Một quyền xuyên thủng, máu tươi tung tóe! Một bóng hình tựa ma thần đứng sừng sững trên đài, mái tóc đen rối bời, ánh mắt lạnh lùng tựa như tia chớp xẹt qua hư không đồng thời một tay chống trời! Ngao Càn thất bại, hoàn toàn thất bại, hai mắt thất thần, những giọt máu rơi tí tách từ trên người xuống mặt đất, hắn rất khó tiếp thu tất cả những thứ này. Lúc này, cả người hắn bị nắm đấm của Thạch Hạo xuyên thủng đồng thời bị cánh tay đó nhấc bổng giữa không trung, hắn rất muốn phản kháng thế nhưng toàn thân lại vô lực. Bởi vì, một thân đạo hạnh đã bị giam cầm, pháp lực khô kiệt, đã bị cú đấm cảu Hoang đánh tan toàn bộ và rồi giam cầm hắn lại! Đừng nói là phản kháng, dù cho có thể sống sót cũng phải xem tâm ý của Thạch Hạo ra làm sao, chỉ cần hơi phát lực thì hắn sẽ bị giải thể, bị chấn chia năm xẻ bảy ngay giữa không trung này. Mạnh tới như bọn họ thì đôi bên đều biết, một khi thả cửa toàn lực thì sẽ đáng sợ tới mức nào, hiện giờ hắn không có chút sức lực nào để chống trả và đối phương muốn giết muốn chém thì quá dễ dàng. Bên dưới lôi đài, tu sĩ khắp nơi đều im lặng như tờ, kết quả này khiến bọn họ không dám tin, Ngao Càn lại thất bại vả lại còn đại bại nữa chứ. Đường đường là đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia, đã nghỉ chân ở lĩnh vực Nhân đạo hơn ngàn năm rồi, ngạo thị cường giả các tộc thế nhưng lại bị Hoang trấn áp một cách mạnh bạo, thất bại thảm hại! Hắn được mệnh danh là vô địch trong lĩnh vực Nhân đạo, quét ngang cao thủ các tộc, khó có thể thua dù chỉ một trận, đã nhiều năm như vậy nên uy danh của Ngao Càn chấn động thập phương, các tộc đều biết. Người nổi tiếng của Tiên vực, một trong vài người mạnh mẽ nhất dưới Chân Tiên, là một ngọn núi lớn không cách nào vượt qua được trong lĩnh vực Nhân đạo, ngay trong ngày hôm nay đã ầm ầm sụp đỏ. "Huynh trưởng!" Ngao Khôn hét lớn một tiếng đánh tan sự yên tĩnh, khiến nơi đây trở nên sục sôi hẳn. Một ít cường giả của Ngao gia sắc mặt vô cùng khó coi, Ngao Càn lại thất bại, thiên kiêu bất bại trong tộc bọn họ lại bị tóm gọn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. "Ngao Càn có thiên tư trời sinh, có phong thái của cổ tổ thời trai trẻ, làm sao lại bại được chứ?" Một ông lão lẩm bẩm không tài nào tin được. Nếu như thua trong tay Bàn Nghệ, Hỗn Thiên thì không nói làm gì, thế nhưng lại thua vào trong tay của một tên tu sĩ tới từ hạ giới, pháp tắc nơi đó không được hoàn chỉnh, đại đạo lại thiếu hụt, hơn nữa hiện giờ đã tiến vào thời đại mạt pháp, chuyện này khiến người ta vô cùng khiếp sợ. "Ngao Càn thất bại, sự huy hoàng của hắn đã bị người khác kết thúc, thiên kiêu một đời cứ thế kết thúc như vậy trong ngày hôm nay!" Mọi người thầm than, có chấn động cũng có cảm khái, những năm này Ngao Càn được mệnh danh là một trong vài sinh linh kiệt xuất nhất của Tiên vực, nhưng hôm nay lại bại trận. Đáng tiếc, quá đáng tiếc, nhiều người đều lắc đầu. Hoang là kẻ nào thế? Trước đó không lâu thì không một ai biết tới hắn cả, hiện giờ khắp nơi đều hỏi thăm về hắn. Tiên vực quá lớn, chủng tộc quá nhiều, trừ phi là danh chấn các giáo nếu không rất khó được người nhớ tới. Thạch Hạo rất nổi danh ở hạ giới thế nhưng ở Tiên vực này cũng chỉ có một phần thế lực biết tới mà thôi, hơn chín phần chưa nghe tới, bởi vì chưa bao giờ tiếp xúc qua hắn. "Không đơn giản nha, hắn từng đại chiến với cao thủ dị vực ở Biên hoang, từng đánh giết Đế tộc? À, tựa như là con cháu của gia tộc Tiên vương của giới chúng ta vậy đó!" Sau khi mấy người hiểu rõ thì không khỏi gật đầu, chiến tích này xác thật rất huy hoàng. "Người trẻ tuổi này là một dị số, tới nay chỉ mới hơn ngàn tuổi? Đúng là khó tin mà, lấy tấm thân nhỏ bé bay vút trời cao, lại có thể giết đời sai Tiên vương luôn!" Đặc biệt là, sau khi biết Thạch Hạo thành đạo chỉ tầm ngàn năm, sau khi bước qua lằn ranh cấm kỵ năm trăm tuổi kia thì đã đè ép cả đám người! Tuổi tác như vầy thì quá non nớt đối với một tu sĩ có tuổi thọ lâu đời như vầy, vậy mà hắn đã thành đạo? Đúng là kỳ tài cái thế mà! Dưới năm trăm tuổi đã tu tới cảnh giới Chí Tôn, giống như nói mớ giữa ban ngày vậy, đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện sinh linh như vậy? Ngẫm nghĩ một hồi thì cũng chỉ có ở niên đại Tiên vương mạnh mẽ nhất quật khởi thì mới có người thiên tu ngút trời như thế, sinh ra đã thần thánh, dũng lực tuyệt thế, ở niên đại triều khí phồn thịnh nhất mới có thể tỏa ra hào quang óng ánh! Sinh linh như vầy, phàm là xuất hiện một người thì sẽ soi sáng cả một thời đại! Có chút đáng tiếc, có chút tiếc nuối là, những kỳ tài cái thế đó thường chết sớm chứ không thể đi tới điểm cuối được, không ai thành tự Tiên vương cả. Người quật khởi cuối cùng ngược lại là đám Ngao Thịnh, Hỗn Nguyên Tiên vương... Thậm chí, kỳ tài cái thế cấp độ đó trong cuộc tranh bá sau này thì đã chết ở trong tay của Ngao Thịnh, Hỗn Nguyên Tiên vương, Bàn vương, rất là thê thảm. Những người Ngao Thịnh, Bàn vương hiện giờ đang quát sát thế gian, là uy danh đã tự mình chém giết nên, đều là Tiên vương, bọn chính là những người mạnh mẽ nhất, xưng tôn trong vũ nội! "Hoang, thả Ngao Càn xuống!" Có người bên dưới quát lớn, không biết là người của thế lực nào. Nhất thời người của Ngao gia đứng ngồi không yên, ai cũng có thể nhìn ra được, Hoang không hề lo sợ gì cả, đặc biệt là ở trên võ đài này nếu như dám khiêu khích hắn thì sẽ giết ngay Ngao Càn, hối hận cũng sẽ muộn. Bọn họ cảm thấy, có người đang rắp tâm hại người, là muốn khiêu khích Hoang giết chết Ngao Càn ngay trước mặt mọi người. "Hoang, xin hãy hạ thủ lưu tình tha cho Ngao Càn!" Người của Ngao gia đứng lên chắp tay về phía võ đài. Sắc mặt của Thạch Hạo lạnh lùng, mắt thần như điện quét nhìn trong đám người, cuối cùng là để Ngao Càn xuống, rồi nói; "Ngươi phục rồi?" Thực ra hắn rất muốn giết chết Ngao Càn, khi nghe được bọn họ từng nhằm vào Liễu Thần nên đã xác định quan hệ thù địch, nhưng dù sao đây không phải là hạ giới. Ngao gia có Tiên vương, chỉ trong chớp mắt là có thể đồ vạn linh! Ngao Càn trợn mắt không nói lời nào. Giao gia tức giận, có người quát lớn: "Hoang, chớ nên động thủ, Ngao Càn đã bại, hắn đã thua!" "Ngao Càn, lùi một bước là trời cao biển rộng, chớ có bướng bỉnh!" Đồng thời có người âm thầm nhắc nhở Ngao Càn, sợ hắn cứng rắn với Hoang ngay trước mặt mọi người rồi dẫn tới họa sát thân. Vẻ mặt của Ngao Càn lộ vẻ đấu tranh, đời này hắn chưa bao giờ bại, chưa bao giờ cúi đầu nhưng hiện giờ lại phải nhận thua, khó chịu tựa như lợi kiếm xuyên tim vậy. "Ngao mỗ, tài nghệ không bằng người!" Ngao Càn cắn răng nói, dứt lời sắt mặt vàng như đất tựa như đã tiêu hao hết tinh khí thần. "Thạch Hạo, thả hắn đi!" Thanh Y đi lên xin bỏ qua giúp mọi người. Dù nói gì đi nữa, trong những năm qua vị cường giả ngút trời của Ngao gia này đã chăm sóc nàng rất nhiều, dù biết rằng Thạch Hạo và hắn sẽ khó có thể cùng tồn tại nhưng vẫn tiến lên xin bỏ qua. Thạch Hạo vứt Ngao Càn xuống võ đài, máu tươi lan chảy nhuộm đỏ nơi đây, đó chính là máu Chí Tôn đang tuôn chảy. Lập tức Ngao gia có hai cường giả phi tới đỡ hắn dậy. Ngao Càn gian nan đứng lên rồi đẩy bọn họ ra, liếc mắt nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nói: "Chờ ta thành tiên, tất sẽ tái chiến!" Trong lòng của người Ngao gia thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Ngao Càn không mất đấu chí là tốt rồi, thiên tư trời xinh, sự ngăn trở trước mắt sẽ không tính là gì cả. Có một chút thế lực lại thất vọng, nếu như tiêu diệt Ngao Càn thì quá tốt rồi, miễn cho ngày sau Ngao gia lại xuất hiện thêm một vị chuẩn Tiên vương. Rất nhiều người cảm thấy, Ngao Càn chưa chắc đã thành Tiên vương được nhưng tiếp cận cảnh giới đó thì vẫn dư sức, tuyệt đối sẽ là một trong những Chân Tiên mạnh mẽ nhất trong tương lai. "Kẻ địch bại trong tay ta, xưa nay chưa hề được ta xem là đối thủ, ta cho ngươi thời gian đuổi theo và rồi tới một ngày dù ngước nhìn cũng chẳng thấy được nữa." Thạch Hạo bình tĩnh nói. Mọi người ngạc nhiên, tự phụ cỡ nào chứ? Độ tự tin của Thạch Hạo quá mạnh mà! Hoặc chính vì như vậy nên hắn mới có thành tự như hiện tại, lên tuyệt đỉnh, tầm mắt đã bao quát non sông! Đám người Đại Tu Đà, Lam tiên, tiểu Thiên vương, Yêu Nguyệt công chúa đều đang trong Bàn Đào viên này, những vị cố nhân như bọn họ đều hiểu rõ nên chỉ khẽ thở dài một tiếng. Dưới góc nhìn của bọn họ, Hoang thật sự có tư cách này, chỉ có những người hiểu rõ thì mới có thể rõ ràng về sự huy hoàng thẳng tắp của hắn. "Quá mạnh mà, lại có thể đánh bại đại nhân trẻ tuổi của Ngao gia, vả lại còn có độ tự tin như vậy nữa chớ, ta đố kỵ với cô gái Thanh Y kia mất." Có một thiếu nữ nhỏ giọng lầu bầu. Những cô gái tuổi thanh xuân khác cũng phát sáng hai mắt thì thầm to nhỏ với nhau. Mọi người đều yên lặng. Sắc mặt trưởng bối của bọn họ đều biến thành đen, có người hừ nhẹ đánh tan những lời nói này. Thạch Hạo không nói lời nào đứng trên võ đài, bễ nghễ quần hùng, ai dám đánh một trận chứ? Khiến mọi người sợ hãi không dám phát ra chút tiếng động nào! Ngao Càn thất bại thế nhưng cuộc chiến chân chính vẫn chưa tính là kết thúc, một quả bàn đào bất tử dược đủ khiến tất cả mọi người thèm khát, ánh mắt hừng hực. Chỉ là, có ai dám lên chiến với hắn không mà thôi, mọi người đều tự biết mình cả. "Ta đánh một trận với ngươi!" Rốt cuộc cũng có người lên đài, đây là một cô gái với dáng vóc cao ráo khỏe khắn, dung mạo xinh đẹp thế nhưng làn da màu lúa mì và lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy khỏe khắn, dáng vẻ này rất hiếm thấy trong Tiên vực. Những nữ tu bình thường khi tới cảnh giới này đều là băng cơ ngọc cốt, màu da trắng mịn như ngọc, thế nhưng nàng lại khác biệt, thể phách mạnh mẽ tựa như một con báo quyến rũ. "Hỗn Thiên cũng tới rồi!" Mọi người giật mình. Nàng chính là hậu đại của Hỗn Nguyên Tiên vương, sánh vai cùng với Bàn Nghệ Ngao Càn, là một trong những vị Chí Tôn mạnh mẽ nhất đương đại, sức chiến đấu khủng khiếp! Ầm! Không hề nói năng gì, sau khi nàng lên sân thì lập tức bùng nổ, cái tên Hỗn Thiên chẳng hề hợp với nữ nhân gì cả, hơn nữa chiến pháp cũng rất dương cương. "Hỗn nguyên đại đạo kinh!' Có người kinh ngạc thốt lên. Chỉ vừa mới bắt đầu thì nàng đã sủ dụng ngay tới Tiên vương kinh mạnh mẽ nhất của tộc này để tranh hùng với Thạch Hạo, muốn phân ra thắng bại, mạnh yếu. Hỗn nguyên đại đạo kinh nổ vang chấn cho huyết khí của Thạch Hạo sôi sục, hắn còn chưa hề thấy qua một cô gái nào dũng mãnh như vầy, lại dám tấn công mạnh mẽ hắn như thế. Ầm! Trong một ngàn bốn trăm chiêu thì xương sóng của Thạch Hạo có xuất hiện một con rồng lớn, tứ chi tựa như bốn cực thiên địa đã gắng gượng trấn áp Hỗn Thiên khiến nàng úa máu, không ngừng thối lui. Nàng là người thẳng thắn, sau khi rút lui thì nói: "Ta thua!" Tiếp đó thì nhảy khỏi võ đài. Mọi người im lặng, lần này tiếng nhốn nháo tương đối ít, tất cả đều chấn động không thôi, Hoang thắng Ngao Càn hoàn toàn không phải may mắn gì cả, thật sự quá mạnh mẽ, đã đánh bại thêm Hỗn Thiên nữa. "Ngươi có phải là đàn ông không hả?" Nhưng lúc này thì Hỗn Thiên lên tiếng trừng mắt nhìn bàn Nghệ. Rất nhiều người nghe vậy thì lộ vẻ kỳ quái. Bởi vì đã có lời đồn, Hỗn Nguyên Tiên vương và dòng dõi Bàn vương đang có ý định thông gia với nhau, hậu đại được tuyển chọn chính là hai người này. Bàn Nghệ lúng tình sờ sờ mũi rồi leo lên võ đài và truyền âm cho Thạch Hạo, nói: "Có thể cho ta thắng một chút, ứng phó con cạp cái kia?" "Chuyện này khong thể được!" Thạch Hạo từ chối. "Thôi được, hạ thủ lưu tình nhé!" Bàn Nghệ lên tiếng. Ầm! Đại chiến bùng phát, tuy rằng Bàn Nghệ trước khi chiến đã lộ vẻ yếu thế nhưng cũng chỉ mang tính chất vui đùa, một khi đã động tay thì dũng mãnh không gì sanh được, thần thông chí cao Bàn gia được hắn diễn dịch tới mức tân jcùng. Ầm ầm ầm! Trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, cuộc đại chiến của hai người diễn ra vô cùng khốc liệt, nhất thời nhật nguyệt ảm đạm, mọi người hoa mắt chóng mặt. Nhưng, khi tới một ngàn bốn trăm chiêu thì Bàn Nghệ vẫn bại, xung quanh hắn xuất hiện hàng loạt sen vàng, tiếng vang đại đạo nổ rền trói hắn lại. Ầm! Thạch Hạo cất bước, mái tóc tung bay, ánh mắt như điện, thần dũng vô địch, một bàn tay che trời ép xuống khiến hắn phun đầy máu tươi, không thể động đẩy nổi. "Dừng, ta thua!" Bàn Nghệ cũng rất ngay thẳng, nhận thua ngay tức khắc. Thạch Hạo buông tay để hắn rời đi. Tới đây, liên tiếp có ba đại cao thủ trẻ tuổi mạnh mẽ nhất của Tiên vực bại thua, khiến nơi đây yên lặng như tờ. Một tu sĩ tới từ hạ giới lại giành chiến thắng! Một nơi pháp tắc không hoàn chỉnh, đại đạo thiếu sót lại xuất hiện một sinh linh trẻ tuổi như vầy, dũng mãnh quan sát lĩnh vực Nhân đạo, vô địch thiên hạ! Tất cả mọi người đều ý thức được, dưới Chân Tiên đã không còn ai là đối thủ của Hoang nữa rồi. "Ai dám đánh một trận với ta?" Thạch Hạo hỏi. Bàn Đào viên to lớn, phủ đệ Tiên vương bao la không một ai lên tiếng, không một người dám ra tay, Thạch Hạo khiến quần hùng kinh sợ, ngạo thị lĩnh vực Nhân đạo. Cái được gọi là cực đạo chính là một người đứng sừng sững bên trên quân hùng, trấn áp vạn đạo, vô địch thật sự ở cảnh giới này. "Nếu như có thêm một tên gọi khác, thì có thể xưng là Đế ở lĩnh vực Nhân đạo!" Vị Chân Tiên cổ xưa của Bàn gia lên tiếng.