Theo như Bất Ngôn tông nghiên cứu. sở dĩ có chuyện như vậy là do khác nhau về thể chất của chúng tộc tạo thành. Nhân tộc sử dụng pháp lực Phản Hư Chân Nhất ắt sẽ dẫn phát Thiên kiếp, là vì thân thể Nhân tộc vô cùng yếu ớt, lại có thể khống chế pháp tắc Thiên Đạo. Giống như một đứa trẻ ba tuổi múa đại phủ nặng ức vạn cân, tự nhiên khiến cho hệ thống Thiên Đạo chú ý. Mà Long tộc Hải tộc trời sinh gân cốt cường tráng, thân hình to lớn, huyết mạch vô tận, cho nên lúc dẫn phát pháp tắc Thiên Đạo, sẽ tránh được hệ thống Thiên Đạo phát hiện. Nhân tộc điều khiển pháp tắc Thiên Đạo, lực lượng gia tăng hàng vạn lần, nhưng Hải tộc sử dụng pháp tắc Thiên Đạo, lực lượng bất quá chỉ gia tăng vài lần mà thôi, tự nhiên thái độ của hệ thống Thiên Đạo khác với bọn chúng. Thể chất giữa Nhân tộc và Long tộc chênh lệch với nhau rất nhiều, phải hàng vạn lần. Tuy rằng Nhân tộc nhỏ yếu nhưng có thể dần dần nâng cao thông qua tu luyện, cuối cùng đuối kịp Long Châu. Tu sĩ chuyên môn luyện thể, có thể đạt tới cảnh giới Nhục Thân Thành Thánh, hoàn toàn thừa sức dùng hai tay xé nát Long Thần. Có Long Châu này, có thể giúp cho thực lực Long Thần tăng mạnh, thậm chí lãnh ngộ thêm một loại pháp tắc Thiên Đạo. Cho nên mọi người nhất định mua cho bằng được, bắt đầu tăng giá. - Bốn mươi lăm phương linh thạch. - Năm mươi phương linh thạch. - Sáu mươi phương linh thạch. - Một trăm phương linh thạch. - Một trăm mười phương linh thạch. Tới một trăm hai mươi linh thạch, mức độ tăng giá giảm dần. bắt đầu tăng từng phương linh thạch. Diện tích Thương Khung Hải rộng mênh mông, trong đó khoáng sàn vô số, cho nên đám Long tộc này có rất nhiều linh thạch. Nhưng tới mức giá một trăm hai mươi phương linh thạch rồi, dù là Long tộc giàu có đi nữa cũng cảm thấy đuối sức. Trong lúc một số Long Thần dần dần không theo nổi, Dư Tắc Thành vẫn ung dung ra giá: - Một trăm hai mươi bảy phương linh thạch lẻ một viên. Lúc này lại có người kêu thêm một phương, Dư Tắc Thành vẫn ung dung quát: - Một trăm hai mươi tám phương linh thạch lẻ một viên. Vĩnh viễn nhiều hơn đối phương một viên linh thạch. Cuối cùng lên tới giá một trăm bốn mươi mốt phương linh thạch, không còn ai trà thêm. Giá này thật sự là quá đất, phải đào sạch sẽ biết bao nhiêu mó linh thạch mới có được nhiều linh thạch như vậy, Long Châu này rốt cục đã bị Dư Tắc Thành mua lấy. Kết thúc hai món vật phẩm này, sắp sửa đấu giá tới vật phẩm thứ ba. Lúc này có Long nữ đi tới bên cạnh Dư Tắc Thành, giao ra Hỗn Nguyên Tử Kim Đồng và Long Châu, đương nhiên cần Dư Tắc Thành phải trà linh thạch ngay tức khắc. Thật ra thông thường sau khi đấu giá chấm dứt mới giao vật phẩm trà linh thạch, nhưng chủ tọa phòng đấu giá thấy Dư Tắc Thành có vẻ bất thiện, dường như muốn gây sự, cho nên khẩn trương hoàn tất giao dịch. Tránh cho hắn tay không bất giặc, không có linh thạch mà sinh sự. Dư Tắc Thành mỉm cười, bắt đầu lấy linh thạch trong thế giới Bàn cổ ra. Hiện tại trong thế giới Bàn Cổ có vô số linh mạch, linh thạch của Dư Tắc Thành hiện tại đã đạt tới trình độ nhiều không đếm xuể. Nháy mắt hắn đã lấy ra tổng cộng một trăm bày mươi mốt vạn linh thạch thượng phẩm, hai linh thạch hạ phẩm, cho vào túi càn khôn, đưa ra. Đối phương tiếp lấy túi càn khôn, không ngờ là loại túi càn khôn hiện tại Nhân tộc đang lưu hành phố biến, thứ này trị giá không nhỏ. Long nữ dùng thần thức đào qua, thấy số lượng đã đủ bèn mỉm cười rời khỏi, tiến vào hậu đài. Chủ tọa lập tức buông lỏng tâm tình, chỉ cần trà đủ linh thạch, mặc cho ngươi muốn giở trò gì cũng được, bán giá càng cao càng tốt. Tất cả Long Thần đều nhìn thấy cảnh tượng này, hình ánh Dư Tắc Thành trong mất bọn chúng đột nhiên cao lớn hãn lên. Cũng có người mất lộ hung quang, tham lam vô kể. Đến đâu cũng vậy, phàm kẻ có tiền đều là đại gia, đều là dê béo. Chủ tọa bắt đầu tiếp tục đấu giá: - Tử Hoàng Thiên Sương Giáp, pháp bảo thập giai, giáp trụ của Long tộc, vô cùng chắc chắn, là vô thượng chí bảo của Tử Long Thần nhất tộc. Có thể nhờ giáp này kích phát lực Thần Uy Thiết Bích Thiên Lao, giá khởi điểm là mười hai phương linh thạch, mời mọi người ra giá. - Mười hai phương linh thạch lè một viên. Dư Tắc Thành lập tức lên tiếng, lại một vòng đấu giá mới bắt đầu. Xem ra Tử Long Thần nhất tộc đã hoàn toàn xong đời, bảo vật của chúng đều bị mang ra đấu giá, kết cục của chúng thế nào không cần phải nói. - Mười bốn phương. - Mười lăm phương. - Mười lãm phương linh thạch lẻ một viên. Cuối cùng giáp này rơi vào tay Dư Tắc Thành với giá ba mươi bốn phương linh thạch. Cứ như vậy, ba vật phẩm đấu giá tiếp theo đều là bảo vật của Tử Long Thần nhất tộc. Thiên Đạo Thạch ẩn chứa Thiên Đạo Liệt Diễm, Tiên Thiên Linh Bảo Thiết Tiêu Mộc, cực phẩm đan dược Tử Long Tâm Huyết Tán, đều bị Dư Tắc Thành mua lấy, không để sót món nào cho mọi người, có vẻ hơi khinh người quá đáng. Chủ tọa bắt đầu bán chí bảo Kim Cương Tâm dùng luyện chế con rối Phản Hư kỳ. Lập tức có người tranh chấp với Dư Tắc Thành, hễ hắn trà bao nhiêu thì người nọ lập tức trà cao hơn. Dư Tắc Thành nhìn lại không khỏi mỉm cười, chính là Ngao Trần, một trong Thập Bát Thiên Long gặp được bên ngoài. Không biết y tới đây từ khi nào, hiện đang trả giá tranh mua với Dư Tắc Thành. - Bốn mươi lãm phương. - Bốn mươi lãm phương linh thạch lè một viên. - Sáu mươi lãm phương. - Sáu mươi lãm phương linh thạch lè một viên. Giá cả hiện tại đã vượt xa giá trị đích thực của bảo vật này, Kim Cương Tâm này bất quá chỉ trị giá hai mươi phương linh thạch. Nhưng Ngao Trần vẫn trả giá không ngừng, hô lớn: - Chín mươi phương linh thạch. Dựa theo thói quen. Dư Tắc Thành hẳn sẽ trả thêm một viên linh thạch, Ngao Trần đã quyết định sẽ dừng lại ở mức này, sang vật phẩm sau sẽ tiếp tục nâng giá. Nhưng tiếng hô vốn nên xuất hiện: - Chín mươi phương linh thạch lè một viên. Chờ mãi vẫn không thấy kêu lên, Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn y, không ra giá nữa. Lập tức Ngao Trần biến sắc, tuy rằng linh thạch của y nhiều thật, bất quá chỉ muốn đầy giá chứ không thật sự muốn mua, lập tức sững người ra tại chỗ. Dư Tắc Thành lắc đầu, ra vẻ ngươi còn chưa xứng đấu với ta. Lúc này Long nữ tiến tới giao dịch, Ngao Trần tức tối tới nỗi đỏ bừng mặt mũi, phải vay mượn linh thạch của bằng hữu bên cạnh. Từ xa nhìn lại, Dư Tắc Thành thấy dường như Ngao Trần phải cời cả pháp bảo ra mới trà đủ cho Kim Cương Tâm. Tới lúc này, không ai dám nâng giá tranh với Dư Tắc Thành nữa. Đấu giá tiếp tục, quả nhiên toàn là bảo vật của Tử Long Thần nhất tộc, tất cả toàn là tinh phẩm. Phàm là vật có Dư Tắc Thành tham gia đấu giá. không ai dám trà cao, thứ mà hắn vừa ý, nhất định phải mua cho bằng được. Đấu giá kéo dài thêm một lúc, vô số người tỏ ra hận hắn thấu xương, nghiến răng nghiến lợi. Tới vật phẩm đấu giá cuối cùng, dưới đài mang lên gần trăm lão tổ, đa phần là Long nữ của Tử Long Thần nhất tộc, tuy rằng trong đó cũng có một ít nam nhân, nhưng toàn là trẻ con. Chủ tọa hô to: - Đây là tất cả hậu duệ còn sót lại của Tử Long Thần nhất tộc, mọi người mau mau mua đi. Sau khi mua về, nữ có thể sinh long, nam có thể mang về phối giống. Đây toàn là hậu duệ của Tử Long Thần nhất tộc, hoàn toàn không có Nghiệt Long, mỗi con năm trăm vạn linh thạch. Có người vừa định mua, Dư Tắc Thành quát lớn: - Ta mua hết. một trăm phương linh thạch. - Năm xưa lúc Bạch Kim Long tộc chúng ta nghèo túng, Tử Long Thần nhất tộc từng giúp chúng ta, hiện tại đến lượt ta ra tay. - Tuy rằng bọn họ không muốn công kích đại lục Thương Khung, nhưng bọn họ vẫn là Long tộc cao quý, vẫn mang huyết mạch Long tộc, không ai có thể làm ô nhục. Ai dám làm nhục đám hậu duệ ấu tử này, chính là làm nhục Long tộc cao quý, ta nhất định không chết không thôi cùng kẻ đó. Dư Tắc Thành vừa thốt ra như vậy, lập tức không ai dám nói gì nữa. Dư Tắc Thành nói như vậy đã đề cập tới danh dự của cả Long tộc, nếu ai dám lên tiếng, không chỉ đắc tội với Bạch Kim Long tộc mà thôi, còn đắc tội với tất cả Long tộc. Sở dĩ Dư Tắc Thành làm như vậy, là vì hắn nghĩ rằng tối thiểu Tử Long Thần nhất tộc cũng là minh hữu của mình, cho dù hiện tại bọn họ sa sút thể thảm, mình cũng phải trượng nghĩa ra tay tương trợ. Thương Khung Hải này bao la bát ngát, cho dù phá hỏng đại hội Đạo Hài này, tu sĩ Nhân tộc cũng không có khả năng sống vĩnh viễn dưới biên, cần có Long tộc hữu nghị ra tay che chở. Dư Tắc Thành lấy linh thạch ra, linh thạch của hắn vô cùng vô tận. ánh mắt mọi người tỏ ra hết sức tham lam. sau đó Dư Tắc Thành vung tay, lập tức trên dưới trăm hậu duệ Long tộc còn sống sót đã chui vào thế giới Bàn cổ của hắn. Sau khi thu vào, Dư Tắc Thành phát hiện ra trong góc đại sành còn có hai thành viên Tử Long Thần nhất tộc, một mẹ một con còn bị trói chặt ở đó. Dư Tắc Thành chỉ chúng, hỏi: - Vì sao không bao gồm cả chúng? Chủ tọa đáp: - Đó chính là Tử Sam Long Vương của Tử Long Thần nhất tộc, trong hai trăm năm gần đây vừa thăng tiến Long Vương. Đứa nhỏ kia là con của nàng, do nàng cùng Nhân tộc sinh ra, có một nửa huyết thống Nhân tộc. Đến khi bắt đầu đại hội, sẽ mang chúng ra tế cờ, gia tăng sĩ khí.