Vương Hầu chân chính sẽ xuất hiện. Sau khi quản gia nghe thấy vậy liền lập tức ngồi phịch ở đó, mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào. Người hắn lạnh run, đến hàm răng cũng đang va vào nhau lập cập. Hắn vô cùng sợ hãi. Nếu việc này bị điều tra kỹ thì những người liên quan đều sẽ bị giết sạch. Hiện tại đã có thể đoán được không lâu nữa thôi đầu người sẽ lăn lông lốc. Vương Hầu tức giận sẽ có máu chảy khắp nơi, xác phơi mười vạn dăm, ai cũng không ngăn được! Hắn chẳng còn đường nào để mà sống. Thiên hạ rộng lớn cũng không có chỗ cho hắn dung thân. Đừng nói là hắn, ngay Vũ Mông cũng đang hoảng sợ. Hắn đi qua đi lại, trong lòng sợ tới cực điểm. Việc này đã bị làm lớn chuyện rồi, với khả năng của hắn thì căn bản không thể che giấu được. Đó là tổ địa của Thạch Tộc, không được khinh nhờn. "Không phải thuộc hạ làm. Việc này phải làm sao bây giờ..." Tên quản gia ngồi co quắp ở đó, hai mắt vô thần. Hắn đang không ngừng lặp lại lời mình nói, không còn vẻ oai phong như ngày thường nữa. "Cút ngay!" Vũ Mông nổi giận, nhấc chân đá vào người tên quản gia, lập tức có tiếng xương gãy vang lên. Tên quản gia hét thảm, miệng phun máu tươi, người bay ngang ra ngoài rồi đập vào ngọn giả sơn ở không xa. "Ầm" một tiếng, ngọn giả sơn bị sụp đổ và chôn hắn ở phía dưới, khói bụi mịt mù. Vũ Mông mặt trắng không râu, lúc không ra oai thì không có mạnh mẽ giống như cường giả bình thường. Nhưng lúc này trong mắt hắn lại lộ rõ hung quang, mấy lần định ra tay giết chết tên quản gia, nhưng cuối cùng hắn lại do dự. Giết chết tên quản gia này cũng vô dụng. Lấy sức mạnh to lớn của Thạch Tộc thì nếu muốn điều tra sự việc này sẽ không bỏ sót bất cứ thứ gì. Sau đó, hắn lại rùng mình một cái. Lúc hắn đang định diệt khẩu, tông lão ở trong tộc có phải cũng đang có ý nghĩ đó hay không? Họ có trực tiếp ra tay xử hắn hay không? Bởi vì việc lần này thật sự đã bị làm rất lớn chuyện, cực kỳ nghiêm trọng và quá đà. Trong một tòa thành lớn tại Tây Cương, mấy cường giả sử dụng ra bảo cốt nguyên thủy quý hiếm, ký hiệu lấp óe, hóa thành một tòa tế đàn nhỏ cổ xưa. Bọn họ đặt một lá thư lên trên. Hào quang lóe lên một cái, lá thư liền biến mất. Cùng lúc này, tại Thạch Quốc rộng lớn, ở trong Hoàng Thành, mấy khối bảo cốt của Thái Cổ Di Chủng phát sáng, hóa thành một cái tế đàn còn lớn hơn. Hào quang lóe lên ở phía trên rồi xuất hiện một lá thư. "Cái gì? Tổ địa thứ hai đã bị thiêu rụi bằng một mồi lửa rồi ư? Thật là to gan lớn mật mà!" Một vị tông lão sau khi đọc thư bèn lập tức nổi giận. Thạch Quốc thống trị giang sơn hàng tỷ dặm, chính đang trong thời kỳ đỉnh cao, thế mà việc như vậy lại xảy ra. Thật là không thể tưởng tượng nổi. "Mau chuyển thư đi!" Ông ta hét lớn. Lá thư bị sao chép thành rất nhiều bản. Bản chính đương nhiên là để Nhân Hoàng đọc, bản sao thì chuyển cho các vị Vương Hầu họ Thạch. Việc này quá lớn rồi, ông ta coi đây là lời khiêu khích tới toàn bộ Thạch Tộc. "Ầm!" Ngày này, Hoàng Đô giống như nổ tung, gây nên sóng to gió lớn, sau đó triệt để sục sôi. Rất nhiều người đang bàn luận sôi nổi. Đơn giản không dám tin tất cả những việc này. "Là ai làm? Dám nghịch thiên hay sao? Nhân Hoàng đang trong giai đoạn đỉnh cao, thần uy vô địch. Có kẻ lại dám dùng một mồi lửa thiêu rụi mảnh đất phục hưng của Thạch Tộc, gan đúng là quá lớn mà!" "Lẽ nào là tử địch của Thạch Tộc. Cũng chưa đến mức đó a, dù là giao chiến thì cũng sẽ nhắm vào người sống, ai lại đi làm như thế này cơ chứ?" "Không phải Thái Cổ Di Chủng như Li Long hay Thao Thiết chứ? Chúng có thù với Thạch Quốc, lệnh hung cầm phóng mồi lửa này." Tin tức được truyền đi rất nhanh. Cả Hoàng Đô đều biết về sự kiện này. Mọi người cảm thấy khó mà tin nổi. Từ trên xuống dưới đều đang bàn luận. "Điều tra tới cùng!" Nhân Hoàng cho câu trả lời, chỉ có bốn chữ mà thôi. Lúc thủ dụ này xuất hiện ở ngoại giới liền phát ra hào quang tận trời, bốn chữ như bốn thanh Tiên Kiếm đánh tan tầng mây ở trên bầu trời Hoàng Đô, sát khí ngập trời. Hào quang màu vàng tuôn ra như sấm chớp ngang trời, kêu lên ù ù khiến các phương câm như hến. Một khắc này cả Hoàng Đô đều trở nên yên tĩnh, không còn tiếng bàn luận. Sau đó rất lâu Hoàng Đô mới khôi phục lại. Thạch Quốc, trên thần đàn cổ xưa đã có vật tế quý giá được dâng lên. Đây là chỗ để cúng bái thần linh Thượng Cổ. Lúc này mấy cái bảo cốt của Thái Cổ Di Chủng đang phát sáng. "Vù" một tiếng, giống như có một vì thần cổ xưa thức tỉnh tỏa ra một loại hơi thở kinh khủng. Sau đó một thông đạo màu vàng được mở ra. "Lên đường!" Một vị tông lão hét. Sau đó, hàng loạt đội chiến tướng mạnh mẽ bước lên tế đàn, đi lên thông đạo màu vàng đó. Tất cả đều mặc giáp trụ sáng choang, tay cầm mâu sắt, sát khí tận trời. Cuối cùng không ngờ còn có ba vị Vương Hầu xuất hiện, toàn thân họ đều phát ra hào quang óng ánh như ba vầng thái dương, sóng chấn động rất là kinh khủng. Họ cùng nhau bước vào thông đạo màu vàng. Lần này không ngờ lại điều động những ba vị Vương Hầu, do họ phụ trách điều tra tới cùng. Mãi cho tới khi tất cả đều đã trở lại bình tĩnh, tông lão hoàng tộc mới dẫn mọi người hướng về tế đàn mà cúng bái. Sương mù hỗn độn dày đặc, ở đó giống như có một vị thần Thượng Cổ đang tiếp nhận đại lễ của họ. Trên sự thật thì ở đó chẳng có gì cả! Vũ Vương Phủ, tất cả mọi người đều đã bị kinh động, đã đi mời mười mấy vị tông lão. Bởi vì cái thôn trang hoang tàn đó quá mẫn cảm, liên quan đến người của chi họ. "Nghị Nhi ở đó. Có phải là thủ hạ của nó làm không?" Tứ thái gia giống như Hoàng Kim Sư Tử hét lên. "Không thể nào. Nghị Nhi mặc dù nhỏ tuổi nhưng cơ trí mà chững chạc. Làm sao có thể làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Ta nghĩ là do người khác làm." Một vị tông lão lên tiếng. Rất nhanh liền có tin từ Tây Cương. Theo điều tra sơ bộ thì việc phóng hỏa có lẽ là bắt nguồn từ một vài ân oán, cỏ thể liên quan tới đại tộc nào đó tại Thạch Quốc. Tin vừa truyền về liền gây náo động. "Đây không phải là muốn chết sao? Bất kể là ân oán gì thì dám làm việc như vậy cũng sẽ chỉ có một con đường chết. Muốn bị diệt tộc à?" Tại Hoàng Đô bàn tán xôn xao, rất nhiều đại tộc đều cảm thấy bất an, chỉ sợ đây là phiền toái do con em nhà mình gây ra. "Ài. Vũ Mông đã truyền tin về. Việc này mặc dù không phải do Vũ Tộc chúng ta làm, nhưng chuyện mờ ám do đám thủ hạ làm ở Tây Cương khẳng định là không thể che giấu nổi. Cũng sẽ khiến cho Vương Hầu Thạch Tộc bất mãn." Vũ Tộc, một vị tộc lão than thở. Không ngờ lại xảy ra tai họa như vậy. Nếu thật sự phải điều tra tới cùng thì một bộ phận người của Vũ Tộc nhất định sẽ chẳng vẻ vang gì. "Tộc huynh, huynh nói nhẹ rồi. Bất kể là thế nào thì sự kiện phóng hỏa thiêu tổ địa của Thạch Tộc chúng ta cũng phải gánh chịu một phần hậu quả. Đệ cảm thấy chắc chắn là do tên quản gia đó quá gay gắt, mới khiến kẻ khác bí quá hóa liều mà một mồi lửa thiêu rụi tổ địa của hoàng tộc." "Nhường hết tất cả lợi ích tại Tây Cương. Ngoài ra thì cứ mặc cho họ giết hết đám người đó. Ta nghĩ như vậy chắc là được rồi chứ. Cố gắng bảo vệ Vũ Mông." "Người ở Tây Cương cũng không ít mà. Huấn luyện cũng không dễ, cứ mặc họ giết hết hay sao?" Có người phản đối. "Chúng ta không thể ôm họa một mình. Ta cảm thấy việc này chắc hẳn là do tên Thạch Tử Lăng đó làm đấy, chính là vì vu oan hãm hại tộc ta." "Không sai. Có thể hành động như vậy. Bảo Vũ Mông nhất định phải vu khống nói đã phát hiện được Thạch Tử Lăng. Dùng hết khả năng để tìm được manh mối liên quan đến hắn." Người của Vũ Tộc thương lượng đối sách. Tây Cương, mấy viên chiến tướng đó người nào cũng như lang như hổ. Ánh mắt như chớp. Ai cũng rất mạnh. Đến ngày thứ hai đã tìm ra manh mối và đưa tên quản gia đi mất. Vừa điều tra liền lôi ra rất nhiều việc không thể thấy ánh sáng. Mặc dù không phải chúng phóng hỏa, nhưng rõ ràng chúng có thể là nguyên do, hơn nữa riêng việc dám cấu kết người hầu ở trong tổ địa cũng đã là đại nghịch bất đạo rồi. Ngày hôm đó, đầu người lăn lông lốc. Tất cả người hầu cấu kết với ngoại giới ở trong thôn trang đều bị chém đầu sau khi thẩm vấn xong. Máu tươi đầm đìa, thi thể nằm dọc một mảnh. Ngay sau đó đến phiên quản gia bị lăng trì xử tử sau khi khai cung. Tộc nhân của hắn cũng đều bị tống giam vào ngục. Đây cũng đã coi là khoan nhượng rồi, vì chúng không sợ tội mà tự sát nên mới không lập tức bị tru di toàn tộc. Hai ngày sau. Vũ Mông bị áp giải tới Cự Thành. Lúc bị bắt hắn còn muốn biện bạch, nhưng liền bị một chiến tướng trực tiếp quất cho một roi vào mặt, lập tức có vòi máu văng tung tóe. Bình thường hắn rất ngang ngược, nhưng chiến tướng thân tín dưới trướng Vương Hầu so với hắn còn ngang ngược hơn. Vũ Mông bối rối, hắn bị giải tới một đại điện hùng vĩ ở trong Cự Thành. Ở phía trên có ba vầng thái dương óng ánh đang kêu ầm ầm, tất cả đều tỏa ra đại đạo phù văn, khiến người ta không thể nhìn thẳng. Hắn biết đó là Vương Hầu chân chính, thống trị một phương, nắm trong tay sự sống chết của mấy tỷ người. Họ là người mạnh nhất dưới Nhân Hoàng, kinh khủng chấn động thế gian. Ba vầng thái dương tỏa ra thần huy, từng sợi phù văn ngưng tụ lại và in dấu ở trong hư không, giống như muốn luyện hóa mảnh thiên địa này. Ba vị Vương Hầu ngồi xếp bằng trên bảo tọa, không thể nhìn rõ chân thân của họ. Chỉ nhìn thấy ba đôi mắt còn óng ánh hơn quang vụ đang bốc hơi, chúng được xây dựng bằng phù văn, có cảnh tượng mặt trời mặt trăng bị phá hủy, cảnh tượng vì sao mới ra đời, khí hỗn độn tràn ngập. Rõ ràng là ba đôi mắt nhưng lại khiến người ta cảm giác giống như nhìn thấy cái cảnh khai thiên lập địa. "Không liên quan tới ta. Ta cảm thấy việc này có thể là do Thạch Tử Lăng làm đấy." Vũ Mông vừa đi vào liền nói như vậy. Hắn đã nhận được lệnh của tông lão trong tộc phải nghĩ cách để rửa tội. "Ăn nói lung tung. Chém!" Một vị Vương Hầu lạnh lùng nói. Đôi mắt đó bắn ra một mảnh phù văn vô cùng kinh khủng, làm cho tất cả mọi người ở phía dưới điện đều run rẩy. Một tên chiến tướng đi lên và rút ra một lưỡi dao sắc bén rồi trực tiếp chém xuống. "Vương Hầu chớ giận." Vũ Mông hét lớn. Nhưng căn bản không có ai quan tâm, lưỡi dao trong tay chiến tướng lướt qua. 'Phập' một tiếng, máu phun tung tóe. Một cánh tay của hắn rơi xuống đất. Hắn kêu thảm một tiếng. Không thể ngờ rằng Vương Hầu ở phía trên lại mạnh bạo như vậy, không kiêng nể gì. Vừa bắt đầu đã chém một tay của hắn. Đây là vì sao? "Vương Thượng. Ta là con cháu của Vũ Tộc, ta..." "Bản vương không nghe lời nói nhảm. Chém tiếp!" Ở trên bảo tọa lại một lần nữa truyền xuống một giọng nói lạnh lùng. "Phập" một tiếng, vòi máu bay lên. Cánh tay còn lại của Vũ Mông cũng rơi xuống đất. Cơn đau khiến hắn kêu thảm, mặt tái dại, suýt nữa ngã chúi đầu xuống đất. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày như thế này. Hắn là con cháu trực hệ của Vũ Tộc, địa vị không thấp. Không ngờ lại có người dám làm vậy đối với hắn, căn bản không coi hắn ra gì. Hắn rất muốn rống giận. Ngươi là Vương Hầu thì cũng phải suy nghĩ một chút chứ, vì ta là người của Vũ Tộc cơ mà! Nhưng lời lên đến mép hắn lại phải nuốt xuống, hắn sợ sẽ phải chịu sự đau đớn còn lớn hơn nữa. Sau đó, hắn giật mình một cái. Việc này không phải là đang nhắm vào Vũ Tộc chứ? Nếu không bọn họ sao dám hành sự như vậy. Nghĩ tới đây hắn liền lạnh rùng mình. "Nói mau. Không được khai láo dù chỉ là nửa chữ." Người ở phía trên lời nói vô tình, rất đơn giản. Vũ Mông nhịn đau, chỗ cụt lấp lóe phù văn. Hắn tụ mình cầm máu rồi bắt đầu 'khai' ra tất cả. Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận mình có lỗi mà còn đang nỗ lực hóa giải càng muốn đẩy mối họa này đi sang chỗ khác. "Ta chỉ muốn nghe sự thật, không muốn nghe ngươi biện bạch." Ở trên đại điện, một vị Vương Hầu búng ngón tay. Lập tức một vùng ánh sáng bạc như biển cát cuộn tới. "Phập phập" hai tiếng, hai chân của Vũ Mông nổ tung. Cả người hắn bay ngang ra ngoài. "A..." Hắn khó mà nhịn được nữa, sắp phát điên đến nơi rồi. Sao lại thế này? Tên Vương Hầu này quá không nể mặt. Bất kể là tội lớn thế nào thì cũng không nên làm như vậy chứ. Thủ đoạn sắc bén, đơn giản là kinh khủng tới mức dọa người. Vũ Mông nản lòng. Sức nặng của Vương Hầu quá lớn. Muốn giết hắn chẳng khác nào dễ như trở bàn tay, có thể trực tiếp đạp chết mà không ai có thể ngăn cản. Cuối cùng, hắn nhịn không được nữa nên đành khai ra tất cả. "Lôi ra ngoài chém đầu." Phía trên truyền xuống giọng nói vô tình. "Các ngươi dựa vào cái gì?" Vũ Mông sốt ruột, hắn hoàn toàn không đếm xỉa gì nữa. "Vì ta là Vương Hầu!" Người ở phía trên lạnh lùng nói. Hào quang ngập trời che phủ toàn bộ quần thể kiến trúc hùng vĩ. Câu nói này làm cho Vũ Mông mềm oặt cả người, gần như là tê liệt ở đó, hắn tràn ngập tuyệt vọng. Hai tên chiến tướng đi tới và nhấc hắn lên, kéo hắn ra khỏi điện như thể kéo chó chết, căn bản không thèm để hắn vào mắt. Vũ Mông kinh hãi kêu to: "Các ngươi không áp giải ta về mà trực tiếp chém đầu đại khái như thế này, người ở Hoàng Đô sẽ nói thế nào? Các ngươi không có chứng cớ. Đây là đang giết người bừa bãi." "Nhân Hoàng sai bọn ta tới điều tra, tự nhiên là tin tưởng bọn ta hoàn toàn. Kẻ nào dám không phục?" Ở trong điện truyền ra giọng nói uy nghiêm như vậy. Trước khi chết, Vũ Mông bỗng tỉnh ngộ. Hắn mơ hồ đoán được thân phận của một người trong điện, đây chắc hẳn là Chiến Vương. Nghe nói hắn rất thưởng thức kỳ tài trẻ tuổi Thạch Tử Lăng. Vũ Mông rùng mình một cái, hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi. "Phập" một tiếng, một cái đầu người bay lên. Vũ Mông trực tiếp bị chém đầu, bỏ mạng nơi Tây Cương. Tin tức được truyền về Hoàng Đô liền gây chấn động. Đây là đang tát vào mặt của Vũ Tộc. Sau đó, khi mọi người biết được đây là việc do Chiến Vương liền cảm thấy thoải mái. Từ danh hiệu của hắn đã có thể biết tính tình của hắn, không có việc gì là hắn không dám làm. Tây Cương, trong Cự Thành, sau khi Chiến Vương chém người xong liền bất động. Một vị Vương Hầu ở bên cạnh lên tiếng nói: "Việc này chắc cũng có liên quan tới Vũ Vương Phủ." "Ừ. Vũ Tộc là thông gia của Vũ Vương Phủ, chắc hẳn sẽ có mấy việc." Một vị Vương Hầu khác gật đầu. "Không sai. Tiếp tục điều tra. Bất kể là thế nào cũng phải cảnh cáo một phen." Chiến Vương tỏ thái độ. Vũ Vương Phủ xuất hiện một Thạch Nghị thiên tư tuyệt thế, như mặt trời đang lên, làm chấn động đại địa mênh mông. Mà trong số con cháu của ba vị Vương Hầu này cũng có kỳ tài. Đều là Vương Hầu Thạch Tộc, tương lai đều có tư cách tranh ngôi vị Nhân Hoàng. Là đối thủ cạnh tranh nên nếu có hội chặn đánh thì họ tự nhiên sẽ không bỏ qua. Việc này làm rất ồn ào. Vũ Tộc không cam lòng, bởi vì người tại Tây Cương bị chém sạch, đầu người chất như núi. Đến con cháu quan trọng của gia tộc cũng khó thoát cái chết. Bọn họ làm loạn tới tận chỗ Nhân Hoàng.