Trong vũ trụ nằm rải rác một ít xác ngôi sao trông vô cùng hoang vu. Ngoài ra còn có máu, đó là máu bất hủ đang phát ra tia sáng yêu dị, xa hơn nữa chính là thân thể đã tan rã của ba đại Bất hủ giả, có người vỡ nát và cũng có người vẫn còn thi hài. Đột nhiên, tỏng vũ trụ tối tăm và lạnh lẽo chợt vang lên tiếng nổ rền, ầm ầm chấn động, một ít xác ngôi sao bốc cháy hóa thành tro tàn. Tiếp đó, máu và xương của ba đại Bất hủ giả đang phát sáng và bốc cháy. Đây chính là dị tượng khi bọn họ bỏ mạng, rất khủng khiếp, không hề có trời khóc và cũng chẳng có khí tượng thần thánh chiếu rọi, có cũng chỉ là hướng về phía hủy diệt hoàn toàn mà thôi. Hóa đạo! Bọn họ đang hóa đạo, trở thành một phần quy tắc bên dưới càn khôn này, muốn hòa vào trong vùng vũ trụ này. Thạch Hạo nhanh chóng xuất thủ, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc làm vật chứa rút lấy máu Bất hủ đang trôi nổi trong tinh không kia, và cũng nhanh chóng luyện hóa thành nước thuốc. Đây chính là đại dược Bất hủ! Vạn vật có linh, không chỉ có cây cỏ mới có thể thành dược mà chính là những sinh vật khác bao quát cả thân thể cũng có thể thành dược, đây chính là thân thể đại dược Bất hủ. Thạch Hạo cướp lấy một phần tinh huyết thế nhưng có hơn nửa đã nổ tung, máu nhuộm tinh không và phát ra hào quang sáng rực, chúng bốc cháy và trở về với vùng thế giới này. Ba đại Bất hủ đã bị tiêu diệt và hoàn toàn hóa đạo, bị pháp tắc thiên địa này hấp thu. Trận chiến kết thúc, thiên hạ kinh hãi! Không cần nói tu sĩ các giáo, dù là nhân vật kinh khủng trong mấy cấm khu lớn kia cũng phải híp mắt lại ngóng nhìn vào trong vùng vũ trụ này, cẩn thận nghĩ ngợi thứ gì đó. Hoang, hắn lại có thể ngược dòng giết Bất hủ, chẳng phải vẫn là tu sĩ trong lĩnh vực Nhân đạo ư? Chiến tích quá huy hoàng! Việc này khiến nhiều người cảm thấy đáng sợ, sinh linh trong cấm khu cũng nghiêm nghị, Hoang mới tu đạo bao nhiêu năm? Bọn họ khó có thể tiếp thu được, có chút không dám tin tưởng vào sự thật này. Thạch Hạo không hề ngừng lại, có thể nói không ngừng không nghỉ chạy về một tinh hệ khác và tiến vào trong vùng đất hắc ám, giết thẳng về một cây hoa sen đen to lớn. Lúc này, hóa thân nguyện lực của hắn đang ở đây, là đang trấn áp thế nhưng hiệu quả cũng không quá lớn, mỗi một lần sau khi chém đứt cây ma liên kia thì nó sẽ đều có thể tái sinh. Cây ma liên này vô cùng yêu tà, nắm giữ đặc tính bất tử, nó đang rút lấy khí hỗn độn, nung nấu hư không đồng thời những sợi rễ hiện lên bao trùm lấy một ít thiên thể và cắm rễ bên trên, lực sinh mệnh khó có thể khô cạn được. "Rễ của nó đang ở một thế giới khác, ở giới này cũng chỉ là một phần của bộ rễ mà thôi, thành ra giết chết không được!" Vẻ mặt của Mục Thanh nghiêm nghị bẩm báo với Thạch Hạo. Thạch Hạo sớm đã biết được nên lúc này cau mày, khống chế bảo thuật của bản thân, dùng hết các loại bảo thuật thì có thể đánh nát cây ma liên màu đen này thế nhưng lại không cách nào tiêu diệt hoàn toàn được. "Các ngươi lùi về sau đi!" Thạch Hạo lên tiếng, hắn nghĩ tới một ngọn lửa. Chính chìm cổ hỏa thần bí được tạo thành các phù văn kia, năm đó hắn đã đạt được trong quan tài mà chín con rồng đang kéo, và vẫn luôn nấp trong thể nội của hắn chứ ngày thường cũng chẳng có động tĩnh gì. Cùng với tự tăng trưởng đạo hạnh và trải qua những lần chết đi ở thời đại Đế lạc, trong những năm tháng ấy hắn đã tìm hiểu được tập tính của chùm lửa này, cho nên có đôi lúc sẽ khởi động được nó. Hôm nay, hắn muốn thử một lần. Vui mừng là, hắn đã thành công. Một ngọn lửa cao chừng nắm đấm xuất hiện trước người hắn, rất nhẹ nhàng mang theo khí thế khiến người bình an, nó không phải là ánh lửa thật sự mà là do các ký hiệu cổ xưa đan dệt mà thành. "Đi!" Thạch Hạo hét lên một tiếng, 'chùm lửa' cao chừng nắm đấm bay ra và đụng vào ma liên màu đen kia. Ban đầu thì cũng không có chuyện gì cả thế nhưng một lát sau, khi chùm cổ hỏa thần bí này từ từ tung tăng bên trên bộ rể của nó thì bất ngờ lại phát sinh, khi tiếp gận gốc rễ thì lại có ký hiệu lấp lánh, đó chính là do ma liên thai nghén ra. Ầm! Tựa như vầng thái dương nổ tung, chùm lửa này chập chờn kịch liệt và đốt cháy rễ cây của ma liên kia. Nếu như trước kia thì nó cũng chỉ khắc lại phù văn đại đạo mà thôi, nhưng hiện tại đang được Thạch Hạo khởi động và bùng phát toàn diện, những ký hiệu cổ xưa do chính mình thai nghén nên đang va chạm đầy khốc liệt ở nơi đó. Ma liên màu đen to lớn bị đốt cháy hóa thành một bóc đuốc khổng lồ. Nó bốc cháy trong vũ trụ, có những sợi rễ cắm trên tinh cầu, có những sợ rễ cắm trong hư không, vốn cực kỳ đáng sợ thế nhưng lúc này đang gặp phải kiếp nạn, nó giãy giụa đầy kịch liệt. Có thể thấy được, những ký hiệu mà nó thai nghén nên đang lấp lánh và bị chùm lửa kia bao phủ. Xoẹt Ma liên to lớn ấy bị phá hủy, bởi vì chùm lửa này đang học theo rễ cây của nó và muốn đốt thẳng sang thế giới bên kia. Chùm lửa đó biến mất trong tích tắc, thật sự là đã vượt giới. Nhưng cuối cùng nó đã lùi trở lại. Ma liên hóa thành tro tàn đầy trời, đã không còn tồn tại nữa. Đây chính là cầu nối của hai giới, là một con đường thế nhưng hiện tại đã bị hủy. Sau đó không lâu thì Thạch Hạo lại đi Biên hoang để phong ấn lại thông đạo đã mở ra trước kia, hắn mang đi tòa tế đàn đó để nghiên cứu. Sở dĩ không có hủy diệt là bởi vì, hắn đang có một khúc mắc, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn giết sang kia, hắn có chấp niệm vô tận vì muốn gặp được một người! Chỉ là, lúc này hắn vẫn chưa đủ lớn, hắn còn chưa đủ nghịch thiên. Thạch Hạo trở về, Thiên đình hoan hô, khắp nơi chúc mừng! Ngày hôm đó, các giáo đều tới yết kiến, tới đây để chúc mừng, uy phong của Thạch Hạo thật sự không ai sánh được, anh dũng quan sát khắp thiên hạ, tứ phương đều phải kinh sợ. Đương nhiên, mọi người cũng không phải là e ngại mà hiện tại lại càng nhiều vẻ kính nể, sự xuất chính của hắn chính là để bảo vệ một giới này, chứ không phải khoe khoang mình có võ lực chung cực. Trong nhất thời, cái tên Hoang chấn động khắp thiên hạ! Mặc dù biết hắn rất mạnh thế nhưng trước kia chưa một ai có nhận thức trực quan nhất, mãi cho tới khi hắn giết Chân Tiên, chém bay ba đại Bất hủ thì tất cả mọi người mới ý thức được, hắn mạnh mẽ tới mưc nào. Hắn đã thật sự vô địch thiên hạ! Ít nhất, sinh linh sinh ra trong kỷ nguyên này đã không một ai là đối thủ của Thạch Hạo, đủ để quét ngang cửu Thiên thập Địa mà khó gặp đối thủ! Tu sĩ khắp nơi tới bái kiến, cũng có rất nhiều người tựa như hành hương tới Thiên dình, hy vọng có thể gia nhập và trở thành một thành viên trong Thiên đình này. Kinh người nhất chính là, có một ít người khổ tu vô cùng thành kính, nếu như không thu nhận bọn họ thì bọn họ sẽ quỳ mãi trước Thiên đình. "Thiên đình đã thu rất nhiều thiên tài nổi dành làm môn đồ, tiến thêm một bước để lớn mạnh, có thể lường trước được, một hai ngàn năm sau sẽ khủng khiếp cỡ nào, nhất định sẽ nhìn xuống thiên hạ, khi đó không có một môn phái nào dám làm trái." Cũng có người lo lắng, khi nhìn thấy Thiên đình càng mạnh mẽ thì bọn họ lại càng sợ hãi toàn bộ đất trời sẽ nằm dưới sự thống trị của Thiên đình, dưới sóng biển ngập trời kia thì những đạo thống khác cũng chỉ có thể trở thành bọt nước trong biển khơi mà thôi. Trên thực tế, Thiên đình của hiện tại cũng đã là đại giáo đệ nhất thiên hạ rồi, hơn xa những đạo thống khác và không cách nào so bì. Nếu như tới tương lai thì càng không thể tưởng tượng ra nữa, chỉ một đội nhận mã nhỏ do Thiên đình tùy ý phái ra thì nhất định có thể bình định các thế gia trường sinh lớn trường tồn từ xưa tới nay. Nhưng, Thạch Hạo vẫn đang nhíu mày, cảm thấy Thiên đình vẫn còn chưa đủ mạnh, trên thực tế những người khác cũng cảm nhận được, lần này đều dựa vào một mình Thạch Hạo để bình định đại loạn. Không dám tưởng tượng ra, nếu như phân thân của hắn hơi yếu hoặc là thất bại trong chiến trường nào đó thì sẽ có hậu quả ra àm sao! "Nhân tài của Thiên đình vô cùng đông đúc, đặc biệt là một hai ngàn năm sau rất có thể sẽ thống trị khắp đất trời, các giáo liên hợp lại cũng không tài nào sánh ngang được, thế nhưng vẫn còn thiếu sót, cần phải có vài cao thủ tuyệt thế tới tọa trấn mới được!" Đám người Thạch Hạo, Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh cũng ý thức được vấn đề này. Cuối cùng Thạch Hạo rời đi, hắn muốn tìm vài người tới giúp đỡ, thật sự có thể trấn áp tứ phương miễn cho tới thời điển phân thân của hắn không còn tác dụng thì vô cùng gay go. Một mình hắn rời đi chứ không có mang theo ai cùng đồng hành cả, chỗ thứ nhất hắn tới chính là Hỏa châu, nơi này tiếp giáp với thư viện Thiên Thần cùng với đạo tràng của Tề Đạo Lâm năm xưa. Khu vực này từng xảy ra quá nhiều chuyện. Năm đó, chín con rồng kéo quan tài đã chìm vào trong lòng đất của khu vực này, mà chùm lửa trong cơ thể hắn kia cũng đã đạt được từ đây. Hỏa châu có thảo nguyên và cũng có sa amcj. Đây là một vùng sa mạc rộng lớn không một ngọn cỏ, Thạch Hạo đã tới được mấy ngày rồi và lặng yên đứng nơi đó, vẫn đang suy diễn như đang đợi chờ thứ gì. Ầm! Đất cát sụp lún và từ trong lòng đất trồi lên một ngọn núi nguy nga tràn ngập khí hỗn độn, tựa như tồn tại từ thời đại thái sơ vậy. Giữa sườn núi có một ngôi động cổ lan tỏa khí lành, ngập tràn tiên vụ, cảnh tượng kinh người. Xoẹt, hắn lao tới đứng bên trong động, bên trên vách động có rất nhiều vết rìa vết kiếm lưu lại, đều là do các cao thủ tuyệt thế đào bới ra. Bởi vì, những vết tích này đều amng theo ý vị đại đạo, tỏa ra khí tức Tiên đọa. Ngày xưa, chùm lửa trong cơ thể của hắn cũng từng nổi lên và chiếu rọi khắc họa không ngừng lên đây. "Tề sư phụ, con lại tới đây rồi." Thạch Hạo thì thầm, năm đó Tề Đạo Lâm từng dẫn hắn vào đây để tìm kiếm cơ duyên và tạo hóa. Thạch Hạo dùng tay sờ vách động, cảm nhận được một loại áp bức, có khí thế khủng khiếp đang truyền tới. Hỗn Nguyên thạch! Cả tòa động phủ này đều được chế tạo từ Hỗn Nguyên thạch, nên biết, đó chính là vật liệu chí bảo Tiên đạo, hiếm có xưa nay, người bình thường căn bản không thể tìm được. Nhắc tới Hỗn Nguyên thì rất dễ khiến người khác liên tưởng tới vị Chân Tiên kia, chính là Hỗn Nguyên Chân Tiên, có thể dùng nó làm tên thì đủ thấy độ quý trọng của loại đá này rồi, Hỗn Nguyên thạch cùng cấp với Thế giới thạch. Nơi sâu trong cổ động có một tòa cung điện, nơi đó có một đống tiên liệu ví như Hỗn Nguyên thạch, Thiên Khuyết thạch, Thế Giới thạch, ngoài ra còn có Hư không tiên kim, Ngũ hành tiên kim, Đại la tiên kim... còn có sừng Chân long, mỏ phượng hoàng, chói lóa tới mức người khác không cách nào mở mắt ra được. Thế nhưng Thạch Hạo biết, những thứ này chỉ là hư không phải là thật, chín phần mười tiên liệu đã bị người khác lấy mất rồi. Năm đó, hắn cùng Tề Đạo Lâm đã hao tổn hết khí lực mới đạt được một tảng đá màu đen được cúng tế ở nơi trung tâm nhất, thế nhưng sau khi giám định qua thì cũng chỉ là phàm vật chứ không phải là chí bảo. Lúc rời đi hai người vô cùng thảm hại, có một con sinh vật xuất hiện thiếu chút nữa đã lưu hai người lại, thế nhưng con sinh linh kia tựa hồ không cách nào rời khỏi cổ động nên không có đuổi theo ra ngoài, như thế cả hai mới tránh được một kiếp. Hiện giờ Thạch Hạo lại tới đây chính là vì con sinh vật kia. Quả nhiên, sau khi hắn tỏa ra một tia khí thế thì sinh linh đang trầm miên kia chợt thức tỉnh rồi pahts sinh ra một tiếng rít: "Gào..." Âm thanh của nó khủng khiếp vô biên, cả toàn cổ điện được chế tac từ Hỗn Nguyên thạch đều lay động theo đồng thời có tiên quang bảy màu với khí tức lớn lao mãnh liệt lao tới. Đây là một sinh linh hình người rất óng ánh, chiếu rọi ra hào quang bảy màu, khí tức tựa như đại dương vậy, khủng khiếp vô biên! Thạch Hạo tới đây là vì nó, lúc này cũng chưa hề rút lui. Ầm! Một bàn tay kéo theo tiên quang bảy màu sáng rực lao tới trước mặt Thạch Hạo, hắn đứng yên nơi đó và dùng tay phải đón đỡ. Boong! Âm thanh rung trời truyền khắp bát hoang! Gợn sóng đại đạo nhanh chóng khuếch tán, nếu như không phải toàn bộ tiên liệu trong cổ điện đã bị đào sạch thì chắc chắn những vật chất kia sẽ nổ tung và hủy diệt. Cổ động này là bảo liệu Tiên đạo, vì lẽ đó có thể chịu đựng được sức mạnh quyết đấu của bọn họ. Khi tiên quang bảy màu thu lại, sương mù hỗn độn tản ra thì hai bên đối diện và quan sát lẫn nhau, không hề ra tay lần nữa. "Vì sao lại quấy nhiễn sự trầm miên của ta?" Chàng trai phía đối diện lên tiếng. Đó là một người kim loại, không chỉ miệng mũi viền mắt mà ngay cả tóc cũng là kim loại hóa thành, cả người lưu chuyển hào quang bảy màu, nắm giữ sức mạnh to lớn khó lường, có thể thấy được, hành động của hắn vô cùng bất tiện, trong đó có một chân đã bị vỏ đá bao bọc và có tiên vụ bao phủ, đang từ từ lột xác chứ không phải tiến hóa toàn bộ. Thạch Hạo hiểu rõ, đối phương đang trầm miên, nguyên nhân không rời khỏi đây cũng là vì chưa tiến hóa trọn vẹn. Đây là một thần thai được thiên địa sinh dưỡng, vốn là một khối tiên kim bảy màu rồi sau đó đã thông linh hóa thành hình người, thai nghén trong ngàn tỉ năm tháng mới có thể sinh ra slinh linh nghịch thiên như vầy. Tiên kim bảy màu, đó là vật liệu chí bảo vô thượng, nó lại dựng dục ra sinh linh thì lại càng thêm siêu phàm hơn. "Cũng không có ý định quấy nhiễu đâu, mà thật sự có chuyện muốn nhờ, ta muốn mời người xuống núi." Thạch Hạo lên tiếng. "Không đi!" Người Tiên kim bảy màu rất thẳng thắn, thế nhưng hắn cũng có chút kiêng dè, bởi vì nhân loại phía đối diện này quá mạnh mẽ, tạo cho hắn sự uy hiếp vô cùng lớn. Lại có thể dùng tay không va chạm mới hắn, bàn tay bằng thịt kia lại còn cứng hơn cả tiên kim như hắn ư? "Ta mang theo thiện ý tới đây mà." Thạch Hạo nhẹ nhàng nói rồi quan sát về phía bàn chân của hắn, nói; "Sau khi mời ngươi xuống núi thì ta bảo đảm trong mấy trăm năm sau đó thì có thể giúp ngươi lột xác hoàn chỉnh." "Ngươi nói cái gì?" Con ngươi của người Tiên kim bảy màu phát ra hào quang chói mắt đầy ao ước và cũng có chút hoài nghi lộ vẻ đề phòng. "Hiện giờ ta chính là đại tông sư trận pháp vô thượng, còn mạnh mẽ hơn cả sức chiến đấu hiện tại của ta, ta có thể giúp ngươi bố trí một bộ trận pháp tụ tập tinh túy chư thiên, tất cả đều hướng hết vào thân thể của ngươi để giúp ngươi lột xác, trong mấy trăm năm thì ngươi có thể xuất thế rồi." Thạch Hạo lên tiếng. Đồng thời hắn cũng bắt đầu động thủ ngay tại chỗ để bố trí một tòa tiểu trận nhỏ, kết quả tinh khí tỏng động càng nồng đậm hơn, quy tắc đại đạo buông xuống khác biệt với những nơi khác. "Có thể tin tưởng vào thủ đoạn của ta rồi chứ?" Thạch Hạo hỏi. "Ngươi... muốn ta dùng thứ gì để trao đổi?" "Giúp ta trấn thủ một nơi." ... Hai người bắt đầu trò chuyện, bầu không khí từ từ sôi nổi. Thạch Hạo bất ngờ biết được, đây vốn là một động phủ Tiên vương, mà người Tiên kim bảy màu lại là được vị đại năng cổ đại kia điểm hóa nên mới có thể hóa thành hình người. Không biết là chuyện của niên đại nào, chủ nhân của tòa động phủ này đã tham dự một trận đại chiến và không thể trở về nữa, hồn đăng mà hắn lưu lại đã tắt thì mang ý nghĩa đã chết trận. Sinh linh trước mắt này rất mạnh, sánh ngang với sinh vật Tiên đạo. Theo lý mà nói, lột xác không hoàn toàn thì hắn không thể mạnh mẽ như vậy được, chủ yếu bởi vì vị Tiên vương ngày xưa đã điểm hóa qua hắn, bên trong cơ thể hắn đã lưu lại rất nhiều vết tích đại đạo nên hắn mới mạnh mẽ như thế này. Nếu như lột xác hoàn thành thì sức chiến đấu mà hắn nắm giữ, tuyệt đối sẽ là một vị Chân Tiên chân chính. "Ngày xưa ta cũng từng tới đây." Sau khi đã bàn bạc thỏa thuận ổn thỏa thì Thạch Hạo nói thế. "Là ngươi!" Người Tiên kim bảy màu lộ vẻ khác thường, hắn nhớ tới, ba ngàn năm trăm năm trước từng có một già một trẻ tới nơi này. Thạch Hạo lấy tảng đá đen thui kia ra, hỏi: "Đây là thứ gì thế?" "Cất giấu của Tiên vương, là thứ yêu thích nhất cả đời của người, nghe đâu có thể luyện chế ra binh khí vô thượng thế nhưng ta nghiên cứu trong thời gian rất lâu thì cảm thấy chẳng khác tảng đá bình thường là mấy." Người Tiên kim bảy màu đáp. Đồng thời hắn bổ sung: "Nếu không có ý chỉ của Tiên vương, tạm gác lại chuyện người hữu duyên, không được thương tổn Nhân tộc thì ngày đó ta chắc chắn sẽ không cho phép các ngươi mang nó đi." Thạch Hạo nghe vậy thì cẩn thận thu hồi tảng đá này. Ngày hôm đó, trong tiếng ầm ầm thì Thạch Hạo vận chuyển một ngọn núi đá về Thiên đình. "Ta không có nhìn lầm chứ?" Chó con sơ hãi hét lên, đây chính là động phủ được tạc từ Hỗn Nguyên thạch, quá xa xỉ mà. Sau khi thấy người Tiên kim bảy màu thì mọi người chấn động hơn.