Đà Mục, một vị chuẩn Tiên vương bị giết, hàng loạt dị tượng trời khóc phát sinh, bởi vì bị thế giới này hấp thu nên những năm này Bất hủ, Chân Tiên chết ở giới này đều là như thế. Thế giới tả tới này đang khôi phục và cắn trả lại sinh linh, phàm là có cường giả chết đi thì tinh khí khổng lồ ấy sẽ bị thiên địa hấp thu, quy tắc thần thông của người đó sẽ dung nhập vào trong đại đạo. Những người khác đều hoảng loạn, vừa nãy còn tràn đầy lòng tự tin, có một vài người đi cùng cũng không phải là Chân Tiên thế nhưng lại vênh mặt hất hàm sai khiến chúng cường Thiên đình, nhưng hiện giờ đã không phải là như vậy nữa. Vị chuẩn Tiên vương mà bọn họ ngưỡng mộ đã bị người đánh giết, như vầy thì cần phải làm những gì nữa đây? Trong nhất thời, sắc mặt của những người này đều trắng bệch ngập tràn hoảng sợ không biết phải làm sao, tình cảnh này hoàn toàn khác biệt với những gì trong tưởng tượng của bọn họ. Trong mắt bọn họ, chuẩn Tiên vương hạ giới thì có thể hàng phục toàn bộ địch thủ, gì mà Hoang, gì mà Thiên đình, tất cả đều như gà đất chó sảnh vậy, không đỡ nổi một đòn. Những người đi theo kia cũng muốn chia chát một ít tạo hóa, bất luận hạ giới cằn cỗi cỡ nào thì cũng chắc chắn sẽ có chút thiên tài địa bảo, lần này chuẩn Tiên vương giáng lâm thì nhất định sẽ trấn áp Thiên đình, mà bọn họ thì có thể cướp đoạt bảo khố và đoạt được chỗ lợi cực lớn. Đáng tiếc, hết thảy hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của bọn họ.! Dù là mấy tên Chân Tiên cũng biến sắc mặt, trong lòng bồn chồn đầy hối hận, thật sự không nên thèm khát bảo vật của hạ giới làm gì. "Hoang, ngươi hơi bá đạo rồi đó, có một số việc có thể thương lượng lại, vì sao lại giết chết tu sĩ chúng ta?" Một tên Chân Tiên nhắm mắt nói đại. Không lên tiếng không được, bởi vì, ánh mắt của Hoang vô cùng bất thiện, có một tia sát ý lộ ra khi liếc nhìn bọn họ. "Tới đây là để tiêu diệt ta, phán tội cho ta, diệt Thiên đình của ta, chẳng lẽ ta còn phải quỳ lạy nâng tay tiếp pháp chỉ nữa à?" Thạch Hạo lạnh nhạt nói. "Hoang, việc này rất dễ nói chuyện, chúng ta cũng chỉ vạn bất đắc dĩ mà thôi, ngươi cũng biết, thiên ý không thể trái được!" Một vị Chân Tiên lóe lên ánh vàng trong mắt, hắn muốn Thạch Hạo dịu lại. "Thiên ý không thể trái, là thiên ý nào?" Thạch Hạo hỏi. "Ngao Thịnh Tiên vương, Thái Tủy Tiên vương, Nguyên Sơ Tiên vương!" Đúng lúc này, một tên Chân Tiên dáng vẻ rất trẻ trung lên tiếng. Hắn chỉ vừa mới trở thành Chân Tiên cách đây không lâu, trong xương cốt vẫn luôn toát ra vẻ ngạo khí, khi thấy Thạch Hạo cường thế như vậy thì cảm thấy không vừa mắt nên lấy ba đại Tiên vương ra để áp chế hắn. Hai tên Chân Tiên còn lại nghe thế thì liền biến đổi sắc mặt rồi truyền âm với nhau! Năm đó, người của Tiên vực sớm đã lĩnh giáo qua sự ngang ngược của Hoang, con cháu dòng dõi của Ngao Thịnh Tiên vương, Thái Thủy Tiên vương đuề bị Hoang giết chết, dám tranh giành vết tích thiên tâm với hắn nên đã bị chém chết! Hiện giờ lại còn lấy mấy vị Tiên vương này ra để áp chế hắn, đả kích bản tính của hắn thì chắc chắn sẽ vô hiệu, vả lại hệ số nguy hiểm của mọi người ở đây càng tăng cao hơn. "Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ? Hừ, Tiên vương mà cũng nói xằng là thiên ý, bọn họ dựa vào đâu mà định tội ta chứ?" Sắc mặt của Thạch Hạo trở nên âm trầm. Tên Chân Tiên tương đối trẻ tuổi kia hơi biến đổi sắc mặt, hắn bế quan rất nhiều vạn năm thì mới có thể thành chính quả Chân Tiên, mặc dù không phải hiểu quá rõ về Hoang thế nhưng cũng nhìn ra được sự cứng rắn của đối phương. "Khụ, ba vị Tiên vương là Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ cũng không phải định tội ngươi, chỉ là muốn chất vấn vài lời mà thôi, nếu như ngươi đã không tin thì chúng ta cáo từ vậy." Một tên Chân Tiên lớn tuổi lên tiếng, hắn ước ao có thể rời đi nơi này ngay lập tức. "Ba lão già vô liêm sỉ!" Thạch Hạo lạnh giọng nói. Hắn phản cảm với Ngao Thịnh, Thái Thủy vô cùng, lúc trước hắn tiến vào Tiên vực thì hai người này từng ra tay và thiếu chút nữa đã giết chết hắn, nếu không phải chủ Cấm khu thỉnh cầu Bàn vương thì quá nửa hắn đã bỏ mạng rồi. "Ngươi, làm càn, dám nhục Tiên vương à?!" Tên Chân Tiên trẻ tuổi kia quát lớn, đó là đang sỉ nhục Tiên vương, chuyện như này hắn phải biểu thị quan điểm, sau này khi lùi về Tiên vực thì mới có thể giải thích rõ được. Hắn muốn lấy lòng với ba đại gia tộc Tiên vương này, trước mắt không cần động thủ và chỉ cần hơi hơi 'nghĩa chính ngôn từ' một ít là được. Đáng tiếc hắn không biết về Thạch Hạo, chỉ vừa mới xuất quan nên không biết tính tình của Hoang, ít nhất hai lão già kia thì đều biết và không dám nói thêm lời nào cả. Ầm! Quả nhiên, tên Chân Tiên trẻ tuổi kia đã phải trả giá cho 'tinh thần trọng nghĩa' của mình, một nắm đấm nện nát vùng sao trời này, bao phủ thương vũ và giết thẳng về phía hắn. Không phải hắn không mạnh mà do đối thủ quá yêu nghiệt, pháp tắc như thác nước từ trong tinh không buông xuống nhấn chìm vị trí nơi đó và gần như giam cầm hắn lại. Hắn hét lớn một tiếng rồi toàn lực đối kháng, một chưởng đánh ra là phù văn Tiên đạo đầy trời, thế nhưng vẫn không thể ngăn đuọc! Phụt! Người này nổ tung, hình thần đều diệt. "Các ngươi còn muốn động thủ với ta không?" Thạch Hạo nhìn về phía những người khác. "Không dám!" Hai vị Chân Tiên chịu thua. Thạch Hạo không hề nể nang gì cả, trấn áp toàn bộ mọi người, sau khi phong ấn lại thì giao cho đám người Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh. "Tìm hiểu phù văn Tiên đạo của bọn họ, tìm kiếm thời cơ để thành tiên." Sắc mặt của hai vị Chân Tiên đều tái xanh, đường đường là Chân Tiên, dù cho bị Hoang bắt cũng không nói làm gì thế nhưng lại còn bị tu sĩ thuộc lĩnh vực Nhân đạo tìm hiểu? Trong lòng bọn họ ngập tràn không cam thế nhưng không dám phản kháng, đạo hạnh một thân đã bị phong ấn hoàn toàn rồi! "Làm như vậy liệu sẽ đưa tới đại họa không?" Tào Vũ Sinh thấp giọng nói. Dù sao cũng là đang giam giữ sinh linh của Tiên vực, sơ sẩy một cái thì phiền phức ngập trời. Thạch Hạo thở dài, dù cho cúi đầu thì sẽ ra làm sao? Sự tình như này thì đã nói rõ, Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ muốn giết hắn và đây cũng không phải là lần đầu, đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Dù gì cũng là Tiên vương, nếu như nhận thua thì sẽ tránh né được tử kiếp ư? Cơ bản không thể! Sát cơ của Tiên vương, khó giải! Thà như vậy còn không bằng dứt khoát muốn giết cứ giết, muốn chém cứ chém, ba đại Tiên vương dù có sai người bắt được hắn lại thì hắn cũng sẽ không quỳ gối tiếp pháp chỉ. Có thể chết chứ không thể nhục Còn nữa, hắn giết hậu đại của Ngao Thịnh, Thái Thủy vả lại cũng chẳng phải một hai người, lần này còn giết chết cả một tên chuẩn Tiên vương không biết thuộc về bộ tộc nào, con rận nhiều quá thì còn sợ bị cắn nữa ư? Đà Mục đi lâu không về thì một ít thế lực của Tiên vực ý thức được chút vấn đề, thành ra đã khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên vì hạ giới cũng chẳng phải là đầm rồng hang hổ gì cả, vậy mà lại còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư? Mấy ngày sau lại có vài người của Tiên vực giáng lâm xuống Ba ngàn châu để tìm kiếm manh mối của đám người Đà Mục. "Thiên đình đã bắt bọn họ lại?" Bọn họ không cách nào tin được nên tìm tới tận cửa. Nhưng mấy người này cũng không dám làm càn, chỉ xin Thiên đình thả người và kết quả đương nhiên là bị cự tuyệt. "Muốn tới thì tới muốn đi thì đi, xem Thiên đình ta là gì thế, đã muốn bắt chúng ta rồi còn muốn chúng ta thả cho?" Mấy người này ảo não trở về bẩm báo nhân vật cường thế của Tiên vực, lập tức con tức giận bùng cháy. Mấy ngày sau hai vị chuẩn Chân Tiên hạ giới, tay cầm trọng khí muốn đánh giết Thạch Hạo, hai kiện binh khí kia rất khủng khiếp tản ra tiên quang vô lượng, quả thật như muốn hủy luôn giới này vậy. Nhưng việc này cũng đã tới điểm giới hạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể để hai vị chuẩn Tiên vương hạ xuống chứ nếu không sẽ bị thế giới này bài xích ngay! Hơn nữa, binh khí kia hẳn đã bị phong ấn một phần uy năng, nếu không sẽ không thể mang xuống được. Một ít lão già trầm miên trong cấm khu đều bị kinh động. "Pháp khí Tiên vương, Thái Thủy Tiên vương nổi giận rồi." Có người nói nhỏ. Đó chính là pháp khí Tiên vương đã bị phong ấn, lập tức khiến khắp cửu Thiên thập Địa đều chấn kinh. Thạch Hạo không hề sợ hãi gì, sau khi hắn xuất quan thì nhấc theo kiếm thai Đại La nghênh tiếp, nếu như đối phương muốn lấy mạng hắn thì cũng chẳng quản ngươi có phải là cường giả của Tiên vương sai xuống hay là có bối cảnh ra làm sao, cứ giết là đuọc! "Cãi lời thiên ý, hôm nay phải chém đầu!" Hai tên chuẩn Tiên vương tiến tới, cùng nhau khống chế pháp khí Tiên vương. "Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ mà cũng dám tự xưng là thiên ý? Giết!" Thạch Hạo hét lớn giao thủ với bọn họ trong hư không, trận chiến này chém giết tới nhật nguyệt vỡ tan, sơn hà biến màu, sao lớn nổ nát! Kiếm thai Đại La xưa giờ chẳng thua kém, gặp mạnh thì lại càng mạnh, thành ra có thể ngăn chặn được pháp khí Tiên vương đang trong trạng thái bán phong ấn này, bùng nổ ra hào quang hừng hực. "Phụt!" Ánh máu lóng lánh, đại chiến hơn một ngàn hiệp thì Thạch Hạo một chiêu chém bay một cái đầu lâu, nguyên thần bên trong muốn chạy trốn thế nhưng đã bị ánh kiếm xoắn nát! Một vị chuẩn Tiên vương mất mạng! Hắn hóa đạo, lượng lớn tinh khí đã bị vùng vũ trụ này hấp thu, sau khi bản thân nổ tung thì hóa thành quy tắc trật tự hòa vào bên trong đại đạo. "Ngươi..." Tên còn lại sợ hãi, tuy rằng tay cầm pháp khí Tiên vương thế nhưng lại lạnh toát cả sống lưng, hắn chém ra hư không để trốn về phía cánh cửa dẫn lên Tiên vực, không muốn tái chiến nữa. Chỉ là, hắn làm sao có thể chạy thoát được chứ. "A..." Trong tình cảnh vừa trốn vừa chiến thì đã bị một chiêu kiếm của Thạch Hạo cắt bay lồng ngực, máu tươi trào dâng, tiếp đó mũi kiếm xuyên thủng mi tâm hắn và đánh gục trong tinh không. Xoẹt! Đáng tiếc, pháp khí Tiên vương không thể lưu lại được, nó hóa thành một vệt sáng nhằm về cánh cửa kia để trở lại Tiên vực. Mấy cường giả của cấm khu đều biến đổi sắc mặt, Hoang đã trưởng thành mới mức này khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ, có vài người ánh mắt trở nên thâm thúy, hỗn độn hiện lên, không biết đang suy nghĩ về cái gì. Nơi vũ trụ cổ xưa thuộc sự thống trị của Thái Thủy Tiên vương nơi Tiên vực chợt phát sinh tiếng hừ lạnh lùng và vô tình, chư thiên ngôi sao đều chấn động theo khiến cho một ít Chân Tiên run rẩy cứng ngắt cả người. Thái Thủy Tiên vương nổi giận rồi! "Đạo huynh, Giới hải có biến, hiện giờ không nên xuống hạ giới làm gì, để giết hắn mà phải trả cái giá cực lớn như kia thì không đáng." Ngao Thịnh từ ngàn tỉ dặm lên tiếng khuyên ngăn. Nếu như Tiên vương muốn xuống đó thì cũng không phải không có biện pháp, thế nhưng phải trả cái giá lớn, vực này của bọn họ vốn đồng nguyên với cửu Thiên thập Địa, nếu như xông xuống thì sẽ tổn thương tới căn cơ đại đạo của thế giới kia, sẽ có rất nhiều nhân quả. Nguyên Sơ nhằm nghiền cặp mắt ngồi xếp bằng trong hỗn độn cũng lên tiếng: "Haizz, theo như ta thấy thì pháp tắc ở hạ giới sắp hoàn chỉnh rồi, đại đạo đã thức tỉnh, toàn bộ đất trời đang khôi phục, không cần bao lâu nữa thì bản thân giới này sẽ tự động mạnh lên, lúc đó sẽ không bài xích chúng ta nữa và có thể tiến xuống!" Tiên vực, dị vực đều có thiên địa hoàn chỉnh, đại đạo đủ mạnh, vì lẽ đó không hề bài xích cao thủ dưới Tiên vương, mặc cho ngươi ra vào. Cửu Thiên thập Địa năm xưa đã bị đánh cho phế, hiện giờ vẫn đang trong tình trạng khôi phục. Năm tháng lưu chuyển, mấy chục năm sau ở một nơi nào đó thuộc khu vực không người Biên hoang chợt xuất hiện dị động, có cường giả tuyệt thế giết tới, lại là chuẩn Vương Bất hủ! Một trong hai đại cường giả này tay cầm một thanh trường thương vàng óng, đó là binh khí của An Lan mang theo uy năng vô thượng đâm thủng giới này. Còn có một tên cường giả giác thì tay cầm trường mâu màu vàng và tay còn lại cầm thuẫn bài dũng quan thiên hạ, đánh đâu thắng đó, cả hai đều là binh khí thành vương của hắn! Hiện giờ, có người cầm chúng giết sang đây, mục tiêu là giết Thạch Hạo, không cho hắn cơ hội nào! Ầm! Tuy rằng Thạch Hạo đang bế quan thế nhưng chuyện như thế này làm sao không kinh động hắn chứ? Hắn nhanh chóng lao tới, đón đánh đại địch! Kiếm thai Đại La phát sáng, cảnh tượng đầy dọa người, cảnh tượng đầy đáng sợ không chỉ có ánh sáng phi tiên mà còn có cả máu chảy thành sông, huyết dịch chảy tới bãi ma tha, lúc này khiến cho hai đại cường giả của dị vực đều chấn kinh. Chém giết đầy khốc liệt, đại chiến đầy thê thảm! Cuối cùng, một trong hai người này bị Thạch Hạo bổ thành đôi khiến trường thương vàng óng trong tay hắn không ngừng nổ vang, như muốn mở ra toàn bộ phong ấn vậy. Thế nhưng, nó vẫn chưa thành công! Phụt! Tên còn lại sau khi bị Thạch Hạo chém lìa ngang hông thì nguyên thần bị diệt sát theo! Sau cuộc tranh đấu liều mạng thì nơi đây trở nên yên tĩnh lại, hai thanh binh khí đó đều bay trở về dị vực, binh khí của Vương Bất hủ không cách nào đoạt được. Tới đây, thiên địa yên tĩnh, sinh linh trong cấm khu vững tin, hiện giờ bên dưới Tiên vương thì Hoang đã không có địch thủ nữa rồi, căn bản không thể giết chết hắn được! Có thể nói đây là một thời đại đang được mở ra, hoặc cũng là sự kết thúc của một thời đại, bọn họ đều đang đợi sự kinh biến xảy ra. Bởi vì, bọn họ đều đã linh cảm được thứ gì đó. Bản thân Thạch Hạo cũng đang đợi, những năm gần đây hắn đã vứt bỏ toàn bộ pháp, toàn bộ bảo thuật và chỉ tu mỗi đại đạo của hắn, mở ra con đường của chính mình. Hoặc có thể nói, hắn đều hấp thụ những bảo thuật của các cường giả cái thế như Côn Bằng, Liễu Thần, Chân Hoàng, Lôi Đế... để hóa thành chất dinh dưỡng cho đại đạo của bản thân, phân giải các môn thiên công vô thượng như Bất Diệt kinh, Nguyên thủy chân giải, Lục Đạo Luân Hồi... và hòa chúng vào trong hệ thống của chính mình. Hắn dung hợp hết thảy và chân chính bước lên con đường của chính mình, rất khó có thể nhìn thấy được bóng hình của những người khác. Hắn đang chuẩn bị, muốn bước ra bước kia! Mặc dù biết sẽ rất khó khăn, còn đáng sợ hơn cả cửu Thiên thập Địa thế nhưng, hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác nữa, đã bị ép vào trong tuyệt cảnh rồi. Xích vương, An Lan của dị vực muốn giết hắn thì không nói làm gì, thế nhưng ngay cả Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ của Tiên vực cũng muốn lấy tính mạng hắn, đây là sự uy hiếp vô cùng lớn, ép hắn không cách nào thở nổi.