Dư Tắc Thành gật gật đầu: - Chuyện này xin Tần lão ca bất tất phải nhọc lòng. Tần quản sự nói tiếp: - Đây là Phi Sa Thiên Thuấn Chu, cũng cần tế luyện một phen, đây là pháp môn luyện khí của chúng, ngươi dựa vào đó tế luyện là được. Xin ngươi sang bên này, đây là chỗ dành cho khách nhân tế luyện thuyền. Dứt lời, lão dẫn Dư Tắc Thành tới một tòa điện, đứng bên ngoài chờ. Dư Tắc Thành gật đầu, tiến vào trong điện, không vội vàng tế luyện mà kiểm tra xung quanh một vòng, để xem ở đây có vấn đề gì không. Dưới Kiếm Ngã thuật kiểm tra, nơi này quả thật an toàn đúng lý ra bọn họ sẽ không sử dụng thủ đoạn xấu xa, bất quá dù mình không có lòng hại người, nhưng cũng phải đề phòng người hại mình. Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện hải thuyền, Phi Sa Thiên Thuấn Chu kia có tổng cộng bảy bộ phận, giống như bảy khối ghép, ghép lại với nhau mà thành. Nếu có chỗ nào hỏng hóc, xảy ra vấn đề, vậy bọn họ có thể trả nó về nguyên dạng pháp khí, hồi phục lại phần bị hư hỏng là xong. Phương pháp này dùng khống chế, tu sửa hải thuyền quả thật vô cùng diệu dụng. Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện Phi Sa Thiên Thuấn Chu, chỉ mất thời gian ba khắc là hoàn thành. Bất quá Dư Tắc Thành không sử dụng Luyện Khí thuật do lão Tần quản sự cung cấp, mà sử dụng Luyện Kiếm thuật của Hiên Viên kiếm phái mình tế luyện. Mười ba Luyện Kiếm thuật của sư môn mình cao minh hơn Luyện Khí thuật của lão không biết bao nhiêu mà kể, cũng an toàn hơn rất nhiều. Dùng pháp này tế luyện thành rồi, từ nay về sau không lo có vấn đề gì nữa. Ai mà biết được Nộ Hải Cuồng Sa tông này có động tay động chân gì trên thuyền không. Sau khi tế luyện Phi Sa Thiên Thuấn Chu xong. Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện Nộ Hải Cuồng Sa Hạm. Thuyền này có tổng cộng một trăm ba mươi bảy bộ phận, vốn tế luyện không hề đơn giản chút nào. May mà Dư Tắc Thành tinh thông Tam Tâm Nhị Ý quyết, lập tức cùng tế luyện nhiều bộ phận một lúc. Có kinh nghiệm lần trước, lần này tế luyện càng nhanh. Thời gian dần dần trôi qua, thoáng chốc đã ba canh giờ. Dư Tắc Thành đã hoàn toàn tế luyện xong một trăm ba mươi bảy bộ phận của Nộ Hải Cuồng Sa Hạm này. Vào giờ phút cuối cùng, quả nhiên Dư Tắc Thành phát hiện Nộ Hải Cuồng Sa tông động tay động chân trên thuyền, bày ra bốn nơi cấm chế giấu rất kỹ. Đây đối với Dư Tắc Thành chỉ là chuyện nhỏ, sau khi hắn phát hiện, lập tức xóa đi. Ba cấm chế đầu xóa rất nhanh, tới cấm chế cuối cùng dường như do Kim Đan Chân Nhân lưu lại. Dám vọng tưởng đối kháng với mình, quả thật không biết tự lượng sức. Dư Tắc Thành cũng không thèm đối đầu với tên Kim Đan Chân Nhân kia, hắn chỉ sử dụng Cực Nguyên chân nguyên lực của mình chậm rãi mài mòn, thẩm thấu dần dần. Cực Nguyên Hà Quang của hắn cũng không tranh cướp quyền khống chế với đối phương, mà là dần dần thẩm thấu tới đối phương thông qua thần thức của y lưu lại trên cấm chế. Tuy rằng biểu hiện hiện tại của Cực Nguyên Hà Quang làm cho Dư Tắc Thành vô cùng thất vọng, không có thần lực siêu cấp như trong tưởng tượng của hắn nhưng chuyện cách không thẩm thấu như vầy, nó vẫn có thể làm được. Đối phương nhìn thấy Dư Tắc Thành không thể xóa được cấm chế, lại càng làm tới. Đằng nào cũng đã bị Dư Tắc Thành phát hiện, vậy cứ việc ra tay, chiếm cứ cả bộ phận này, thử xem sau này ngươi lấy gì sửa chữa hải thuyền. Dư Tắc Thành chỉ cười không nói, lặng lẽ chờ đợi. Khoảng một canh giờ sau, cấm chế của tên Kim Đan Chân Nhân kia trên bộ phận ấy đột ngột biến mất. Mơ hồ có thanh âm đau đớn vang lên. Dư Tắc Thành khẽ cười. Muốn đấu với ta ư, nằm mơ... Sau đó Dư Tắc Thành tế luyện nốt bộ phận ấy, lúc này tất cả xong xuôi, có thể thoải mái sử dụng Nộ Hải Cuồng Sa Hạm này. Thuyền này quả thật xinh đẹp vô cùng, dài chừng ba trăm trượng, rộng bảy mươi trượng, có mười tầng, dáng vẻ uy phong lẫm liệt. Có mười ba tầng pháp trận phòng ngự, ba loại vũ khí hùng mạnh, lấy linh mạch làm năng lượng hoạt động. Dư Tắc Thành càng ngắm càng thấy thích. Đúng ra đã đến lúc Dư Tắc Thành rời khỏi, nhưng hắn không nóng nảy, tiếp tục đợi ở nơi này nửa canh giờ, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài điện. Đây là Dư Tắc Thành muốn cho đối phương thời gian, để xem chúng có phản ứng thế nào. Mình đánh ngã Kim Đan Chân Nhân của đối phương như vậy, thế nào bọn chúng cũng sẽ nổi giận, lúc ấy mình đã có cớ đại khai sát giới. Dư Tắc Thành ra khỏi điện, đám người tu tiên chờ vượt biển đang nghểnh cổ chờ đợi, thấy Dư Tắc Thành đi ra lập tức phát ra tiếng hoan hô dậy đất. Nghe thanh âm long trời lở đất này, đệ tử Nộ Hải Cuồng Sa tông ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không dám cử động. Thấy Dư Tắc Thành xuất hiện, lão Tần quản sự kia lập tức tiến tới ngênh đón: - Huynh đệ, ra rồi sao? Dư Tắc Thành cười lớn: - Đã xong, sao hả, có chuyện gì không Tần Đại ca, nếu có cứ nói. Thật ra ta còn là lang trung, chuyên trị nghi nan tạp chứng. Tần quản sự bèn nói: - Vậy thì hay quá, ở đây ta có một người bệnh, phiền huynh đệ chữa giúp. Dư Tắc Thành cười nói: - Phí chữa của ta rất cao. Tần quản sự cười thiểu não: - Người này ta không dám đắc tội, cho nên hết thảy nhờ vào huynh đệ, cứu người như cứu hỏa. Thấy Dư Tắc Thành bất động. Tần quản sự xuống giọng cầu xin: - Dư huynh đệ, Dư Đại ca, Dư gia gia, Dư lão tổ, van xin ngươi tha y giùm. Tên này thành sự không đủ, bại sự có thừa, ta đã nhiều lần muốn giết y nhưng ta không dám đắc tội phụ thân y. Van xin ngươi Dư lão đệ, một vạn người từ trên xuống dưới của Nộ Hải Cuồng Sa tông chúng ta đều nằm trong tay ngươi, nếu y chết đi, chúng ta không ai sống nổi. Dứt lời Tần quản sự đưa ra một túi trữ vật, Dư Tắc Thành đưa tay cầm thử, sau đó mỉm cười. Trong đó ngoại trừ sáu trăm viên linh thạch thượng phẩm của mình, còn có thêm hai trăm viên linh thạch thượng phẩm nữa. Xem ra vì cứu người này, Tần quản sự đã hạ quyết tâm, nếu không được cũng chỉ còn nước liều mạng, cá chết lưới rách. Dư Tắc Thành bèn nói: - Được rồi, y ở đâu, ta sẽ tới đó chữa trị. Tần quản sự thở phào nhẹ nhõm: - Tốt tốt quá, đa tạ Dư huynh đệ, mời theo ta. Dứt lời bèn dẫn Dư Tắc Thành vào trong một đình viện. Chỉ thấy trong đó có một cái cáng, trên đó có một người nằm là tên Kim Đan Chân Nhân trúng phải Cực Nguyên Hà Quang của Dư Tắc Thành, Xem ra tên này quả thật không phải là đệ tử Nộ Hải Cuồng Sa tông. Dư Tắc Thành bắt đầu chữa trị cho y, rút Cực Nguyên chân nguyên lực ra khỏi cơ thể y. Hắn lập tức phát hiện Cực Nguyên chân nguyên lực vốn vô cùng yếu ớt của mình hiện tại đã tăng thêm ba phần. Tên này trúng phải rất nhiều Cực Nguyên chân nguyên lực, sau đó không biết đã uống vào bao nhiêu linh đan diệu dược, dược tính quá mạnh nên đã kích thích Cực Nguyên chân nguyên lực, cho nên mới xuất hiện tình huống này. Sau khi Dư Tắc Thành hấp thu hết Cực Nguyên chân nguyên lực, bất ngờ truyền âm với Tần quản sự: - Người này bị thương quá nặng, sau này hãy để y nghỉ ngơi trên giường... Lập tức Tần quản sự hiểu ý Dư Tắc Thành, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ vô cùng cảm kích. Dư Tắc Thành cười gật gật đầu, hết thảy mục đích coi như đã đạt. Dư Tắc Thành xoay người rời khỏi, những chuyện còn lại giao cho Tần quản sự. Hắn quyết định lên thuyền rời khỏi nơi này, vượt qua Uyên Hải tới Liễu châu. Đám người tu tiên chờ đợi bên ngoài vô cùng cao hứng, Phó Tề Thanh đi tới đưa ra một túi trữ vật: - Bọn họ cũng không thể đi không, mỗi người thu mười linh thạch, đây cũng coi như một con số không nhỏ, huynh, cầm lấy. Dư Tắc Thành cười nói: - Ngươi lấy số linh thạch này mua thật nhiều rượu thịt, dọc đường mọi người vui say ca hát, cũng không uổng chúng ta quen biết một hồi. Những lời này Dư Tắc Thành lớn tiếng nói, tất cả người tu tiên đều nghe được, lập tức cất tiếng hoan hô vang dậy. Phó Tề Thanh nghe vậy lắc lắc đầu, vội vàng chạy đi mua rượu thịt. Dư Tắc Thành tới bờ biển, ngự kiếm bay ra chỗ nước sâu thả Nộ Hải Cuồng Sa Hạm xuống. Dư Tắc Thành quay đầu lại kêu to: - Tất cả lên thuyền đi thôi. Lập tức tất cả người tu tiên chen chúc nhau lên thuyền. Lúc này Phó Tề Thanh mang rượu thịt trở về, mọi người bắt đầu ngồi trên thuyền vui say chè chén, quang cảnh náo nhiệt vô cùng. Dư Tắc Thành đi vào thuyền, tất cả người tu tiên thấy hắn tỏ ra vô cùng cung kính. Tất cả những gì Dư Tắc Thành đã làm được mọi người hết lời khen ngợi, thái độ cung kính này là xuất phát từ tận đáy lòng. Tuy rằng ngoài mặt Dư Tắc Thành cười ha hả nhưng trong lòng hắn lại không cười, bởi vì hắn phát hiện ra lai lịch của tên Kim Đan Chân Nhân ở Nộ Hải Cuồng Sa tông. Y gần như không khác gì tên Kim Đan Chân Nhân mà mình gặp ở Tĩnh Ngộ tông, có lẽ bọn họ là huynh đệ, có lẽ là vật thí nghiệm, nhưng giữa bọn họ ắt có liên quan. Một từ không khỏi xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành: Thương Khung hải, Hồng Hoang Vệ. Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều vô ích, có cơ hội sẽ truyền tin này về sư môn, để lão điên lo chuyện này. Mình không cần nghĩ nhiều mệt óc, hiện tại nhiệm vụ của mình chính là xuất phát. Dư Tắc Thành lặng lẽ vận chuyển pháp lực, truyền đạt mệnh lệnh cho Pháp Linh trên thuyền. Lập tức đại thuyền phát ra tiếng nổ ầm rất lớn, tự động khởi động. Buồm giương lên, pháp lực vận chuyển, không gió tự chạy. Đại thuyền chậm rãi đi về phía trước, tượng đầu thuyền giống như sống lại, giơ tay chỉ ra phía trước. Lập tức đại thuyền như biến thành một con sa ngư lớn, được tượng đầu thuyền dẫn đường, xuất phát thẳng ra Uyên Hải. Một tiếng ầm thật lớn vang lên, Dư Tắc Thành lại bắt đầu hành trình mới. -o0o-