Sở mặc không kìm lòng được mà cười khổ thốt lên: - Ông nội ơi, đó là tin giả mà con tung ra đó! - Cái gì cơ? Phàn Vô Địch ngây người kinh ngạc nhìn Sở Mặc. Sở Mặc đáp lời: - Sự việc là như thế này ạ... Sở Mặc thuật lại cho lão tướng quân nghe những ân oán sâu xa giữa hắn và Phi Tiên, khiến cho Phàn lão tướng quân phải há hốc mồm kinh ngạc. Thật không ngờ đứa cháu của mình lại có lá gan lớn đến như vậy, ngay cả Phi Tiên, môn phái đỉnh cao nhất của thế giới này mà nó cũng dám trêu ghẹo. - Con không sợ bọn chúng sẽ gây rắc rối cho mình hay sao? Ánh mắt của Phàn Vô Địch lộ ra vẻ lo lắng. Tuy lão tướng quân không hiểu giang hồ là như thế nào, nhưng dù gì ông cũng đã sống đến từng tuổi này rồi, những trải nghiệm và kinh nghiệm của cuộc sống đều nhiều hơn Sở Mặc rất nhiều. - Lúc này con... con giờ là bị rận cắn nhiều rồi nên chẳng biết ngứa, nhiều thù oán quá rồi nên chẳng biết lo sợ nữa ấy mà. Sở Mặc cười nói: - Cũng chẳng thêm bớt gì có một môn phái của bọn chúng, dù sao thì con cũng đã hiểu rõ người đàn bà đó rồi. Ả đàn bà kiêu ngạo đó có lẽ cũng chẳng hơi đâu mà đi giải thích này nọ đâu. Nếu vậy thì cũng coi như Đại Hạ có được thêm một lớp bảo vệ nữa, những phiền nhiều tới từ thế giới thoát tục... cũng sẽ bớt đi nhiều. Phàn Vô Địch thở dài nói: - Con làm thế có nghĩa là tự thân mình hứng chịu... lấy tất cả mâu thuẫn đó. Nếu từ góc độ quốc gia nước nhà mà nói thì điều đó đương nhiên là tốt nhất rồi. Nhưng nếu từ góc độ cá nhân của ta... ông nội không muốn con phải chịu nhiều nguy hiểm như vậy. Quả thực khiến cho một vị lão tướng cả đời công tư nghiêm minh nói ra được những lời này thì thật ông đã phải dốc hết lời rồi. Sở Mặc cười nói: - Ông nội yên tâm đi, con nhất định sự tự bảo vệ tốt bản thân mình. Con cũng có tình cảm với Đại Hạ, dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là tổ quốc của con, hơn nữa... Hoàng Thượng còn phong cho con làm Sở Vương nữa kia mà. - Đúng vậy đó, Hoàng Thượng đối xử rất tốt với cả nhà chúng ta. Chỉ có điều... trái tim của con hoàn toàn không thuộc về nơi này. Có phong Vương hay không thì đối với con mà nói cũng chẳng có nghĩa lý gì nhiều. Phàn Vô Địch nhìn Sở Mặc và nói: - Theo như con nói thì những môn phái đó chỉ cần xác nhận được rằng sư phụ của con đã đi khỏi đây thì nhất định sẽ tìm con trả thù phải không, vậy con đã có suy tính gì chưa? - Đấu cứng.... chắc chắn là sẽ không ổn. Con đang tính lần này nếu có kẻ nào muốn trả thù mình thì chí ít y cũng phải đạt tới Ngộ Tâm Cảnh hoặc hơn. Vậy thì con chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của đám người đó. Sở Mặc cười nói, gương mặt hắn không hề để lộ quá nhiều sự lo lắng. - Đúng vậy đó, những cường giả ở cấp bậc đó, chỉ một người thôi thậm chí cũng có thể quyết định được sự thắng thua của cả một trận chiến đó. Phàn Vô Địch thở dài nói: - Những môn phái trước kia có mối quan hệ va chạm tương đối nhỏ với thế giới trần tục này. Nhưng vài năm gần đây thì càng lúc càng quá đáng hơn. - Những môn phái đó muốn sinh tồn thì kỳ thực không thể hoàn toàn thoát ly khỏi thế giới phàm tục này được. Sở Mặc nhẹ nhàng nói: - Con tin rằng một ngày nào đó tất cả những môn phái trên thế giới này đều sẽ chính thức gia nhập vào trong thế giới trần tục. Đồng thời tất cả bọn họ đều sẽ phải tuân thủ những quy tắc của thế giới này. - Việc này quá khó khăn. Phàn Vô Địch thở dài nói. - Vì thế nên con sẽ nỗ lực. Sở Mặc nhìn ông nội và nói: - Trận chiến lần này đại thắng, ông nội có lẽ sẽ được thăng tiến phải không? Phàn Vô Địch nói: - Ta không quá bận tâm đến những việc đó. - Đây con có chút đan dược này ông nội. Sở Mặc nhìn Phàn Vô Địch và nói: - Nếu lần này Hoàng Thượng hạ chỉ điêu ông nội về Viêm Hoàng Thành thì ông đừng từ chối nữa. Ông nội quay về bế quan tu luyện vài năm thì cảnh giới của ông chí ít cũng sẽ nâng cao được tới Minh Tâm Cảnh! Tới lúc đó thì bất luận là thọ nguyên hay thực lực của ông nội đều đã có được rồi, con cũng có thể yên tâm rồi! - Trên đời này... thực sự có loại đan dược này sao? Có thể không làm gì mà ngồi hưởng lợi sao? Lão tướng quân có chút không tin vào những gì mà hắn vừa nói. - Cũng chẳng đến mức không làm mà ngồi hưởng thụ, đan dược này cũng tựa như ủ rượu vậy đó... Sở Mặc cười nói: - Mọi người đều nói rượu là tinh hoa của ngũ cốc lương thực, để có được một chum rượu ngon thì cần phải có thật nhiều ngũ cốc, có đúng vậy không ạ? Phàn Vô Địch gật gật đầu công nhận, nói về ủ rượu thì ông cũng hiểu ít nhiều. - Đan dược cũng như vậy thôi ạ, đan dược chính là tinh hoa của dược liệu. Sở Mặc nói tiếp: - Những gì mà ông nội tích lũy được trong những năm qua đã đủ rồi, chỉ cần ông nội dùng số đan dược này là có thể nhanh chóng đột phá qua từng tầng từng tầng cảnh giới rồi. Phàn Vô Địch vui mừng nhìn Sở Mặc, đột nhiên ông chợt nhớ ra điều gì đó, nói đoạn: - Con nói... Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ lệnh cho ta về đô thành sao? Vì sao chứ? Sở Mặc đáp lời: - Theo ông nội thì là vì sao chứ? Không chỉ có mình ông nội phải về Viêm Hoàng Thành đâu, con cho rằng ngay cả con... cũng sẽ nhanh chóng được triệu gọi về thôi. Rồi sau đó... sẽ là một nghi lễ phong Vương long trọng. Những trận chiến tiếp sau đó sẽ chẳng có liên quan gì... đến hai ông cháu ta nữa. Phàn Vô Địch bừng tỉnh nhận ra đạo lý trong đó: - Ta hiểu rồi... công cao lấn chủ đây mà! Trạn chiến này nếu tiếp tục để cho hai ông cháu chúng ta tham gia thì chỉ e Hoàng Thượng sẽ thực sự cảm thấy bất an mà thôi... Danh vọng cao là một chuyện tốt, nhưng danh vọng quá cao... thì lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì rồi. - Ông nội có thể hiểu được đạo lý này không? Sở Mặc hỏi. - Điều này có gì mà không hiểu được cơ chứ, vừa hay, ta cũng mệt rồi, cũng nên quay về hưởng phúc rồi. Hoàng Thượng muốn triệu ta về thì chí ít... cũng phải để cho ta làm tướng quân ba tháng nữa chứ phải không? Lão tướng quân cười nói, hoàn toàn không bận tâm tới chuyện ban nãy mới nói tới. Tấm lòng rộng rãi này khiến cho Sở Mặc thầm xúc động trong lòng. Những trải nghiệm cuộc đời của ông nội quả thực quá phong phú, có lẽ ông nội đã sớm quen thuộc với những cảnh ngộ chìm nổi rồi. Đó cũng chính là điều mà bản thân mình cần phải học tập.