Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới bên cạnh Thanh Y Thần Quân: - Đã bao lâu nàng không ngắm sao trời? Thanh Y Thần Quân không thèm nhìn Dư Tắc Thành, chỉ nói: - Đã lâu lắm rồi, từ lúc sư phụ từ Hiên Viên kiếm phái trở về, chúng ta cùng nhau nghiên cứu bí pháp. Sau khi ta nhờ đó thăng tiến cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, đã không còn thói quen ngắm sao như trước. Dư Tắc Thành ngồi xuống bên cạnh, nghe nàng tâm sự. Thanh Y Thần Quân nói tiếp: - Tựa như giấc mộng, vô cùng hư ảo, nhưng đột nhiên hôm qua tinh mộng, nhớ lại thật sự buồn cười. Phải chăng ta gặp nguy cơ Hóa Đạo? Dư Tắc Thành lắc đầu: - Còn xa lắm. nàng bất quá chỉ vừa mới tiến vào cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, nguy cơ Hóa Đạo còn chưa tới lượt nàng. Thanh Y Thần Quân vẫn quỳ rạp dưới đất, dáng vẻ như mèo, nhìn trời đầy sao, nói tiếp: - Cho nên Hiên Viên kiếm phái các ngươi chưa bao giờ dùng tới bí pháp khiến cho Nguyên Anh Chân Quân thăng lên Phản Hư Chân Nhất này, bởi vì tác dụng phụ của nó không nhỏ chút nào. Dư Tắc Thành nói: - Không phải. - Sở dĩ chúng ta giúp cho Kim Đan Chân Nhân thăng tiến Nguyên Anh Chân Quân là vì thực lực bản thân bọn họ đã đủ, chỉ còn thiếu một bước vào cửa. Nhưng Nguyên Anh Chân Quân thăng tiến Phản Hư Chân Nhất thì lại khác, điều này đòi hỏi phải ngộ pháp tắc Thiên Đạo, cần phải có cơ duyên, cơ duyên không đến, vĩnh viễn không thành. - Cho nên ta không đề xướng sử dụng pháp này, nói cho cùng cái gọi là thăng tiến Phản Hư Chân Nhất, vẫn phải dựa vào chính mình. Đột nhiên Thanh Y Thần Quân lặng yên không nói, vẫn quỳ rạp ngắm sao trời. Một lúc lâu sau, mới nghe nàng lên tiếng nói: - Hơn trăm năm qua, huynh mới nhớ tới con mình, phải chăng hơi muộn? - Bất quá may là huynh đã tới, bằng không ta chính là tội nhân của Cực Lạc Tiêu Hồn tông. - Sau khi trở thành Phản Hư Chân Nhất, ta không tìm thấy phương hướng, hoàn toàn mê muội. Đặc biệt sau khi sư phụ mất tích, ta hoàn toàn hóa điên, làm ra rất nhiều chuyện có lỗi, đặt môn phái vào chỗ nguy nan không thèm quan tâm tới, tranh đoạt Ngư Nhi sư đệ cùng các vị sư thúc, cho y ăn mặc giống như huynh, nghĩ lại quả thật hết sức buồn cười. - Môn phái trong tình cảnh sinh tử tồn vong, cần ta ra sức, nhưng ta lại thối lui, hiện tại nhớ lại vẫn còn cảm thấy vô cùng xấu hổ. - Sau Ngư Nhi sư đệ đại phát thần uy, mờ trường tàn sát. Thấy đám bằng hữu rất hùng mạnh bị y tàn sát, thấy kiếm trong tay y, đột nhiên ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, bỏ chạy trối chết, sợ tới mức quên đi hết thảy. Thì ra ta cũng biết sợ hãi, biết sợ chết. - Thình lình trong khoảnh khắc ấy ta tinh lại, trở lại như xưa. Bất quá kết quả như vậy không biết nên vui hay buồn. Dư Tắc Thành nói: - Ôi, một bước đi sai, ngàn đời ân hận. bất quá tinh lại là tốt rồi, bằng không chưa tới mười năm nàng sẽ hoàn toàn điên cuồng, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Thanh Y Thần Quân nói: - Thăng tiến như vậy thật là hại người, Liên Tinh sư thúc cũng đã tinh, nhưng các vị sư tỷ Tử Vi, Mộc Yên vẫn chưa thức tỉnh. - Trước kia bọn họ đều can đàm hơn người, hết sức đàm đang, hiện tại mê luyến Ngư Nhi sư đệ, chỉ muốn làm sủng thiếp của y. Có cách nào khiến cho bọn họ thức tỉnh hay không? Dư Tắc Thành lắc đầu: - Không có cách nào, hết thảy đều phải dựa vào chính mình. Bọn họ chỉ còn thời gian mười năm. nếu không thể thức tỉnh khôi phục lại, ôi... lúc ấy chỉ có thể oán trách mình bạc số. Thanh Y Thần Quân lắc đầu, tiếp tục quỳ rạp ở đó, nhìn qua chẳng khác một con mèo vô cùng lười biếng. Dư Tắc Thành nói tiếp: - Nàng cũng phải chú ý, tuy rằng hiện tại nàng đã tinh, nhưng ảnh hưởng của pháp tắc Thiên Đạo vẫn còn đó. Hiện tại nàng rất thích làm mèo, trạng thái này cũng là bất thường. Thanh Y Thần Quân nói: - Không quan trọng, ta thích mà thôi, hiện tại cũng rất tốt, thật ra Ngư Nhi sư đệ còn anh tuấn hơn huynh. - Chuyện mình đã làm sai, vậy phải bồi thường. Trước kia ta đã đùa bỡn Ngư Nhi sư đệ, bất y làm đồ chơi của mình, hiện tại ta làm mèo của y, xem như bồi thường cho y. Dư Tắc Thành nói: - Thật ra nàng có thể rời khỏi y, nàng có thể tìm một người thật sự yêu thương mình. Thiên địa bao la, vô cùng vô tận, nàng có thể đi khắp chốn, xem cho thật đã, cuối cùng hãy quyết định cho bản thân mình. Hai người lặng yên không nói, tiếp tục nhìn không trung đầy sao. Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành xoay người rời khỏi. Hắn hy vọng Thanh Y Thần Quân có thể tìm được thứ mà nàng mong muốn, có thể tiếp tục nhận rõ bản tâm, nhưng cũng chỉ là hy vọng. Hắn thấy thích nữ tử xinh đẹp này, nhưng chỉ là thích mà thôi. Bước vào cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, Đại Đạo vô tình, hết thảy phải dựa vào bản thân mình. Người ngoài chỉ có thể giúp nhất thời, nhưng không thể giúp một đời. Dư Tắc Thành trở lại bình đài, tiếp tục chờ đợi. Chừng một tháng sau, Hương Ngư Nhi lại tới nơi này. Lần này mái tóc y đã điểm sương, dáng dấp phong trần, râu ria đầy mặt, không còn dáng vẻ ung dung phóng khoáng như trước. Nhưng ánh mắt y phát ra hào quang rực rỡ, kiên định vô cùng, y đã tìm được con đường của mình. Y tới bình đài, Dư Tắc Thành vẫn như lần trước, chuẩn bị bốn món nhắm, một bình rượu. Hai người vào chỗ, Hương Ngư Nhi nói: - Tiền bối, ta đã tìm được con đường của mình. Không cần biết bọn họ sợ hãi ta hay tôn sùng ta, sư phụ ta đã mất tích, ta muốn bảo vệ cho Cực Lạc Tiêu Hồn tông cho tới khi sư phụ trở về, muốn Cực Lạc Tiêu Hồn tông lên cao như mặt trời đứng bóng, đây chính là đạo của ta. Tối thiêu trước khi sư phụ trở về, đây là mục tiêu của đời ta. Dư Tắc Thành gật gật đầu: - Được, tìm được con đường của mình là tốt. Hương Ngư Nhi nói tiếp: - Thanh Y sư tỷ đã đi rồi, nàng đi tìm sư phụ, không biết có tìm được hay không, bất quá dường như sư tỷ đã khôi phục lại bình thường. - Liên Tinh sư thúc cũng đã khôi phục bình thường, bất quá suốt ngày quấn quít lấy ta, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ấy... ôi ta thấy chỉ bằng nàng cứ tiếp tục mê muội còn hơn. tối thiểu cũng dễ bảo hơn một chút. Dư Tắc Thành chỉ cười. Xem ra Thanh Y Thần Quân đã có quyết định của mình. Liên Tinh Thần Quân như vậy cũng là bình thường, phải biết rằng phái này có tên là Cực Lạc Tiêu Hồn tông. Năm xưa vì sao Thủy Ngọc Tiên Tử vang danh thiên hạ? Chính là vì trên đại hội thượng môn. một mình nàng đại chiến trên giường với mười bảy Nguyên Anh Chân Quân. Phàm là môn phái lấy thuật thài âm bổ dương mà dương danh thiên hạ như Âm Dương tông, Hấp Âm Hóa Dương giáo, MỊ Ma tông... đều bị một mình nàng bình định, sư muội của nàng há phải nhân vật tầm thường. Giọng Hương Ngư Nhi đầy cảm khái: - Không biết vì sao, từ nhỏ ta đã là như vậy, gần như tất cả mọi người đều bị ta thu hút. lúc nào bọn họ cũng chú ý tới ta. - Có người thích ta. có người quan tâm ta, có người đố kỵ ta, có người oán hận ta. - Thật sự không biết vì sao như vậy, vì sao ta không giống như những người khác, vì sao phụ mẫu sinh ra ta lại trở thành như vậy? Dư Tắc Thành nói: - Ăn đi, ăn đi... Hắn gắp một miếng thịt cho Hương Ngư Nhi. Hương Ngư Nhi ăn miếng thịt này xong, chợt nói: - Mùi vị hết sức thơm ngon... Còn nhớ khi còn nhỏ, ta hay được ăn món thịt này. Dư Tắc Thành hỏi: - Ai làm cho ngươi ăn? Hương Ngư Nhi lắc đầu: - Không biết. Khi ta còn nhỏ, ta luôn cảm giác như có một người ở bên cạnh ta. Người này khác với những người khác, sợ ta lạnh, ủ ấm cho ta, sợ ta đói, làm cơm cho ta, có thể làm bất cứ chuyện gì vì ta, nhưng ta lại không thể nhớ được người này là ai. - Chừng sáu mươi năm trước, sau một cơn giông tố, ta không còn thấy người này nữa, dường như là ảo giác. Nhưng ta biết có một người như vậy tồn tại. Dư Tắc Thành bèn nói: - Đúng vậy, nàng vẫn tồn tại, nàng vẫn bảo vệ bên cạnh ngươi, cho đến khi rời khỏi thế giới này. - Thật ra những thức ăn này không phải là do ta làm, chính là người đó làm cho ngươi, người này là người lo lắng quan tâm tới ngươi nhất trên thế gian này. Hương Ngư Nhi nghe vậy vô cùng kích động, vội vàng hỏi: - Người ấy ở đâu. rốt cục người ấy là ai, vì sao ta không nhớ? Dư Tắc Thành rót cho mình một chén rượu, sau đó mới nói: - Biết nói sao đây... Ta sẽ kể cho ngươi nghe một câu chuyện. - Ngày xưa có một thiếu niên, trước khi mười tuổi, hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp. Nghiêm phụ từ mẫu, gia đình hạnh phúc vui vầy. - Nhưng vào năm hắn mười tuổi, đã có chuyện xảy ra... Dư Tắc Thành bắt đầu chậm rãi kể chuyện đời mình. Từ lúc mình trộm kinh đêm mưa cho tới huyện thành Sơn Trúc, gặp được Nhã Hương. VỊ nữ tử hào khí xung thiên, chưa nói đã cười, dịu dàng uyển chuyển, khiến cho người ta cảm thấy như gió Xuân thổi qua phơi phới... Dư Tắc Thành lấy Phù Đồ Lục ra, lúc này hắn mới phát hiện thì ra từ trước tới nay hắn vẫn luôn giữ quyển sách này bên mình, chưa từng rời xa nó. Dư Tắc Thành giở sách ra xem, Bích Vân Linh Chỉ, trang thứ hai ngàn một trăm hai mươi tám... Những chuyện năm xưa như hiện ra rõ ràng trước mắt. Hương Ngư Nhi hoàn toàn bị câu chuyện này thu hút, dỏng tai lắng nghe. Dư Tắc Thành tiếp tục kể, sau mình nghe được tin của Nhã Hương, đơn kiếm xông lên cổ Lãng đào, Lục châu, gặp lại Nhã Hương lần nữa. Nhưng lúc ấy đã không phải là nàng, mà là Thống lĩnh Đại nhân của Thích Đề Hoàn Nhân.