"Quay lại cho ta!" Hắc Ám Thần tử hét lớn triệu hoán lại chiếc đỉnh nhỏ kia, cơ thể hắn không ngừng gắn kết lại với nhau, đây chính là bộ xương cốt thần bí còn sót lại từ niên đại Thái sơ, bất hủ bất diệt. Chiếc đỉnh kia yên tĩnh chẳng hề có chút động tĩnh nào, cơ bản chẳng có chút phản ứng. "Ha ha..." Thạch Hạo cười lớn, tay nâng chiếc đỉnh nhỏ màu đen còn gương mặt thì lộ vẻ trào phúng, tuy đối phương là chủ nhân của món binh khí này thế nhưng cũng khó lòng mà hiệu lệnh được. Trên thực tế, hắn cũng rất khó có thể áp chế được mà chỉ có thể nâng trong tay mà thôi. Chiếc đỉnh này rất nặng, trông chỉ to bằng nắm tay thế nhưng khi đặt vào lòng bàn tay thì lại nặng trịch, đây cũng không phải là tác dụng của cốt văn mà chỉ riêng trọng lượng đơn thuần của bản thân nó đã đạt tới mười mấy vạn cân rồi. "Ai cũng nói tiên kim hắc ám rất nặng, quả thật là không sai mà." Thạch Hạo tự nhủ, đây chính là một thu hoạch cực kỳ to lớn, chiếc đỉnh to bằng nắm tay này được chế tại từ vô thượng tiên kim. Dù cho hiện tại nó có hư hao đi nữa thì chỉ cần dựa vào chất liệu của bản thân cũng đã đủ khiến cho các đại giáo ở ba ngàn châu thượng giới này phải đỏ cả mắt, có thể vì nó mà sẽ khai chiến. Con ngươi của Hắc Ám Thần tử co rút lại, không ngờ đối phương lại bình tĩnh đánh giá chiếc đỉnh nhỏ như vậy, cứ như đã quên đi sự có mặt của hắn, đây đúng là một nỗi nhục vô cùng lớn. Thân thể của hắn phát sáng, các môn bảo thuật đồng thời xuất hiện, từng làn khí lành lưu chuyển, tất cả tụ tập lại một nơi trông vô cùng đáng sợ. Bỗng nhiên, chiếc đỉnh nhỏ vang lên ong ong như muốn bay lại chỗ Hắc Ám Thần tử, tựa như có một tia liên hệ nào đó với hắn vậy. Thạch Hạo lần nữa cười lớn, nói: "Chiếc đỉnh này chỉ có thừa nhận bộ thân thể kia, chứ đối với cái gọi là nguyên thần kia thì lại vô cùng xem thường, ngươi không thấy dị khi khống chế nó hả?" Mỉa mai một cách trắng trợn, khiến người khác phải bối rối. "Đã như thế thì ta sẽ thay ngươi nhận lấy vậy, ngươi không xứng để dùng nó." Thạch Hạo nói chuyện chẳng hề nể nang gì cả, trên gương mặt là nụ cười vô cùng tươi rói. "Thái sơ, năm tháng xa xưa, thần thông hiện!" Hắc Ám Thần tử bình tĩnh nói, hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, mi tâm phát sáng, một dấu ấn kỳ dị xuất hiện rồi phóng ra ánh sáng vô cùng chói mắt. "Có gì thì cứ triển khai hết đi, chứ không lại hối hận cũng chẳng kịp đâu." Thạch Hạo không thèm để ý. Đột nhiên hắn hơi nhướng mày, nói: "Chạy đi đâu." Thạch Hạo biến mất ngay tại chỗ rồi xông thẳng về trước, vung ra một chiêu kiếm cắt đứt hư không rồi sau đó tiến vào trong. Bên trong vết rách hư không, tiếng leng keng điếc tai, phù văn cuồn cuộn cứ như là sông dài đang tuôn chảy. Thạch Hạo đang đại chiến với vương giả của Thiên quốc, khoảng cách gần như vậy nên thần giác của hắn vô cùng nhạy cảm, hắn luôn luôn ngó chừng tên quái thai cổ đại này. "Chạy? Ngươi sai rồi, ta chỉ là không quen đứng dưới ánh mặt trời chói chang mà thôi, chắc chắn sẽ có thời gian chơi đùa với ngươi đó." Vương giả cổ đại của Thien quốc nói, âm thanh tựa như là sài lang vô cùng đáng sợ và chói tai. "Chém!" Một chùm sáng kỳ lạ bay tới, ánh sáng phát ra từ mi tâm của Hắc Ám Thần tử chợt hóa thành một thế giới mơ hồ. Trong lòng Thạch Hạo chấn động, ở trong tiểu thế giới kia, đâu đâu cũng có mộ cổ đầy quạnh hiu và tang tóc, vô cùng hoang lương. "Táng Thiên, táng Địa, táng Nhân!" Hắc Ám Thần tử hét lớn. Sáu chữ vừa ra lập tức khiến thiên địa rung lên bần bật, phảng phất đụng phải luật trời nào đó khiến hư không sinh ra những tia điện kèm theo tiếng nổ ầm ầm. Phương xa, tất cả mọi người đều ngơ ngác rồi sau đó trở nên lạnh lẽo, trên người nổi lên một lớp da gà dày đặc, bởi vì đây chính là bí thuật đầy yêu tà và kinh khủng trong truyền thuyết. "Bí thuật Tam Táng!" Có người sắc mặt trắng bệch thét lên. Loại bảo thuật này có uy lực cực kỳ lớn, vô cùng mạnh mẽ và cũng rất đáng sợ, nghe đồn có khả năng táng* cả Tiên, chỉ là không hiểu vì sao lại hoàn toàn thất truyền, hậu nhân rất khó có thể nhìn thấy. (*): Chôn. Không ai nghĩ tới, Hắc Ám Thần tử lại sử dụng được môn bảo thuật này, như vậy sao không khiến người khác giật mình khiếp sợ được chứ. "Ngay cả môn bảo thuật này cũng đã xuất hiện, vậy thiên hạ này không phải sẽ đại loạn rồi hay sao?" Rầm! Đối mặt với đòn đánh này thì Thạch Hạo cũng chẳng hề e ngại, hắn lựa chọn phương thức lấy cứng đối cứng với cường địch, khống chế công kích Chí Tôn thuật của bản thân, bùng phát ra âm thanh tựa như trống cổ đang vang vọng vậy. "Ầm!" Những làn khói hoa rực rỡ xuất hiện đủ chiếu sáng cả Kim Linh giới này. "Đây chính là bí thuật Tam Táng à? Chỉ đến thế là cùng." Thạch Hạo cười to, giọng điệu đầy chế giễu. Tiểu thế giới kia giải thể, tất cả mộ cổ đều nứt toác, bên trong có sinh linh muốn bò ra tham chiến thế nhưng đều phai mờ và biến mất. Trên thực tế, Thạch Hạo biết môn bảo thuật này rất nghịch thiên, mạnh tới mức tuyệt đối, chỉ là phù văn không hoàn chỉnh, Hắc Ám Thần tử không cách nào biến hóa ra được. Vì vậy, không cách nào thể hiện ra được ma uy thật sự! Keng, keng, keng... Đột nhiên, khắp nơi trở nên rung chuyển, trong hư không hiện lên từng cây cờ lớn bao phủ khắp bốn phía, vây nhốt toàn bộ chiến trường này và Thạch Hạo bị vây kín ngay ở giữa. Quân Đạo đã xuất hiện, khóe miệng mang theo ý lạnh, nói: "Bố trí hoàn thành, chúng ta có thể từ từ giết hắn được rồi." Rõ ràng, hắn đã tới đây từ sớm thế nhưng lại để cho đám người Hắc Ám Thần tử đi ngăn cản Thạch Hạo, còn bản thân thì chuẩn bị bố trí thật kỹ những trận đài, pháp kỳ xung quanh hòng phong tỏa tất cả, hiện giờ đại trận đã thành. "Thiên hạ đệ nhất Thạch ở đây mà ngươi cũng dám làm càn à?" Đả Thần Thạch xuất hiện, nó há miệng thổi thật mạnh, các loại hào quang bắn tứ tung cứ như là sao băng xẹt ngang trời trông xinh đẹp và yêu tà. Trận kỳ vang lên phần phật chống lại đại trận kia. "Hừ, dù trận pháp có thể mất đi một chút tác dụng thì đã làm sao chứ, chúng ta đã tới thì đời nào để ngươi rời đi được chứ?" Quân Đạo cười khẩy, sau đó nhìn về hướng cuối chân trời nhận lỗi với Cổ Thánh tử, nói: "Trước hãy bắt Hoang cái đã, sau đó ta nguyện chịu đòn nhận tội." Cổ Thánh tử cũng đã xuất thủ và gia nhập chiến đoàn, thế nhưng cũng không hề lại gần mà chỉ đứng ở nơi xa công kích tới mà thôi. Không thể không nói, vương giả của Thiên quốc quá lợi hại, không tính ám sát mà chỉ luận về sức chiến đấu thì cũng thuộc dạng kinh khủng. "Chín mươi chín thần thông cùng hiện!" Hắc Ám Thần tử quát lớn, hắn lại tự mình giải quyết, một vài huyết nhục tách ra ngoài rồi bao phủ lấy nguyên thần và lùi lại, giờ chỉ còn lại chín mươi chín miếng huyết nhục phát ra ánh sáng lấp lánh, tất cả đồng loạt vụt tới bao phủ lấy Thạch Hạo. "Trời ạ, mấy chục môn thần thông đều được phong ấn trong huyết nhục, chuyện này... quá biến thái, thế thì làm sao mà chống lại được chứ?" Mọi người kinh ngạc thốt lên, cảnh tượng trước mắt quá mức đáng sợ. Đây chính là chín mươi chín chỗ kỳ dị cứng cỏi nhất trên thân thể của Hắc Ám Thần tử, những vị trí này che giấu bảo thuật và không cách nào chém nát được. Không cần suy nghĩ nhiều, kiếp trước hắn chắc chắn có lai lịch vô cùng đáng sợ. Một miếng huyết nhục là một môn bảo thuật, những thứ này không ngừng bùng phát. "Ha ha, khá lắm, cũng không phải chồng chất lên để tăng cường sức chiến đấu, chỉ là lợi dụng huyết nhục bất phàm của bản thân để giết địch mà thôi, ta sẽ cho ngươi nhìn một chút thứ được gọi là thiên công vô thượng thật sự, cách làm thế nào để tổ hợp lại các môn thần thông nè." Thạch Hạo cười khẩy. Sau đó hắn bắt đầu khống chế Bát Cửu Thiên công, vận dụng thần thông mà mình có tấn công về những miếng huyết nhục kia, lập tức nơi đây nổ lốp bốp, hoàn toàn sôi trào. Chín mươi chín đại thần thông, tuy rằng đa dạng thế nhưng cũng không phải là do bản thân làm chủ, mà là do sự phóng thích của bản năng huyết nhục, cho nên mới có thể thi triển như vậy. Ngay cả Quân Đạo, quái thai cổ đại của Thiên quốc cũng lui ra ngoài, chưa hề nhúng tay vào. Cổ Thánh tử cũng không tiến lên mà chỉ ngồi xếp bằng ở cuối chân trời, hắn ra sức tụng kinh, tạm thời không có xuất thủ. Vì vậy, uy hiếp lớn nhất hiện giờ chính là vương giả của Thiên quốc, hắn xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị. "Cổ Thánh tử, ngươi còn không mau ra tay?" Hắc Ám Thần tử quát lớn. "Được rồi!" Tiếng vù vù vang lên khiến ngay cả trời cao cũng rung theo, hắn vẫn không hề tiến tới mà vẫn ra sức ngâm tụng nơi đó, một luồng khí tức khó tả bao phủ toàn bộ thiên địa. Cửu thiên Thập địa kinh! Lúc này, môn thiên công vô thượng này đã xuất hiện, vô tận ký hiệu thiêu đốt trong hư không khiến toàn bộ đất trời trở nên khác lạ, lòng người kinh sợ. Lúc này, tựa như có một nguồn sức mạnh tự cao tự đại trong chín tầng trời mười tầng đất đang tràn ngập và mãnh liệt lao về phía Thạch Hạo. "Giết!" Quân Đạo hét lớn, ở phương xa cũng tế xuất bảo thuật. Không chút tiếng động nào, quái thai cổ đại của Thiên quốc lần nữa giết tới. "Chém!" Hắc Ám Thần tử cũng hét lớn, trong lúc nhất thời bốn đại cao thủ đồng loạt xuất thủ hòng tiêu diệt Thạch Hạo, tình thế vô cùng nguy cấp. Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc, tình huống chẳng hề ổn tí nào. Ánh mắt của hắn lóe lên rồi nhanh chóng chọn đối sách, trước tiên hắn công kích vào kẻ yếu nhất, bịch một tiếng, hư không nổ tung, hắn biến mất ngay tại chỗ rồi vọt thẳng về phía Quân Đạo. Phù văn bảo thuật kịch liệt nhất bùng nổ, bầu trời trở nên bùng cháy, thương khung vặn vẹo gần như sụp đổ! Ầm! Một dải hoa tuyết tỏa ra, sau lưng Thạch Hạo dính phải một đòn, là bị ký hiệu kinh văn của Cửu thiên Thập địa kinh đánh trúng khiến máu tươi chảy xối xả. Thế nhưng, hắn cũng ép cho Quân Đạo biến sắc, đôi bên liên tiếp va chạm, bụp một tiếng, kẻ này phun máu miệng. "Vèo!" Sau một khắc, Thạch Hạo lần nữa biến mất, chớp mắt khi hắn gây dựng lại thân thể thì cũng là đang điên cuồng công kích về phụ cận của Hắc Ám Thần tử, đây mới thật sự là mục tiêu của hắn. "Bụp!" Bả vai của hắn chảy máu, đã bị một luồng kiếm khí của quái thai cổ đại Thiên quốc đâm trúng. Thế nhưng, hắn tựa như kẻ cuồng điên, thủ đoạn đều được phóng ra hết, phù văn Chí Tôn thuật thứ ba của chính mình càng thêm rõ ràng hơn, thứ này không ngừng in dấu lên trên tiên kiếm Đại La rồi khuấy động xung quanh. Tất cả mọi người đều há hốc miệng, Thạch Hạo quá bá đạo, hắn chém Hắc Ám Thần tử cũng không biết bao nhiêu là kiếm, hoàn toàn là đang liều mạng. "A...." Trên người của Hắc Ám Thần tử có rất nhiều huyết nhục bong tróc ra và hoàn toàn biến mất, không hề xuất hiện nữa. Những nơi đó đều là nhược điểm của hắn, lần này Thạch Hạo cũng không hề để ý tới những huyết nhục bất hoại bất hủ kia mà tập trung toàn bộ vào những vị trí trọng yếu này. Bởi vì, từ khi giao chiến tới hiện tại thì hắn đã phát hiện ra những điểm yếu của Hắc Ám Thần tử, biết nơi nào của kẻ này sẽ thối rửa, nơi nào sẽ cứng rắn như kim cương. "Cổ Thánh tử, Vương Thiên quốc, các ngươi còn không mau giết hắn à?" Quân Đạo hét lớn, cơ hội hiếm có đang ở trước mặt thế nhưng hai kẻ mạnh nhất kia lại không hề xuất thủ toàn lực. Vương của Thiên quốc hoàn toàn là như thế, chờ người khác kẻ sống người chết, hắn chỉ muốn ở vào thời khắc mấu chốt tung ra một đòn hạ sát đối thủ, mà tên Cổ Thánh tử đang tụng kinh kia lại không hề nhiệt tình với việc vây công này. Hỗn chiến kịch liệt bùng phát! Bụp! Quân Đạo bị chém lìa một cánh tay, sau khi cánh tay này rơi xuống thì ngay lập tức nổ tung. "Chíu!" Lại thêm một vệt sáng màu máu nữa, Hắc Ám Thần tử bị dính phải một đòn nặng nề, lúc này một vài vị trí lộ ra xương cốt rất dọa người. Thạch Hạo liều mạng nên đã trúng phải một đòn nghiêm trọng của Cửu thiên Thập địa kinh, thế nhưng hắn vẫn xuất ra một chiêu kiếm cuối cùng xuyên qua mi tâm của Hắc Ám Thần tử. "A... " Tiếng kêu thảm vang lên, nguyên thần trong mi tâm kia từ từ vỡ nát. Thế nhưng, phản ứng bản năng của bộ thân thể kia rất mãnh liệt, kẻ này nhanh chóng tránh thoát rồi rớt xuống mặt đất. "Nguyên thần đều bị xuyên thủng, chỉ còn lại mỗi thân thể mà vẫn còn sống được à?" Thạch Hạo thì thào. "Xoẹt!" Vương của Thiên quốc chợt đánh lén. "Trấn!" Cuối chân trời, Cổ Thánh tử ngâm tụng, Cửu thiên Thập địa kinh bùng phát, hoàn toàn trấn áp xuống dưới. "Giết!" Ngay cả vẻ mặt của Quân Đạo cụt một tay kia cũng trở nên lạnh lùng, điên cuồng công kích. Đột nhiên, ầm một tiếng, hư không bị phá nát, toàn bộ trận pháp xung quanh đều bị ép tới mức hủy diệt, hư không vô tận bốc cháy rồi nứt toác, cảnh tượng vô cùng kinh khủng. "Đó là gì?" Rất nhiều người sợ hãi thét lên. Trong hư không kia có chút mơ hồ thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy được, có một dược viên cổ xưa tỏa ra hương thơm nứt mũi. "Trời ơi, Tiên dược viên hiện rồi kìa!" "Dược viên cổ xưa còn sót lại hơn một kỷ nguyên trước đã hiện ra!" Mọi người ý thức được cơ duyên to lớn đang lại gần. Vẫn luôn có lời đồn rằng, có một khu dược việc cổ xưa và thần thánh nhất vẫn luôn phiêu lưu trong hư không, nơi đây rất khó để tìm thấy, thi thoảng mới hiện ra ngoài. Cảnh tượng trước mặt, tuyệt đối ăn khớp. Thạch Hạo ngẩng đầu sau đó là ngây dại, bởi vì hắn từng nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này. Dược thảo thần thánh không cần nói kỹ làm gì, những thứ này lấp lánh và nhiều vô số. Việc làm hắn giật mình nhất chính là, hắn nhìn thấy một con rùa trắng như tuyết đang chở một cô gái mặc áo trắng bên trên. "Tiên... Tiên nhân!" Những người khác hét lên và nhìn chằm chằm dược viên mơ hồ và cổ xưa kia. Người khác không biết thế nhưng Thạch Hạo lại sớm biết rõ, hắn từng nghe Hư Thiên thần đằng nói qua, đó chính là Trường Sinh dược, sinh ra hơn một kỷ nguyên trước và sống tới hiện giờ, ẩn thân trong dược viên cổ kia. "Vèo!" Vương của Thiên quốc biến mất, hắn tiến vào không gian loạn lưu và muốn tiến vào trong dược viên cổ kia. Cổ Thánh tử thấy thế cũng không cách nào bình tĩnh được, nhanh chóng vọt vào. Thạch Hạo tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, cũng muốn xông vào trong hư không loạn lưu kia. Ầm! Nơi đây náo động, cường giả các tộc chen chúc xông về trước, dùng hết mọi khả năng để bước vào Tiên dược viên cổ xưa kia.