Lúc này một gã lão tổ khổ tu khác của Thiên Ngoại đi tới, nhìn cô gái tóc bạc của Phi Tiên, mặt như trái mướp đắng nói: - Cũng không thể nói vậy được, giữa tứ đại phái chúng ta trước giờ có ân oán gì đều kín đáo họp lại mà giải quyết. Hiện giờ tranh cãi ầm ỹ ở đây, chẳng phải sẽ khiến cho người ngoài cười chê hay sao?  Đang có mặt ở đây còn một số đông người của các môn phái khác. Nhưng những người này đều cố đứng ở thật xa. Miệng ngậm chặt, hoàn toàn không dám can dự vào.  Cô gái đầu bạc của Phi Tiên cười lạnh: - Thôi được rồi, đừng giả vờ giả vịt nữa, đám khổ tu của ThiênNgoại các ngươi mới là lũ dối trá nhất!  - Lời này của ngươi hơi quá đáng rồi đấy?  Vẻ mặt lão tổ Cô Thành tức giận nói.  - Ngươi đừng có đứng đó mà châm ngòi ly gián, hôm nay lão nương ta liền nói thẳng. Phi Tiên chúng ta không thích bọn ngụy quân tử Thiên Ngoại đấy, thì đã sao nào? Ngươi tới mà cắn ta này?  Cô gái tóc bạc của Phi Tiên cười lạnh: - Cảm thấy lời nói của ta ác độc hại người? Hừ, thiếu chủ của Thiên Ngoại các ngươi mấy năm nay đã làm ra những chuyện tày đình gì, trong lòng các ngươi tự biết! Chết một vạn lần cũng không đủ để đềntội đâu, nhưng không phải y vẫn cứ là thiếu chủ của các ngươi hay sao? Hạng người phẩm hạnh kém cỏi như thế cũng có thể làm thiếu chủ của các ngươi, bây giờ các ngươi còn mặt mũi nào mà đứng đây nói chuyện nữa?  Mặt lão tổ khổ tu của Thiên Ngoại trở nên càng thêm đau khổ nói: - Thái độ của ngươi… có thể đại diện cho toàn bộ Phi Tiên sao?  Lão tổ Cô Thành cũng đi tới, lạnh lùng nói: - Phi Tiên các ngươi làm vậy chẳng phải là chống lại toàn thiên hạ rồi ư - Phi!  Có bà lão hừ lạnh một tiếng bước ra đứng cạnh cô gái đầu bạc của Phi Tiên, lạnh lùng nhìn lão tổ khổ tu của Thiên Ngoại và gã lão tổ của Cô Thành: - Hai lão bất tử các ngươi có còn sĩ diện hay không? Bắt tay nhau ức hiếp người khác. Lời của nàng có thể đại diện cho toàn bộ Phi Tiên hay không thì ta không biết, nhưng ta… có thể đại diện cho Nhất Kiếm!  Bà lão nói xong, trong giây lát toàn thân liền bùng nổ ra một trận kiếm khí linh hoạt và sắc bén!  Lão tổ của Nhất Kiếm, kiếm thuật gần như thần thông! Trên đời này, không có bất cứ kẻ nào dám coi thường thực lực của nàng. Càng không ai dám coi thường môn phái thoạt nhìn chẳng lắm thịnh vượng như Nhất Kiếm.  - Khụ khụ… Lão tổ khổ tu của Thiên Ngoại nói với vẻ mặt sầu bi: - Được rồi, được rồi, trước hết đừng cãi vã nhau nữa, đợi người bên trong Quy Khư ra hết rồi hẵng tính.  Trong lòng gã lão tổ của Cô Thành hơi hơi chùng xuống, đương nhiên y hiểu ý mà lão tổ Thiên Ngoại muốn nói. Nếu tất cả các đệ tử của Cô Thành và Thiên Ngoại đều chết trong Quy Khư, vậy cho dù bọn họ thật sự có thể khống chế được Nhất Kiếm và Phi Tiên thì cũng chỉ là công cốc mà thôi.  Tuy bậc lão tổ hùng mạnh, có thể kiểm soát cục diện. Nhưng chỉ có những người trẻ tuổi mới nói lên được tương lai!  Nếu thế hệ trẻ tuổi đều tổn thất cả, thì Cô Thành cũng thế, Thiên Ngoại cũng vậy, đều tổn thương nguyên khí một cách nặng nề. Lúc đó, cho dù Nhất Kiếm và Phi Tiên thực sự khai chiến với họ, bọn họ cũng không dám chống lại. Một tình huống dễ nảy sinh xung đột, cứ như vậy mà tan biến theo sự chùn bước của phía bên Thiên Ngoại và Cô Thành.  Nhưng bên trong Quy Khư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, những người đi ra này lại đoạt được truyền thừa ra sao, đều kích thích trái tim của mỗi người.  Chỉ có điều bây giờ, ngoài lão tổ của Phi Tiên và Nhất Kiếm ra, những người khác… khó lòng mà biết rõ thực hư rồi.  Bởi vì người của Nhất Kiếm và Phi Tiên sau khi đón đệ tử của mình từ Quy Khư ra, đều không hẹn mà gặp lựa chọn hoàn toàn phong tỏa tintức!  - Liên nhi, ngươi là nói cả Tinh Tuyết và Nhất Nương đều đoạt được những cơ duyện khó tin ư?  Cô gái tóc bạc nhìn Tiếu Vân Liên, trên mặt mang theo vẻ kích động. Nàng cảm thấy thật may mắn khi không lựa chọn chống lại Sở Mặc, cuối cùng vẫn bỏ qua cho việc nhằm vào Sở Mặc.  Nếu dựa theo những gì mà Tiếu Vân Liên đã kể, cộng thêm cho tới giờ đến một đệ tử của Cô Thành và Thiên Ngoại cũng không thể ra nổi, gần như đã nói rõ được một điều hính là, vận số của Sở Mặc vô cùng hùng mạnh!  Bằng không làm sao giải thích được, ai bên cạnh hắn càng thân thiết người đấy càng có thu hoạch lớn trong Quy Khư cơ chứ?  - Đúng vậy, Tinh Tuyết thu được một lò đồng Dược Vương, còn có một cuốn Dược Vương Kinh, theo như Tinh Tuyết nói thì kinh văn đó bác đại tinh thâm, rất khó lường!  Tiếu Vân Liên hạ giọng nói: - Còn Diệu Nhất Nương, sau khi nàng nhặt được một tấm lệnh bài thì liền biến mất, chưa rõ là phúc hay họa - Nhất định không có việc gì đâu.  Cô gái tóc bạc của Phi Tiên nói với vẻ mặt kiên định: - Không nói tương lai các nàng có thể đi bao xa, nhưng các nàng… đều là đệ tử do Phi Tiên đào tạo ra!  Nói xong, thoáng nhìn qua hai chị em Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Ngạo Băng đang ngồi cười khẽ bên cạnh: - Lần này hai người các ngươi… nói đúng!  Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Ngạo Băng đồng loạt đứng dậy thi lễ với cô gái tóc bạc: - Chúng ta đều giống sư thúc tổ, cũng vì tương lai của Phi Tiên màsuy nghĩ thôi.  Cô gái tóc bạc gật gật đầu, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng.  Không cần nói thêm gì nhiều, chỉ nội những đệ tử trẻ tuổi còn sống trở về từ Quy Khư kia thôi, cũng đã đủ để gây dựng tương lai cho Phi Tiên rồi.  Nàng, đã không còn gì phải sợ.  - Đúng rồi, những người đoạt được cơ duyên các ngươi đi ra bằng cách nào? Các đệ tử không đoạt được cơ duyên ra sao rồi? Cô gái tóc bạc của Phi Tiên nhìn Tiếu Vân Liên hỏi.  Tiếu Vân Liên vẻ mặt mơ hồ: - Ta không biết, sau khi ta giành được phần truyền thừa kia liền được truyền thẳng ra ngoài. Có lẽ những người đó… vẫn đang đi theo Sở Mặc?  - Mấy người ở bên cạnh Sở Mặc như các ngươi đều đã lấy được cơ duyên khó tin, sao Sở Mặc lại có thể không thu hoạch được gì?  Trên mặt cô gái tóc bạc lộ ra chút lo lắng: - Tên Sở Mặc kia… cũng chẳng phải bảo mẫu cho các đệ tử của chúng ta, sao có thế cứ ở bên cạnh các nàng mãi được? Nếu Sở Mặckhông ở đó, các nàng biết làm sao?  Tiếu Vân Liên suy nghĩ cả ngày trời, sau đó mới hạ giọng nói: - Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Lúc trước những đệ tử kia của Tây Hải phái vì không chịu nghe lời mới khiến rất nhiều người chết.  - Ai…