Đại Công Kê không biết chợt nghĩ tới điều gì, nghẹn họng mắt nhìn trân trân nói: - Sẽ không phải… là do thằng nhóc kia chứ? - Sao có thể?Phong Dực Long nói: - Cho dù hắn có tài giỏi đến đâu… cũng không thể làm được điều này! Đại Công Kê cười khổ lắc đầu: - Tên nhóc đó quả thực không thể làm được điều này, nhưng bảo vật trong tay hắn… lại có thể làm được! Hai mắt Phong Dực Long sáng lên đôi chút, bên trong còn xen lẫn nhiều ý nghĩ phức tạp. Đại Công Kê lắc đầu nói: - Ngươi đừng có mơ, kê gia còn không dám nữa kìa! Phong Dực Long không kiềm nổi thốt lên: - Đúng là tiểu yêu quái mà! Đại Công Kê cười quang quác vài tiếng, thầm nghĩ: Ngươi không biết… hắn còn yêu quái hơn ngươi nghĩ nhiều! Bạn bè với nhau, kê gia cũng nhắc nhở ngươi rồi, nếu ngươi còn muốn ở lại nơi này để làm một ông vua trong xó, thì âu cũng là lựa chọn của ngươi thôi. Phong Dực Long lẩm bẩm nói: - Tuy rằng nơi này là một thế giới ở đẳng cấp thấp nhất. Nhưng thời thượng cổ, cũng là nơi bắt đầu sinh ra vô số các vị thần. Bởi vậy,thực ra, thế giới này còn ẩn chứa vô vàn điều kỳ bí. Chỉ tiếc muốn tháo gỡ những bí mật này thì cần phải có một vận may rất lớn. - Cho nên mới nói, cho dù ngươi không kè kè đi theo tên nhóc kia, nhưng có thể kết một mối thiện duyên cùng hắn, cũng là không tệ đâu. Đại Công Kê nhìn Phong Dực Long mặt chân thành nói: - Là chỗ bạn bè, kê gia nhắc nhở ngươi rồi đấy nhé! Phong Dực Long gật gật đầu, ánh sáng lóe lên trong mắt, nói: - Ta hiểu. Không phải ta không hạ mình được, đến kê gia ngươi cũng có thể hạ mình ở lại bên cạnh hắn… - Chúng ta là bạn đồng hành! Đại Công Kê vội vàng thanh minh. Phong Dực Long cười cười nói: - Hoàng Thiên Lang Thần bị trúng bẫy của Hắc Mãng, bị thương rồi không phải cũng sán tới bên cạnh tiểu tử này hay sao? Nếu không phải vừa rồi nó để lộ ra chút hơi thở, ta cũng thật không ngờ… - Cái con chó rách rưới kia… là Hoàng Thiên Lang Thần? Đại Công Kê hơi kinh ngạc. - Kê gia không biết sao?Phong Dực Long nhìn Đại Công Kê, cảm thấy vô cùng quái lạ, sau đó nói: - Nghe nói tộc này thời viễn cổ cũng là một gia tộc lớn đấy! Chỉ là hiện giờ đã bị suy thoái, cũng sắp tuyệt chủng rồi. Đại Công Kê nói: - Kê gia đâu có rảnh mà để ý tới mấy chuyện này? Năm đó quen biết với ngươi… cũng là tại tên khốn kiếp Thanh Long đó. Phong Dực Long cười khổ nói: - Dù gì Thanh Long vẫn là cha ta… - Cái tên khốn kiếp vô trách nhiệm đó, bỏ mặc các ngươi lại mà đi. Ngươi còn bênh nó làm gì? Đại Công Kê cười lạnh nói. Phong Dực Long trầm mặc, cũng không đáp lại. Bởi nó biết, lai lịch của con Đại Công Kê này rất đáng sợ. Cho nên có thể trách mắng Thanh Long mà không thèm nể nang gì. Nhưng nó lại không thể, bởi vì Thanh Long chính là cha của nó! - Thôi được rồi, mỏ nguyên thạch nơi này… xem ra cũng sắp bị tên nhóc đó hút sạch cạn rồi. Đúng là một thằng nhóc ăn cướp mà.Phong Dực Long thở dài một tiếng, nhìn Đại Công Kê nói: - Ta muốn đi lục địa Huyền Vũ xem xem, nghe nói gần đây vùng mắt rốn của biển Bắc bên đó có chút động tĩnh. Ta đi một chuyến, nói không chừng lại đạt được cơ duyên, có thể từ đó mà phi thăng không chừng… - Đi đi đi đi, tiểu Phong Phong, ngươi cẩn thận một chút. Đừng để mấy lão già bên đó rút mất gân… Đại Công Kê cười một cách quái dị, nói. - Hừ. Chỉ với mấy người đó? Ta không nuốt chửng bọn họ chẳng qua là ta không thích ăn thịt người thôi!Phong Dực Long nói xong, xòe rộng hai cánh, nhìn thoáng qua Đại Công Kê: - Tạm biệt, và hẹn gặp lại, chú Đại Công Kê! - Ta là cậu Đại Công Kê của ngươi chứ! Đại Công Kê cười ha hả nói. Phong Dực Long không khỏi ngửa mắt nhìn giời, dang hai cánh ra vút lên cao. Như một tia chớp thoắt cái biến mất trong màn đêm. Bay về phương Bắc!Đại Công Kê lắc lắc đầu, lẩm bẩm một câu: - Tên rồng nhóc này… khá đấy. Không vội không vàng, đứng đắn hơn cha nó nhiều. Đại Công Kê nói xong, chạy như điên về hướng Sở Mặc: - Tên nhãi vô liêm sỉ kia. Cứ lúc nào có lợi… liền chẳng thèm nhớ tới kê gia, kê gia phải làm gì hắn mới có thể chia chút lợi lộc cho đây nhỉ? ... . . . Mỏ quặng bên dưới núi Thiên Đoạn không biết phải trải qua mấytrăm vạn năm, thậm chí là hơn ngàn vạn năm mới được hình thành, giống như một bể dung nham nóng chảy sâu bên dưới bề mặt trái đất. Chứa đựng nguồn năng lượng dồi dào gần như vô tận. Tầng tầng lớp lớp tuôn trào tụ về phía Thương Khung Thần Giám của Sở Mặc. Trong suốt quá trình này, Sở Mặc cũng được lợi rất nhiều! Tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý tự động vận hành. Cũng mãnh liệt hấp thu vô số nguyên khí. Tuy so với Thương Khung Thần Giám thì lượng hấp thu chỉ là bé nhỏ không đáng kể, nhưng với một kẻ mới bước chân vào Thiết Huyết Cảnh như Sở Mặc cũng thừa đủ rồi!Bình thường ra mà nói, khi mới đột phá đến một cảnh giới lớn, sẽ xuất hiện một giai đoạn mà cảnh giới chưa đủ ổn định. Nhưng bởi vì biển nguyên khí khổng lồ này điên cuồng chảy vào cơ thể, nên cảnh giới của Sở Mặc bỗng chốc từ giai đoạn đầu Thiết Huyết Cảnh vọt lên đến kỳ trung gian. Nguyên khí kia trải qua sự vận hành của Thiên Ý Ngã Ý đều trở nên vô cùng thuần khiết. Cơ sở ở Thiết Huyết Cảnh của Sở Mặc, nháy mắt bão hòa! Mỏ quặng nguyên thạch bên dưới dãy núi Thiên Đoạn đang hóa đá với một tốc độ khó tin… Từ nguyên thạch biến thành những tảng đábình thường. Mà hết thảy, đều xảy ra không mang theo một chút lực phá hoại nào. Nếu không nhìn tận mắt, nhất định sẽ không ai tin tưởng. Đại Công Kê chạy như điên tới hầm mỏ bỏ hoang, sau khi chứng kiến cảnh này cũng kinh ngạc trợn tròn mắt. Đôi mắt nó mở to như muốn lọt tròng, há hốc mồm nhìn Sở Mặc, sau đó nói với vẻ mặt ai oán: - Kiểu này kê gia chỉ có thể đứng ngoài xem rồi? - Gâu! Chú chó bụi bên chân Sở Mặc sủa về phía Đại Công Kê một tiếng đầy thù địch. Đại Công Kê cả giận nói: - Con chó ngốc này! Liên quan gì tới ngươi? - Gâu gâu! Chú chó bụi lại cấm cảu sủa hai tiếng. - Được, được… coi như kê gia rõ rồi, ngươi chính là một con chó ngốc thật luôn… thấy người ta được lợi mà ngươi còn nhảy cẫng lênmừng. Đại Công Kê lầu bầu xong liền quay lưng, định ra ngoài hít thở một chút cho tỉnh táo. Mỏ quặng nguyên thạch này kỳ thực nó cũng không để mắt lắm. Nhưng nếu nói có thể đem toàn bộ năng lượng trong mạch khoáng để cho nó, đương nhiên nó cũng sẽ vui vẻ mà nhận thôi. Tiếc rằng, nó không có năng lực này.