Không phải Kim Húc không có mũi, không phải không có mắt, bởi vì quá tức giận nên ngũ quan đều biến hình, thấy Thạch Hạo đứng nơi đó hắn đã muốn một tát đập chết rồi. Đáng tiếc, càn chưa tới sân thi đấu. "Nói cho nghe nè, ngươi dẫn ta đi đâu thế, đây chẳng phải là một khách sạn à?" Thạch Hạo nghi vấn. Đây là một cái khách sạn, đứng ở phía trước trông rất lớn lao và khí thế, hai cửa chất liệu là đá kỳ lớn tỏa ra ánh sáng lung linh thi thoảng sẽ có phug văn lấp lánh. Từ bên trong khách sạn không ngừng lan tỏa tiên khí ra ngoài, vừa nhìn liền biết đây không phải là nơi tầm thường, là một địa phương tốt để dừng chân và tu hành. "Trong khách sạn này có sân thi đấu, hoàn tác khác với hạ giới của ngươi đó" Tần Lâm giải thích cho hắn. Khách sạn của Bàn Vương thành cũng chẳng hề tầm thường già, không chỉ có rộng rãi khí thế mà bên trong càng được chú trọng hơn, có động thiên khác nữa. Chớp mắt bước vào thì Thạch Hạo liền lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì tiên khí mờ ảo, quá nồng đậm, ẩn chứa lượng lớn vật chất bất tử. Tên của nó cũng chẳng tầm thường gì, tên là khách sạn Hỗn Độn. Nhưng, giả của của nơi này cao tới đáng sợ, tu sĩ bình thường đều sẽ chùn bước không dám lui tới. Một vị tu sĩ có thực lực không tầm thường với gương mặt cười tươi tiến tới tiếp đón, đạo hạnh rất sâu thế nhưng cũng chỉ đảm nhiệm là chân chạy vặt đón trả khách, đi bên cạnh cũng có ông chủ tự mình tới đón. Thạch Hạo nhận ra giá cả của nơi này không hề rẻ, Kim Húc móc ra thần nguyên để dự chi cho nơi này, số lượng không ít, đắc một khác không bình thường. Đến phiên Thạch Hạo thì lại không có, Bạch Trạch bóp mũi ứng trước cho hắn, dọc theo đường đi Bạch Trạch đã nhẫn nhịn lắm rồi, ở hạ giới thì bị Hoang trấn áp, sau khi lên đây thì không người giúp hắn chùi đít, thật sự không cách nào chịu nổi nữa. "Hà hà, tu sĩ tới từ thế giới tàn ta à, đáng ra cần phải ứng tiền nưa xthế nhưng quy củ của cúng ta rất nghiêm, hắn không thành vấn đề gì chứ?" Ông chủ chợt nhìn thoáng qua Thạch Hạo. "Yên tâm, Bàn gia cùng với Ngao gia đều truyền xuống pháp chỉ, một đường đi tới đây và cho hắn thiệp mời, ngươi không cần lo lắng." Tử Côn nói. Thạch Hạo liếc nhìn ông chủ một cái rồi không làm ra phản ứng gì cả. Nhưng khách sạn này là nơi có giá trị, sau khi tiến sâu vào trong thì Thạch Hạo liền thay đổi sắc mặt, bên trong còn có động thiên khác nữa, hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Đây là một tiểu thế giới và được mở ra thành một động phủ! Phía trước có các hòn đảo đang lơ lửng, từng toa linh sơn sừng sững trong mây mù, lầu quỳnh điện ngọc tọa lạc bên trên. Đó chính là phúc địa tiên gia chân chính, không phải là những thứ trên danh nghĩa tiên thổ mà bản thân Thạch Hạo nhìn thấy dưới hạ giới. Chân Tiên ở đây bế quan cũng được, tinh khí vốn có đồi dào, dâng tràn cuồn cuộn. Hiển nhiên, khách sạn nơi này cũng không phải có ý nghĩa như tên gọi bình thường, bên trong chứa tiểu thế giới, thai nghén tạo hóa thiên địa. Dựa theo ông chủ này giới thiệu, phòng số một chữ Thiên là cao quý nhất, chính là động phủ Tiên vương, nơi đó tinh tuy bản nguyên nồng đậm tới đáng sợ, ẩn hiện đại đạo. Là chuyên chuẩn bị cho Tiên vương! Đừng nói người ở đây, dù cho Chân Tiên tới đều sẽ nuốt nước miếng, tu hành bên trong thì sẽ cường thịnh hơn bên ngoài rất nhiều lần. Cụ thể mạnh bao nhiêu thì người bình thường không thể hay biết được, bởi vì không có tư cách để trải nghiệm. Động phủ Tiên vương không phải chỉ để nói cho vui, giá cả vô cùng đắc đỏ mà người bình thường dù có tiền cũng không có cách nào vô được, sẽ bị ký hiệu bên trong ép cho nổ tung. Nơi như thế này đều đã tự thành một giới, tất nhiên sẽ có sân thi đấu. Thế lực sau lưng khách sạn này cũng không phải là chuyện đùa, nếu không kinh doanh được thì sẽ không quảng cảo. "Bàn Vương thành to lớn này tổng cộng cũng chỉ có vài nhà sở hữu động phủ Tiên vương mà thôi, khách sạn Hỗn Độn của chúng ta là một trong số nhà này." Ông chủ nói. Nếu như phòng số một chữ Thiên là động phủ Tiên vương thì khách sạn này vô cùng ghê gớm, không ột ai dám ngang ngược ở đây cả. Sau khi nói ra ý đồ tới đây để sử dụng sân thi đấu thì mọi người trong khách sạn đều lộ vẻ ngạc nhiên. "Tới đây nào, lông vàng, nhanh nhanh dâng lên tài nguyên Tiên đạo đi, đánh nhanh thắng nhanh nào." Thạch Hạo ngoắc ngoắc tay. Trong mắt Kim Húc lóe lên ánh sáng xanh lục tựa như con dã thú, hắn ước ao vồ ngay tới, thật sự không cách nào nhẫn nhịn tên nhóc này nữa rồi, phải nhanh chóng xé xác tên này ra. Sân thi đấu vô cùng to lớn, tên là sân thi đấu hỗn độn, chiếm diện tích cực kỳ lớn, được xây dựng bởi một loại nham thạch nào đó mang theo phong cách cổ xưa, tựa hồ như tiện tay lấy tảng đá nơi vách núi cheo leo tới đây vậy. Bốn phía là lan can đá vây quanh đan xen đạo phù để bảo vệ sân thi đấu, đồng thời phòng người bảo thuật của người quyết đấu xung kích ra ngoài rồi thương tổn tới người đang quan chiến. "Yêm tâm đi, sân thi đấu này vô cùng chắc chắn, có thể chống đỡ được đại chiến của Chân Tiên luôn đó." Ông chủ tự phụ vuốt vuốt chòm râu cá trê của mình. Đồng thời hắn cũng thông báo, nếu đánh cược thì khách sạn sẽ lấy mười phần trăm. "Đúng là mua bán không vốn mà." Thạch Hạo lên tiếng đầy bất mãn, dưới góc nhìn của hắn, lông vàng chính là dê béo tự đưa tài nguyên tới cho hắn, kết quả lại phải phân cho người ta một phần. "Nếu không phục thì các ngươi cứ đi hỏi, bất kỳ một khách sạn nào cũng đều có giá này." Ông chủ thản nhiên nói. "Tới đây đi!" Kim Húc quát lớn, hắn đã leo lên sân thi đấu. Lúc này, nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, có người là ham vui tiến vào và cũng có người là khách đang trú lại khách sạn này. Ông chủ cười híp mắt mừng rỡ khi thấy chuyện này, tiến vào khách sạn đều phải trả phí nên đương nhiên hắn càng hi vọng sẽ hấp dẫn được càng nhiều người hơn, cứ thế vẫy vẫy tay kêu một người giúp việc tới, nói: "Đi ra ngoài tuyên truyền nói cho mọi người biết, nơi này có cao thủ vô địch của lĩnh vực Nhân đạo cầu một trận thua." "Yên tâm, không cần ngươi phải tuyên truyền làm gì đâu, chuẩn bị có một đám đông người tới rồi đó." Tần Lâm mỉm ucời. Ông chủ liền lúng tủng. Quả nhiên, sau đó không lâu thì có không ít người kéo tới, đều là nhân mã của các tộc, không chỉ có người trẻ tuổi mà còn có cả những lão bối có tiếng tăm. "Ồ, đó là thần nữ của gia tộc Khổng Tước vương!" "Ta thấy ai kia, anh họ của đại nhân trẻ tuổi Ngao gia cũng tới!" "Ồ, động tác của mấy gia tộc Chân Tiên trong thành cũng nhanh đó chớ, đều xuất hiện ở đây cả rồi." ... Thời gian không quá lâu thì đã có một nhóm lớn tụ tập tới, lập tức khiến hai mắt của ông chủ phát sáng, hàng râu cá chê rung lắc. "Tới nào, thổ dân của vùng đất cằn cỗi, hôm nay Kim gia ta sẽ dạy dỗ ngươi, để ngươi biết trời cao như thế nào, đất dày tới bao nhiêu!" Kim Húc quát lên. Vốn hắn cũng không muốn nói ra những lời này thế nhưng lại bị Thạch Hạo chọc cho tức điên, hiện giờ thấy Thạch Hạo lên sân nên liền động thủ. "Lông vàng, bản Đế ở đây nè, nhanh chóng tới quỳ lạy ngay, không phục, tự ta sẽ trấn áp lấy ngươi!" Thạch Hạo hô lớn ngông cuồng còn hơn cả hắn. Lúc này có rất nhiều tới nên nghe được lời như vầy lập tức bật cười, thật là kiêu ngạo mà, ngay cả cách xưng hô bản Đế mà cũng dám dùng. Ở Tiên vực này, dù cho là người của gia tộc Tiên vương cũng không dám tự xưng như thế. "Hì hì!" Một ít thiếu nữ nở nụ cười vì cảm thấy thú vị khi hắn hét lớn hai chữ lông vàng kia, ai cũng biết Kim Húc vô cùng hung hăng nhưng lúc này lại bị chọc tức tới mức này. "Nhóc con, nhân lấy cái chết đi!" Lông vàng nổi giận. Ầm, hắn há miệng hét lớn một tiếng, giông tố cuồn cuộn, mây gió ngập trời, một chiếc móng vuốt lớn dâng trào kim quang, sấm vang chớp giật vỗ tới. Hắn vận dụng toàn lực, dùnng tới thần thông bản mệnh, hiện ra pháp thể là một móng vuốt sư tử vàng rực sắc bén không gì sánh được. Đây là một con sư tử tinh với chín đầu lâu đang lắc đầu quẫy đuôi! Chủng tộc mạnh mẽ tuyệt thế, cũng không phải là hậu duệ hỗn huyết của hạ giới mà là huyết thống cao cấp nhất của dòng dõi Cửu đầu sư tử, là thứ mà hắn luôn tự kiêu. Boong! Thạch Hạo nện tới một quyền đánh văng nó, nói: "Ồ, Cửu đầu sư tử, đúng là một con thú cưỡi tốt, ở hạ giới ta có nuôi một con Vô Úy sư tử đó, ngươi nên làm bạn với nó thì hơn." Ha ha! Đám người bị chọc tới mức cười lớn, còn muốn thu truyền nhân của gia tộc Chân Tiên làm thú cưỡi? Bộ tộc này không liều mạng với ngươi mới là lạ đó. "Ngươi nạp mạng đi!" Kim Húc đại chiến với hắn tới đỏ cả mắt, hàng loạt bảo thuật xuất hiện, mây khói cuộn trào, tia điện vàng óng như biển. "Không phải từng có lời nói rằng, Cửu đầu sư tử chính là một trong những thú cưỡi mạnh mẽ nhất từ xưa tới nay hay sao!" Thạch Hạo khiêu khích. Đám người chẳng biết nói gì nữa, ở Tiên vực này ai dám bắt Cửu đầu sư tử làm thú cưỡi chứ, chỉ có Tiên vương! "Giết!" Cửu đầu sư tử giận dữ, chín chiếc đầu lâu phụt lên ánh kiếm không gì không xuyên thủng, chém phá hư không hòng tuyệt sát Thạch Hạo. Thạch Hạo vung tay, lông chim tung bay đầy trời, đều là lông côn bằng, chúng càn quét ánh kiếm, chém giết vô cùng khóc liệt. Cuộc chiếc này vô cùng đặc sắc và rất kịch liệt, bắt đầu là chém giết của bảo thuật sau là tới đối kháng của thân thể, tiếp là so đấu đạo hạnh, cuối cùng là mỗi người triển khai thần thông cấm kỵ, chém giết khó phân thắng bại. Rất nhiều người đứng ngoài sân đều gật đầu không ngừng khen hay, cũng có người xem thường thầm nói, thủ đoạn như vầy mà cũng dám hò hét xưng mình là Đế? Sắc mặt của Bạch Trạch, Tử Côn vô cùng phức tạp, bọn họ là người đầu tiên phát hiện ra điểm dị thường, tên khốn này cần phải chém giết như thế không? Bọn họ đã đích thân kiểm nghiệm qua, lúc ở hạ giới thì chỉ một bộ hóa thân của Hoang vừa giơ tay là đã có thể đồng thời trấn áp hai người bọn họ, giờ giao thủ với Kim Húc lại còn thể hiện vẻ liều mạng? Hai người liền hiểu rõ, Hoang đang cố ý, hắn đang câu cá, một mình Kim Húc thì chưa đủ mà còn muốn cấu thêm nhiều người hơn nữa ư? Người của gia tộc Ngao Thịnh Tiên vương khi nghe được tin tức thì nhanh chóng chạy tới đây, bởi vì Hoang đã làm hỏng đại sự của bọn họ và cướp đi Vạn Đạo thụ, khiến cho không ít người của tộc này đều nhớ kỹ. Đặc biệt, hai vị Chí Tôn tự mình tham gia sự kiện đó cũng chạy tới và cũng đã phát hiện ra điểm vi diệu bên trong. Hai người này vô cùng căm tức, quả nhiên Hoang chẳng phải là hạng tốt lành gì, chắc chắn đang có ý nghĩ xấu! Thế nhưng bọn họ cũng không có vạch trần, chiến tích năm đó bọn họ sẽ không bao giờ để lộ, quá mất mặt, nếu không Bạch Trạch, Tử Côn cũng sẽ không bị lừa dối. "Tuy rằng tới từ hạ giới càn cỗi thế nhưng tên khốn này cũng không tệ đó chứ." Có người than. Giữa sân là cuộc chiến đầy khốc liệt, hai người chém giết tới tận tám trăm hiệp thì rốt cuộc Cửu đầu sư tử không thể địch lại, đã bị một tát của Thạch Hạo đập trúng phun đầy máu tươi rồi văng mạnh lên trên hàng rào đá chắn kia. "Ngươi rất mạnh thế nhưng vẫn còn chênh lệch rất lớn với ta, khác biệt một trời một vực, ngươi quá yếu! Nể tình ta từng kết bái huynh đệ với Cửu đầu sư tử ở dưới hạ giới nên hôm nay ta hạ thủ lưu tình với ngươi đó." Thạch Hạo hùng hồn nói. "Hừ!" Rất nhiều người hừ lạnh, đại chiến tới tận tám trăm hiệp, chém giết tới mức sống chết như kia mà còn nói là khác biệt một trời một vực, là hạ thủ lưu tình? May mắn thắng được mà thôi. Trên trán của Kim Húc nổi đầy gân xanh, lại bị thua, lại bị tên nhóc đáng ghét này đánh bại trước mắt mọi người khiến hắn vô cùng uất ức, vô cùng không cam lòng. "Có dũng khí thì lại chiến thêm một hồi nữa!" "Ngươi còn Tiên nguyên à, muốn tái chiến với ta thì trước phải chuẩn bị gấp mười lần tiền đánh cược, nếu không ta không có tâm tình dạy dỗ ngươi đâu." Thạch Hạo lườm hắn. Kim Húc tức giận vô cùng xoay người rời đi, muốn đi mượn binh khí để trở về tái chiến. Rất nhiều sinh linh khinh bỉ, cảm thấy tên Hoang tới từ hạ giới này quá hống hách. "Không phục chớ gì, lên đây, để bản Đế dạy cho ngươi biết cách khiêm tốn khi làm người." Thạch Hạo chỉ thẳng mặt một sinh linh vừa lớn tiếng chửi bới. "Ngươi nói cái gì hả?!" Người kia tức giận. Nhưng lúc này đám Trích tiên, Yêu Nguyệt công chúa lần lượt xuất hiện, bọn họ đều là sinh linh tới từ cửu Thiên thập Địa và cũng tới tham gia thịnh hội Bàn Đào, sau khi nghe được thì nhanh chân tới đây. Hai người này chẳng biết nói gì nữa, tên khốn này... cũng tiến vào Tiên vực, vốn tưởng rằng cả đời này hắn sẽ bị vây ở hạ giới, không ngờ lúc này lại chạy tới Bàn Vương thành và còn quậy phá tới mức vui sướng như vầy, ngông cuồng khiêu chiến, không hổ là Hoang, đi tới đâu thì nơi đó sẽ không còn 'cô quạnh' nữa!