơ Kiếm tông, biện pháp đơn giản nhất là mua trong đại điện Ám Ma. Đáng tiếc thế giới Bàn Cổ của mình chưa tiến hóa xong, không thể sử dụng cửa Hắc Ám, không thể quay vào đại điện Ám Ma. Mình không được, vậy có thể tìm người khác. Dư Tắc Thành nhớ tới Phần Hỏa Chân Nhân của Hỏa Vân tông, năm xưa mình từng buôn bán tiên tửu với y, chuyện này tới cầu y ắt sẽ được. Thật ra quan trọng nhất là đã lâu chưa động, Dư Tắc Thành cũng muốn tới Lư châu du ngoạn một chuyến, thăm thú Mộc Tư Y, Lạc Tĩnh Sơ và nữ nhân của nàng là Tô Uyển Ngôn. Năm xưa lúc mình từ biệt Tô Uyển Ngôn từng hứa với nàng, sẽ giúp cho nàng được thấy thế giới này, hiện tại đã tới lúc thực hiện lời hứa. Quan trọng nhất chính là hắn muốn tới Vô Lượng tông thăm Lưu Thi Vận. Nhiều năm qua không biết tin tức, không biết hiện tại nàng ra sao... Lâu không động sinh ra khó chịu, ý niệm này vừa này ra, Dư Tắc Thành đứng ngồi không yên, lập tức thu xếp công chuyện, tìm người trấn thủ nơi đình viện, cáo biệt con mình, sau đó chạy tới Lư châu. Dư Tắc Thành đã đưa Kim Đăng Chiến Xa của mình cho đồ đệ Tiểu Tam, chỉ còn cách lấy ra một Kim Đăng Chiến Xa thực thể, lặng lẽ niệm chú, kích hoạt Kim Đăng Chiến Xa hư thể. Lập tức hai chiến xa hợp nhất, lại xuất hiện một Kim Đăng Chiến Xa mới, Dư Tắc Thành điều khiển nó bay tới Lư châu. Chiến xa này kém hơn chiến xa mà hắn đã cho Tiểu Tam rất nhiều, hoàn toàn không có cảm giác bay nhanh như điện chớp. Bất quá Dư Tắc Thành cũng không quan tâm, hắn có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, cũng không nóng lòng chạy đi, chỉ ung dung nhàn nhã phi hành. Dọc trên đường đi, thỉnh thoảng Dư Tắc Thành lấy Thiên Lý Bi ra, quan sát thượng cổ yêu văn trong đó. Từ sau khi gặp được Kiếm Lão Nhân, xác định lực Thiên Đạo của mình. Dư Tắc Thành cũng không dám xem Thiên Lý Bi nữa. Hắn sợ đột nhiên mình ngộ ra loại lực Thiên Đạo nào đó, vậy coi như mình hoàn toàn tàn phế, đời này vô vọng kết Anh. Nhưng lần này lên đường quan sát sơn thủy dọc đường, Dư Tắc Thành không còn cảm thấy sợ hãi, dường như trong lòng có một cảm giác lãnh ngộ kỳ lạ nào đó, cho nên hắn lại lấy Thiên Lý Bi ra xem. Lúc này trên đường chỉ có mình Dư Tắc Thành điều khiển phi xa bay lượn giữa đất trời, vô cùng ung dung tự tại. Dư Tắc Thành vừa đi vừa ngắm cành, tiến tới trên hành trình Lư châu. Biển cả mênh mông, cuồng phong thổi ào ào, nhật nguyệt lên rồi lại xuống, Thiên Đạo mịt mở. Dư Tắc Thành xem Thiên Lý Bi, xem thượng cổ yêu văn, không khỏi sinh ra vô số cảm ngộ trong lòng. Đột nhiên hắn chuyển hướng phi xa bay về phía Cổn Châu, tốc độ bay nhanh như điện chớp. Rốt cục đã đặt chân lên cổn Châu. Dư Tắc Thành bay thẳng tới chỗ thiên trụ sinh ra lúc khôi phục Cổn Châu, bay lên trên đỉnh. Sau đó hắn thu hồi Kim Đăng Chiến Xa, bắt đầu tĩnh tọa trên đỉnh thiên trụ. Thiên trụ này đứng sừng sững giữa đất trời, cao tận mây xanh, có chừng hai mươi dặm, giống hệt như một cây trụ chống trời. Dư Tắc Thành tĩnh tọa trên đỉnh thiên trụ bất động rất lâu, chờ mặt trời lên ở phương Đông. Lúc này trông hắn như một tảng đá đã mọc rễ trên đỉnh thiên trụ. Nhìn mặt trời từ từ mọc lên ở phía Đông, thình lình Dư Tắc Thành có cảm ngộ, cho nên hắn mới chuyển hướng phi xa, tới đây ngắm cảnh mặt trời lên hàng ngày, tìm cảm giác ngộ đạo.