Thạch Hạo lấy ra một vật, đó chính là một cục đáng đen xì chẳng hề bắt mắt tí nào, chẳng hề có điểm thần gì nào. Đây chính là thứ được lấy từ động phủ của người tiên kim bảy màu, từng thuộc về một vị Tiên vương vô thượng nào đó và được mệnh danh là miột trong những chí bảo để luyện khí, trong khoảng thời gian rất dài Thạch Hạo cũng không biết đây là vật gì. Mãi cho về sau này khi hắn thành tựu Tiên vương và đọc các loại sách cổ thì mới thoáng nhận ra, đây là một bảo liệu hiếm có trên đời. Thứ này cũng không phải chỉ dựa vào nó để luyện khí mà cần phải phối hợp với những vật chất khác nữa. "Hẳn là thứ này." Thạch Hạo lên tiếng. Hắn đứng bên trên Giới hải, ao pháp tắc bồng bềnh trên đỉnh đầu khiến nơi này trở nên mông lung tựa như có thể trấn áp chư thiên vạn cổ, mà thanh kiếm thai trong tay hắn trở nên óng ánh rồi khẽ lắc lư, ngàn vạn tia kiếm khí lan tỏa ngay cả Tiên vương cũng phải sợ hãi. Đây chính là pháp khí chuẩn Tiên đế, hắn đã luyện thành công rồi! Tiên kiếm rơi vào trong ao rồi chìm nổi trước người Thạch Hạo. Ầm, ngọn lửa đại đạo hiện lên và phát ra ánh sang vô lượng, ký hiệu tựa như sao trời rọi sáng nơi đây. Ao pháp tắc lần nữa thai nghén kiếm thai và bị ánh lửa nhấn chìm. Thạch Hạo đưa tảng đá đen xì từ từ tiến vào trong, lợi dụng ngọn lửa đại đạo của cấp chuẩn Tiên đế để nung chảy, khiến thiên địa nơi này rung lên ầm ầm. Vù! Sau đó, một chùm lửa trong cơ thể hắn không còn ngủ đông nữa mà xông ra ngoài, nó chỉ to chừng nắm đấm thế nhưng lại phát ra ánh sáng hừng hực rồi dung hợp với đạo hỏa của hắn. "Chẳng trách mà, đây ít nhất phải là ngọn lửa cấp chuẩn Tiên đế!" Thạch Hạo thầm than, chùm lửa cổ thần bí này rất quái lạ, năm xưa hắn đã phát hiện ở trong Tam thế đồng quan và tới giờ vẫn đi theo và trú lại nơi thể nội của hắn. Thế nhưng, hắn lại khó có thể điều khiển được. Tới ngày hôm nay thì nó lại dung hợp với ngọn lửa đại đạo của Thạch Hạo để giúp hắn rèn khí. Hỏa diễm chuẩn Tiên đế! Nó từng mô phỏng và khắc lại rất nhiều đại đạo, vô tận pháp tắc trong thiên địa, thứ này quá thích hợp với Thạch Hạo, rất phù hợp với ao pháp tắc của hắn, nếu như bốc cháy và rèn luyện thì sẽ có lợi ích vô cùng. Xoẹt! Tảng đá màu đen nóng chảy rồi thẩm thấu tiến vào trong ao và từ từ hòa tan vào trong kiếm thai, đây là một loại vật chất thần bí, chỉ giây lát thì tựa như muốn đốt cháy hai món binh khí chuẩn Tiên đế vậy. Ầm ầm! Giới hải dậy sóng ngập trời, càng ngày càng đáng sợ hơn, pháp khí chuẩn Tiên đế khẽ động thì liệt diễm hừng hực bao phủ lấy Giới hải, quả thật tựa như có thể bao phủ hoàn toàn một thế giới chân chính vậy. Sau cùng khi tất cả bình ổn trở lại thì ao pháp tắc càng thêm cổ điển hơn, khí hỗn độn bốc lên, bên trong lấp lánh ánh sao tựa như một vùng vũ trụ mạnh mẽ nhất đã được cô đọng ở bên trong. Về phần kiếm thai, sự sắc bén nhất từ từ nội liễm, sát khí ẩn đi, tĩnh thì như mặt hồ mà một khi bùng phát thì ánh kiếm hựng hực trời long đất lở, lạnh lẽo tới cùng cực. KIếm thai này khiến chư vương phải run rẩy không dám nhìn thẳng, luôn cảm thấy nó quá đáng sợ, quá dễ dàng chém giết bọn họ. Hoàn toàn chính xác, hai pháp khí này đều được tăng lên, mạnh mẽ hơn trước đây nhiều. Tựa như được ôn dưỡng trong mấy trăm vạn năm vậy, đã liên kết với huyết nhục của Thạch Hạo nên rất dễ dàng điều khiển, lại như là một phần của thân thể hắn, hắn có thể cảm nhận được sự kinh khủng của hai pháp khí này. Nếu không phải Đế cấp khó có thể vượt qua, trong lĩnh vực hoặc cảnh giới của hắn thì khối đá này đều có thể giúp cho binh khí tăng lên thêm một cấp bậc nữa. Binh khí đã được tế luyện hoàn thành! Thạch Hạo cảm thấy sự mạnh mẽ mà trước nay chưa từng có! Nhưng, hắn cũng không nhất định sẽ dựa vào binh khí, từ thời niên thiếu thì hắn dựa vào đôi nắm đấm của mình là nhiều nhất, có binh khí thì tựa như hổ thêm cánh mà thôi. Nếu như có một ngày, chư thiên đều bị đánh cho nát bấy, thế giới đều hủy diệt, binh khí cũng tiêu vong theo, vậy hắn sẽ dựa vào đâu? Chỉ có thể chính hắn mà thôi. "Còn có kiếm thai Đại La nữa..." Thạch Hạo lẩm bẩm thế nhưng hắn không có nung chảy thanh kiếm này. Bất kể là quá khứ hay là hiện tại, hắn đều cảm thấy thanh kiếm thai này rất nghịch thiên, người luyện chế ra nó quá kỳ lạ, gặp mạnh thì càng mạnh, vô cùng thần bí. Hắn có lý do để tin tưởng về lai lịch to lớn của thanh kiếm thai này! Chủ nhân của nó chưa chắc đã chét! Hắn lại càng thêm hoài nghi, chủ nhân của thanh kiếm thai này chắc chắn vượt qua cấp độ Tiên vương. Dù sao, hắn từng dùng thanh kiếm thai này để chém vào cổ khí khởi nguyên và đã đánh văng được thứ này ra xa, bản thân lại không hề hấn gì cả. Cuối cùng Thạch Hạo lại trở về Tiên vực, chư vương đều run rẩy, đây chính là chuẩn Tiên đế nha, sau khi hiểu được sự mạnh mẽ của hắn thì các tộc không ai không kính nể chứ! Những ghi chép từ sau thời đại Đế lạc tới giờ, đây chính là sinh linh đạt chuẩn Tiên đế duy nhất, chân chính nhìn xuống vạn cổ, vô địch thiên hạ. Thạch Hạo trở lại Thiên đình và tọa trấn trăm năm, bàn giao rất nhiều chuyện. Sau đó, hắn chuẩn bị lên đường. Có Ngũ Cầm quạt, Hỗn Nguyên hồ lô, Ngũ Hành cờ tựa như có thêm mấy Tiên vương nữa, cộng thêm đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim, Liễu Thần hắc ám, Thiên Giác nghĩ thì đủ để bảo vệ Thiên đình rồi. Tính kỹ lưỡng, đây là một nguồn lực lượng vô cùng kinh khủng. Thế nhưng, dù cho mạnh mẽ như vậy thì ở trong Tiên vực Thạch Hạo cũng chưa hề thành lập Thiên đình chân chính, chưa hề ghi hai chữ này. Có luồng nhân mã này, có tổ chức như vậy, thế nhưng không có chiêu cáo hai chữ Thiên đình này cho thiên hạ biết. Chính bản thân Thạch Hạo cũng không hề sợ gì thế nhưng hắn đang lo lắng cho chúng nhân của Thiên đình, vạn nhất giống như truyền thuyết trong cổ đại kia, sẽ chọc tới thứ không rõ và tạo thành sát kiếp. Như vyậ, hắn sẽ vô cùng tiếc nuối. Hắn không hề e ngại điều gì cả thế nhưng lại sợ chúng nhân của Thiên đình sẽ từng người một ứng kiếp. Thạch Hạo đi quanh Tiên vực một lượt sau đó rời đi, lần rời đi này phải tới mười mấy vạn năm cũng không có tin tức về hắn. Hắn tiến vào Giới hải, một bên dưỡng thương một bên tìm kiếm trong biển, có lúc leo lên hòn đảo trong biển có lúc lại lẻn vào trong đại dương. Không thể không nói, những năm gần đây bão táp hắc ám trong biển càng ngày càng dữ dội, đôi khí có thể xoắn giết cả cao thủ cấp Tiên vương. Hắn vẫn không có liều lĩnh, mà vẫn đang dưỡng thương. Năm tháng trôi đi, chuẩn Tiên đế Thạch Hạo dần trở thành truyền thuyết trong giới phàm nhân của Tiên vực! Bởi vì, nhoáng cái đã rất nhiều vạn năm trôi qua rồi. Cho tới ngày hôm nay, Thạch Hạo đã sống được bao nhiêu năm rồi? Bị phong ấn trong mười vệt vết tích luân hồi tầm năm mươi vạn năm, tiến vào Tiên vực hơn tám mươi vạn năm, tiến vào giới hải cũng hơn hai mươi vạn năm. Trong hai mươi mấy vạn năm gần đây, cả thế gian trở nên tĩnh lặng hiếm thấy. Bên trong Giới hải có cường giả trở về thế nhưng đại thể đều cư trú ở trên bờ đê hoặc là trở lại bên trong một ít cổ giới tả tơi, chứ không một ai dám tấn công Tiên vực cả. Chỉ vì có một người tên là Hoang, hắn đã trở thành chuẩn Tiên đế, bên trong khu Giới hải kia cũng không biết đã đi xa tới đâu nữa. Náo động lớn tựa như bị bình định vậy, hai mươi mấy vạn năm qua không hề có chuyện máu me của Tiên vương nào cả, an bình tới mức khiến người người không tài nào tin tưởng. Cường giả các tộc của Tiên vực đều bình thản, trong lòng có niềm tin vững chắc, các đại Tiên vương cũng rất nhẹ nhõm. Trước khi rời đi thì Thạch Hạo từng nói rõ ngọn nguồn với bọn họ, lần này hắn đi Giới hải và sẽ ngăn cản những địch thủ trong biển, nếu như có đám Tiên vương sa đọa mang theo sát ý tiến tới thì đều sẽ bị hắn ngăn cản lại. Mà nhiều năm như vậy trôi qua, quả nhiên không hề có cuộc náo động lớn nào bùng phát cả, việc này làm cho tu sĩ các tộc đều toát ra vẻ kính nể với hắn. Người của Thiên đình vẫn luôn nhớ mong hắn. Bên trong Giới hải, một chiếc thuyền cổ màu đen tựa như u linh từ từ trôi đi, khi nhìn kỹ thì thực ra nó đang xuyên qua từng thế giới tả tơi một. Thuyền cổ nhuốm máu, to lớn tới phi thường. Thạch Hạo ngồi xếp bằng bên trên boong thuyền, hắn yên lặng tu hành, trải qua việc tu dưỡng hai ba mươi vạn năm thì hắn đã khôi phục, thương thế đã được chữa trị hoàn toàn. Ngày hôm đó, hắn đã công hành viên mãn, một tia vết thương cuối cùng của thể nội đều đã biến mất, ầm, sinh cơ của hắn bừng bừng, khí thế đại đạo ngập tràn Giới hải. "Là đang chờ ta tiến sang phía bên kia Giới hải ư?" Thạch Hạo đứng dậy, hắn trấn thủ bên ngoài khu vực Giới hải này đã nhiều năm như vậy rồi, từ đầu tới cuối vẫn không hề gặp được sinh linh muốn gặp. Mấy ngàn năm sau thì Thạch Hạo chợt nhíu mày, thuyền lớn màu đen dưới chân hắn chợt dừng lại bởi vì hắn cảm nhận được một bầu không khí rất khác thường. Bên trong Giới hải mơ hồ có một ít sinh linh khổng lồ tựa như ma sơn thái cổ hiện lên, mang theo khí tức áp bách, hai mắt màu đỏ tươi đang tụ lại với nhau. "Sự bình tĩnh trong nhiều năm qua, rốt cuộc có người không nhịn được nữa ư?" Thạch Hạo lẩm bẩm. Gào! Một con cổ thú rống lớn đập về trước, nó kéo theo sóng thần cao ngất. "Phụt!" Nhưng, Thạch Hạo cũng chưa hề động thân mà chỉ phun ra một vệt tinh khí hỗn độn, vệt này va chạm thẳng vào bóng hình khổng lồ như núi cao kia rồi khiến nó nổ tung ngay tức khắc. Đây chính là uy thế của chuẩn Tiên đế. Hiện giờ, thương thế của Thạch Hạo đã hồi phục như cũ, có thể nói, càng mạnh hơn trước đây nhiều, sức chiến đấu không cách nào tưởng tượng ra được. Cùng lúc đó, Thiên đình cũng bùng phát đại kiếp nạn! "Ồ!?" Dù cho cách nhau cả ngàn tỉ dặm, khoảng cách vô cùng xa xăm thì Thạch Hạo vẫn sinh ra được cảm ứng, nội tâm dấy lên vẻ khó chịu không thoải mái, việc này làm cho hắn trở nên cảnh giác cực kỳ. Nơi này không ngừng có sinh linh mạnh mẽ xuất hiện và công kích về phía Thạch Hạo, thế nhưng chỉ trong nháy mắt thì những cường giả này đều bỏ mạng cả. Xoẹt! Thạch Hạo rời đi, điều khiển thuyền cổ màu đen nhuốm máu phá tan hàng loạt ngăn cản, cực tốc phóng về nơi bờ đê. "Tiên vực gặp nạn rồi!" Thạch Hạo sau khi làm ra phán đoán thì không ngừng xung kích. Nếu như là Tiên đã rời đi rất nhiều năm như vậy thì chắc chắn khó mà trở về nhanh chóng được, thế nhưng Thạch Hạo lại là chuẩn Tiên đế, nhiều năm qua cũng không phải chân chính rời đi mà dưỡng thương mới là chủ đạo, vẫn luẫn quẫn gần bờ biển. Vì lẽ đó, sau khi hắn phát hiện ra điểm không thích hợp thì tốc độ nhanh tới nổi khiến Tiên vương kinh sợ, quả thật có thể nghịch loạn thiên địa, khiến cho sông dài năm tháng tựa như chảy ngược vậy. Ầm! Thạch Hạo xông thẳng lên thế giới bờ đê, tiếp đó giang tay xé rách hư không và một cước liền trở về Tiên vực. "Giết!" Tiếng kêu giết vang trời, Tiên cực chém giết tới mức điên cuồng. Đồng thời, giới này đã bị chia năm xẻ bảy, bị đánh cho không ra hình thù gì cả. Tại sao lại như thế? Hai mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, bên tỏng Tiên vực còn có họa lớn nữa ư? Rất nhanh thì hắn đã hiểu rõ, trên bầu trời đang có một tòa cổ điện hiện ra và không ngừng có cao thủ hạ xuống rồi chém giết cường giả các tộc. Đó là Tiên vương sa đọa vô cùng mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống. Sinh linh đã rơi vào hắc ám và thông qua cổ điện Tiếp đó để giáng lâm trực tiếp vào vực này. Tòa cổ điện Tiếp đón này khổng lồ tới đặc biệt, nó còn muốn rộng rãi to lớn hơn so với tòa cổ điện tả tơi của quái vật chín đầu kia. Trận chiến này đã có một tí Tiên vương bỏ mạng, không còn tồn tại trên đời nữa. Ầm! Thạch Hạo đấm ra một quyền, trên trời dưới đất đều mất sạch hào quang, chỉ có mình hắn đứng sừng sững nơi đó, quyền lực cái thế. Giữa bầu trời là âm thanh bùm bùm, một số cao thủ nổ tung, tàn cốt thành tro bụi rơi tả tơi xuống dưới! Một đòn của chuẩn Tiên đế, thiên địa đều biến sắc. Thạch Hạo nhanh chóng chạy tới vị trí Thiên đình thì phát hiện nơi đây là khu chiến trường chính, từng sinh linh hắc ám mang theo khí tức kinh khủng giáng lâm, chúng che kín bầu trời và tấn công về nơi này. May là, năm đó hắn đã luyện chế ra các pháp khí Ngũ Cầm quạt, Hỗn Nguyên hồ lô... Nếu không, Thiên đình nguy to rồi. Dù vậy cũng tổn thất cực lớn, cung điện lớn tả tơi, ánh lửa ngút trời, người hô ngượi hí, huyết chiến dữ dội. Đám người đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim đều đang chém giết và tắm rửa trong máu tươi, dù cho là Liễu Thần hắc ám cũng đã bị chặt hạ rất nhiều cành cây, quá tàn khốc. Thiên Giác nghĩ cầm Tiên kim côn trong tay nổi điên tới mức hai mắt đỏ ngầu, sớm đã rơi vào trạng thái cuồng hóa, mà trnê đỉnh đầu của hắn lại là Nguyên Mẫu đỉnh, đây chính là binh khí của phụ thân hắn. Chém giết rất tàn khốc! Xoẹt! Vào đúng lúc này, một luồng hào quang rực rỡ phát ra và chiếu rọi toàn bộ Tiên vực, Thạch Hạo nổi giận đùng đùng, rút thanh kiếm chuẩn Tiên đế của mình ra quét ngang bầu trời. Phụt phụt phụt.... Phàm là những ai vây công nhân mã của Thiên đình thì đều bị chém giết, sát ý khủng khiếp bao phủ thương vũ. "Thu cho ta!" Thạch Hạo hét lớn, hắn lấy ra ao pháp tắc rồi thôn thổ mênh mông tiên quang, cứ thế thu cổ điện Tiếp đón trên bầu trời kia vào trong và mạnh mẽ trấn áp. Nếu không phải muốn quan sát tìm hiểu thì hắn đã một chiêu chém nát cổ điện này rồi. "Thu nữa!" Thạch Hạo gào thét, ao pháp tắc phát sáng khiến càn khôn vặn vẹo, ảnh hưởng tới sự ổn định của thời không. Nó tựa như là một cái hố đen phát ra uy năng khủng khiếp, thu rất nhiều sinh linh đã xâm nhập vào Tiên vực vào trong, rất khó để tránh thoát được, uy lực to lớn vô cùng. ========== Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn. - Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181 - Paypal: @ronkute - Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc