Tuy nhiên Tần Văn Tông là gia chủ, lão phản ứng cũng nhanh. Lão biết dù thế nào lão cũng không có năng lực ngăn cản chuyện sẽ xảy ra. Nếu Sở Mặc cưỡng ép nhúng tay vào chuyện của Tần gia, dù hắn có muốn đem một phế nhân như Tần Vũ Tông lên làm gia chủ vẫn có thể thành công. Mà đã vậy thì sao lão phải làm người xấu chứ?  Sở Mặc biết Tần Văn Tông nghĩ gì nhưng hắn không nói. Hắn tin ba vị lão tổ đều nhìn ra. Sở Mặc gật đầu nói: - Nếu vậy thì ta sẽ ở lại thêm một ngày chế thuốc cho Tần Vũ Tông thúc thúc.  Sở Mặc mở miệng gọi thúc thúc làm không ít trưởng lão của Tần gia giật mí mắt, họ phải nhìn Tần Vũ Tông dưới một góc độ khác. Hiện tại ai còn dám coi ông là phế nhân chứ? Một người trẻ tuổi có thể nói chuyện ngang hàng với ba vị lão tổ lại gọi Tần Vũ Tông là thúc thúc đó… Có nữ nhi tốt là điều rất trọng yếu.  Tần Vũ Tông không dám tin nhìn Sở Mặc, gian nan hỏi: - Sở… công tử… thật sự… làm được sao?  - Thúc thúc không cần lo. Lúc trước Tần Thi còn mất cả thân thể, thần hồn và trí nhớ đều bị người khác hủy diệt, không phải hiện tại nàng vẫn sống tốt đó sao.  Sở Mặc thản nhiên nói.  Không ít người Tần gia sợ hết hồn, thầm nghĩ: miệng hắn nói mặc kệ nhưng thật ra vẫn nhớ trong lòng đấy. Cũng may những năm gần đây không ai ra tay với Sở Mặc nếu không hôm nay không hài hòa được thế này rồi.  Ba vị lão tổ cũng không nhịn được liếc mắt nhìn nhau. Tuy không nói gì nhưng họ đều hiểu người kia đang nghĩ gì.  - Không dễ mà lừa được nhóc này đâu.  - Hắn biết rõ chuyện của Tần Thi năm đó, sau lưng hắn có lực lượng hùng mạnh, không phải chỉ đưa vài tên ra chịu tội thay là được.  - Làm gì đây?  Ba vị lão tổ lại vô thanh vô tức dùng ánh mắt trao đổi, nhất trí: cứ xem tình hình cái đã.  Sở Mặc như có vẻ chỉ vô ý nói thế. Hắn bắt đầu không khách khí nói Tần Văn Tông bắt đầu chuẩn bị đan dược cần thiết. Tuy hắn không yêucầu các đại dược như Chí Tôn đại dược nhưng những dược liệu hắn nói ra cũng đủ khiến người Tần gia hết hồn.  Chỉ có thể nói một từ: quá đắt! Đến ba vị lão tổ cũng co rút khóe miệng.  Thậm chí còn thấy hoài nghi không biết có phải Sở Mặc cố ý mượn cơ hội để trút giận cho Tần Vũ Tông hay không.  Hư Độ độ hóa dấu vết Ma tộc trên người Tần gia mới dùng hết ba trăm năm tích lũy của Tần gia. Nhưng đó là dùng cho mấy trăm vạn người. Sở Mặc vừa mở miệng, lại muốn tài nguyên tương đương với năm trăm năm tích lũy của Tần gia.  Tuy Tần gia truyền thừa vô số năm, tài nguyên phong phú nhưng tiêu hao nhiều như vậy vẫn khiến bọn họ xót ruột.  Đáng tiếc họ đã mạnh miệng nói trước, giờ không thể đổi ý. Tần Văn Tông chỉ có thể cắn răng gánh vác.  Sở Mặc biết bọn họ đang nghĩ gì, hắn không giải thích mà túm Hư Độ tiến vào Tần gia. Sau khi tài nguyên lũ lượt đưa đến, Sở Mặc trực tiếp lấy Hỗn Độn Hồng Lô bắt đầu chế thuốc công khai. Mặc dù không cấm người xem nhưng người Tần gia tự động lảng tránh, không muốn trêu chọc Sở Mặc vào lúc này. Tần Vũ Tông được đưa đến chỗ Sở Mặc.  Ba vị lão tổ cũng không rời khỏi mà chọn đứng xe. Lúc thấy Hỗn Độn Hồng Lô, Tần Liệt Thủy không nhịn được nói: - Đây là Dược Vương lô mà.  Tần Liệt Tinh gật đầu: - Hèn gì Đan Tông coi trọng Sở đạo hữu như thế… Hiệu suất làm việc của Tần gia rất cao. Dược liệu rất nhanh được đưa đến. Người Tần gia rất cảm kích Sở Mặc và Hư Độ. Hư Độ đã cứng rắn xóa hết dấu vết của Ma tộc trong linh hồn của họ. Vì thế mà Hư Độ đã phải trả giá rất cao. Tất cả bọn họ đều biết, làm người, thì đa số vẫn phải có lòng cảm ơn người khác.  Sở Mặc lấy ra Hỗn Độn Hồng Lô, ném thêm Tam muội chân hỏa. Giờ Tam muội chân hỏa đã thành thục hơn rất nhiều. Hắn ném xong mặc kệ, trực tiếp đi tìm Hư Độ nói chuyện.  Ba lão tổ nhìn mà trợn mắt há mồm.  - Hắn cứ luyện đan như thế sao?  - Có đúng hắn đang luyện đan không thế ?  - Đúng là mở rộng tầm mắt.  Ba người liếc nhau, tuy không nói chuyện nhưng đều hiểu người kia nghĩ gì. Thật sự bọn họ chưa thấy ai luyện đan như Sở Mặc. Cứ vứt lò vứt lửa đấy cho nó tự luyện, có ai luyện kiểu đó không chứ?  Bọn họ không biết năm đó Đan Thần Đế Chủ luyện đan như thế nào nhưng đến giờ bọn họ vẫn chưa thấy người nào luyện đan như Sở Mặccả.  Hai canh giờ sau, Sở Mặc thong dong trở lại, lấy mấy viên đan dược trong lò ra, tùy ý đưa cho Tần Vũ Tông.  - Cứ sau một canh giờ lại uống một viên.  Sở Mặc nói.  Tần Vũ Tông câm nín, không biết nói gì. Đến bây giờ ông cũng không thấy ai luyện đan tùy tiện như thế. Nếu người trước mặt không phải Sở Mặc ông thậm chí sẽ hoài nghi người kia muốn hại chết mình. Tần Vũ Tông không do dự, uống trước một viên, sau đó ngồi im nhưchưa có chuyện gì xảy ra.  Ba lão tổ nhìn nhau không nói gì.  Bọn họ tận mắt thấy Sở Mặc quăng tất cả dược liệu vào. Đám dược liệu như một tòa núi nhỏ, bị quăng vào lò, lại chỉ luyện ra được bốn viên đan dược. Mà cả bốn viên hiện tại đều ở trong tay Tần Vũ Tông.  Sau đó, Sở Mặc xoay người lại, bắt đầu luyện chế một ít tài liệu của hắn. Những người khác thật sự không hiểu Sở Mặc đang muốn làm gì.  Đan điền của Tần Vũ Tông đã bị hủy, đạo đài vỡ nát, thần hồn bịthương nặng. Những tổn thương này rất khó để bù đắp. Nếu thần hồn không bị thương có thể đoạt xá hoặc sử dụng một thân thể khác để tái sinh.  Nhưng thần hồn của ông đã bị thương quá nặng, cơ bản không có cách nào có thể hút ra khỏi cơ thể được. Trên đời này có rất nhiều đan dược khôi phục thần hồn, chưa nói đến việc đắt tiền, đan dược có thể khôi phục thần hồn cho Đế Chủ lại cực hiếm. Thậm chí gần như không có.  Mấy ngàn năm hầu như chưa có ai có thể luyện chế ra loại đan dược này. Đó cũng là lý do vì sao Tần gia cho rằng Tần Vũ Tông không cókhả năng khôi phục.  Không hút được thần hồn, không khôi phục được chẳng khác gì nằm chờ chết. Thế mà đối với Sở Mặc, không phải không làm được mà lại còn làm thoải mái, tự nhiên, đúng là khiến người khác bị kích động.  Sở Mặc lại không quan tâm, ung dung ném tài liệu vào Hỗn Độn Hồng Lô. Tam muội chân hỏa phía dưới vẫn cháy bập bùng, cung cấp đầy đủ nhiệt lượng cho Hỗn Độn Hồng Lô.  Đến canh giờ thứ hai, Tần Vũ Tông lại uống thêm thuốc nhưng vẫn không thấy thay đổi gì. Sở Mặc thì vẫn ném tài liệu vào Hỗn Độn HồngLô.  Sang canh giờ thứ ba, ông lại uống viên thứ ba, vẫn chẳng có hiện tượng gì. Sở Mặc vẫn đứng ném tài liệu.