"A..." Thiên Bằng hắc ám gầm thét đầy đau đớn, bản thể của nó to lớn vô biên, mưa máu tung tóe, sau khi mất đi một cánh thì bị đập bay về nơi xa. Rầm! Bụi mù bốn phía, đá vún tung trời, Thiên Bằng hắc ám đâm nát hàng loạt cự sơn cùng những đảo nhỏ trôi nổi giữa không trung, xung kích khiến cổ địa Kim gia chia năm xẻ bảy. Nó đã trọng thương, máu huyết mang theo ánh đen nên tất cả mọi người nhanh chóng lui tránh vì không muốn nhiễm phải, dù cho là đám người Kim thái quân, Phong tổ cũng không ngoại lệ, không ngừng ngăn cản lại mưa máu màu đen kia. Những người khác cũng đều trọng thương, giao thủ ngắn ngủi hồi nãy đã ăn thiệt thòi vô cùng lớn. Uy thế to lớn cỡ nào chứ, một người đối đầu với năm đại Chí Tôn! Hơn nữa, việc này cũng chẳng hề mệt mỏi gì mà chủ động đánh giết, Hoang lại chiếm thượng phong và gây tổn thương cho mấy người này, làm ai nấy đều chấn kinh vô cùng. Sắc mặt của đám Kim gai trắng như tuyết, Hoang quá điên cuồng giết thẳng tới tổ địa của bọn họ, lực ép Kim thái quân, kinh sợ các Chí Tôn, vậy thì làm sao chống lại nữa chứ? Thạch Hạo cũng không nóng lòng xuất thủ, sau khi kéo bay một cánh của Thiên Bằng hắc ám thì hắn đứng giữa trường lạnh lùng nhìn mấy người kia. Mấy đại Chí Tôn lạnh lùng mặt mày lau đi vết máu nơi khóe miệng đồng thời vây hắn ở trung tâm, từng người nắm pháp ấn thủ thế hòng giết chết hắn. "Thật không biết xấu hổ mà, thân là Chí Tôn thế nhưng năm người liên thủ phục kích ngay tại đây!" Thạch Chung đứng phía sau hô hào, bọn họ cũng có chút lo lắng. Dù cho hiện tại Thạch Hạo đang chiếm chủ động nhưng dù sao cũng là lấy lực một người để đối kháng với năm đại cao thủ tuyệt thế, vạn nhất có sơ sẩy cùng sơ xuất gì đó thì hậu quả khó mà lường được. "Như vậy cũng tốt, đỡ mất công ta đi tìm từng kẻ một, từng nhà một, diệt sạch cùng lúc thì quá hay!" Trong lời nói của Thạch Hạo mang theo sát ý. Hắn nhìn chằm chằm Kim thái quân rồi lại liếc nhìn Phong tổ, lần này tới khu vực cửu Thiên này chủ yếu là gì giết chết hai người này, giải quyết hậu hoạn. Hai tộc này đã cấu kết với sinh linh hắc ám nên đã mất đi tư cách tiến vào Tiên vực, là ngươi chết ta sống với Thạch Hạo. "Lão già của Phong tộc, từ xa lắc chạy tới đây, hôm nay bắt đầu từ ông vậy." Thạch Hạo nhìn về phía hắn, song phương không thể nào hòa giải được. Hắn dây dưa với tộc này quá sâu, năm đó chính Nguyên Thanh đã ra tay với hắn đầu tiên, đẩy hắn vào cổ quáng Thái Sơ làm nô lệ hòng cướp đoạt cơ sở đại đạo của hắn, áp chế và tiêu diệt hắn. Sở dĩ Nguyên Thanh động thủ với hắn cũng là vì phụng mệnh Phong tộc làm việc. "Chớp mắt mà đã hơn trăm năm, cái tên nghiệp chướng nhà ngươi lại trưởng thành tới mức này rồi, thật là khiến người tiếc nuối mà, thật không thể tưởng tượng nổi." Phong tổ lạnh lùng nói. "Phong tổ, năm xưa lúc ở Biên hoang từng có bộ tộc đi theo địch, cùng với tu sĩ của dị vực đi truy sát ta ở rừng rậm Thiên Thú, chính là các ông chớ gì?" Thạch Hạo hỏi. Cấu kết với sinh linh hắc ám và còn nương nhờ vào dị vực, có gia tộc đã thối rửa từ gốc từ rễ rồi, tâm hoàn toàn không còn ở bên phía cửu Thiên thập Địa này nữa. "Người trẻ tuổi, đừng tưởng rằng mình thật sự là đệ nhất thiên hạ, giết!" Thiên Lang hắc ám kia lên tiếng, thân thể khổng lồ chọc thẳng mây trời, nó há cái miệng rộng đầy răng nanh như có thể nuốt cả nhật nguyệt vào trong. "Hôm nay nếu như hắn không chết thì chúng ta chắc chắn sẽ chết, chỉ có tử chiến tới cùng, giết!' Kim thái quân hét lớn, tay cầm tiên khí tàn tạ lần nữa chủ động thảo phạt. Không riêng bọn họ liều mạng mà ngay chính như Thạch Hạo cũng điều chỉnh bản thân tới trạng thái tốt nhất, là muốn trong một trận chiến giải quyết sạch đám Chí tôn này, giết sạch mười phương địch! Bùm, tinh lực ngút trời, Thạch Hạo bùng nổ ra khí tức thông thiên động địa, thân thể tựa như là một cái lò lửa to lớn cuộntrào tinh lực, như liệt diễm bốc cháy. Lúc này, khí tức của hắn không ngừng dâng trào nhằm thẳng trời xanh và nhấn chìm nơi đây, khiến cho những ngôi sao ở vực ngoại đều run rẩy theo. Rất nhiều người của Kim gia tê liệt trên mặt đất, không cách nào chịu đựng nổi uy thế đó. Còn có một chút người thì nổ tung, không thể đối kháng được. Sắc mặt của Kim thái quân phát lạnh, bà vung ống tay áo thổi bay rất nhiều cao thủ của Kim gia ra khỏi tổ địa và xuất hiện ở bên ngoài chiến trường. Phía sau, năm lão binh tay cầm chiến mâu đồng thời phát sáng, kết thành một loại pháp trận thần bí nào đó bảo vệ Thiên Giác nghĩ cùng đội quân con em của Thạch thôn, bọn họ mang theo những người này nhanh chóng lùi lại. "Boong!" Trong nháy mắt đó, Thảo Tự kiếm khí vô song, vạn kiếm dùng tới, toàn bộ đánh hết về phía tàn kiếm trong tay của Kim thái quân, đối kháng với pháp khí Tiên đạo tàn tạ này. "Xoẹt!" Đầy trời là những cây lông vũ màu đen tựa như các thanh chiến mâu từ trên trời lao xuống, chúng kéo nát hư không, khí hỗn độn lan tỏa, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Đó là Chí Tôn Thiên Bằng hắc ám, nó đã chữa trị vết thương và lần nữa đánh tới, lông đen toàn thân bắn về bốn phía, lực sát thương kinh người. "Vù vù..." Cuồng phong gào thét khiến cho những sao lớn ở vực ngoài đều run rẩy theo, đồng thời nơi đây dựng lên mây mù khó mà nhìn rõ được. Phong tổ xuất thủ đầy đáng sợ, hắn đứng trên vòm trời kéo lấy gió lớn cuộn trào. "Gào..." Thiên lang khiếu nguyệt, mặt trăng ở vực ngoại đều nổ tung, con Thiên Lang màu đen kia vô cùng to lớn, nó nhảy xuống muống vuốt đè lún mặt đất, hư không rạn nứt. Sát khí u mình cuồn cuộn, bộ xương màu vàng tới từ Minh thổ sau khi chữa trị tay cụt thì gầm thét, vận dụng pháp lực khủng khiếp đánh giết Thạch Hạo. Cảnh tượng này khá là kinh khủng, năm đại Chí Tôn liên thủ xuất kích, phù văn óng ánh lưu chuyển, pháp lực chí cường cuộn trào chìm ngập về phía Thạch Hạo đang đứng. "Muốn giết ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách!" Thạch Hạo hét lớn, lúc này hắn thể hiện ra con đường hoàn toàn khác với mọi người của mình, nơi bụng có hai khí âm dương lưu chuyển, Luân Hải xuất hiện hình thành nên bức tranh Âm dương sinh tử, đồng thời nó nhanh chóng hóa lớn bao phủ hắn bên trong. Rầm rầm rầm... Năm đại cao thủ toàn lực đánh tới thế nhưng đều bị hắn chặn đứng cả! Rất có dáng vẻ vạn pháp bất xâm! Cũng trong lúc đó, ngũ tạng của Thạch Hạo phát sáng, tiếng tụng kinh vang vọng tựa như phật và ma khắp chư thiên cùng nhau ngâm xướng gia trì lên trên thân thể vô địch của hắn. Tứ cực thông thiên địa! Tứ chi của hắn phát sáng tựa như nối liền với vũ trụ, có thể đè ép bốn cực trong thiên địa và cũng có sức mạnh vô thượng, chỉ một người muốn trấn áp năm đại cao thủ. Rầm! Thạch Hạo vung nắm đấm, mặc dù chỉ là đòn đánh đơn giản và bá đạo như vầy thế nhưng lại ẩn chứa hàng loạt pháp môn, đây chính là quyền ấn được bùng phát khi hắn dung hợp hàng loạt bảo thuật lại với nhau. Giữa thiên địa hiện lên hàng loạt sao trời vờn quanh Thạch Hạo, nơi nắm đấm hắn lượn lờ ngân hà tựa như xoay chuyển theo với hành động của hắn, biển sao nhật nguyệt đều bám sát theo. Cảnh tượng này vô cùng dọa người! Va chạm đầy kịch liệt, chém giết đầy đáng sợ, năm đại cao thủ bị chấn cho ho ra đầy máu, tất cả đều ăn thiệt thòi lớn. "Giết!" Phong tổ gào thét. "Ở nơi này tay chân bị gò bó quá, Hoang, ngươi có dám ra ngoài không gian chiến một trận không!" Kim thái quân gào thét. Bởi vì, bà vô cùng đau lòng, nơi đây là tổ địa Kim gia ấy vậy chỉ vừa mới giao thủ và dù cho có trận pháp Tiên đạo bảo vệ thì cũng không thể làm được gì, đều bị giải thể cả. Nếu như không rời đi thì không riêng tổ địa bị tan vỡ, ngay cả toàn bộ Kim gia khả năng sẽ bị diệt, trong dư âm của cuộc chiến Chí Tôn thì chẳng còn sót lại thứ gì. Đám người Mục Thanh, Xích Long, Chu Lâm đều lộ vẻ ưu sầu, trong nhất thời cuộc chiến khó phân thắng bại nên bọn họ không cách nào yên tâm được, việc thắng bại của Hoang có liên quan tới quá nhiều thứ. Vực ngoại, rộng lớn vô biên. Giữa vũ trụ là thiên thể dày đặc thế nhưng có một khu vực lớn vô cùng đen kịt, lạnh lẽo và sâu thẳm yên tĩnh như vùng đất chết. Chỉ là, hôm nay chắc chắn sẽ thay đổi mọi thứ, sáu đại cao thủ giết thẳng vào trong vũ trụ, chém giết đầy kịch liệt. "A..." Phong tổ thét gào, quả nhiên hắn đã bị Thạch Hạo để tâm nên muốn tìm chỗ đột phá từ kẻ này đầu tiên, bả vai của hắn bị đánh trúng và nổ tung, liên đới với cánh tay cũng nổ tung, máu tươi tung tóe hóa thành mưa máu. Ngoài ra, ánh sáng quyền ấn xuyên qua thân thể của hắn rồi kích nổ những ngôi sao ở phía sau. "Gào!" Thiên Lang thôn nhật, từng tinh cầu bị Thiên lang nuốt gọn rồi nung nấu thành thần quang hừng hực, tiếp đó nó phun ra đốt cháy về phía Thạch Hạo. Đồng thời nó cũng rất điên cuồng, tuyệt không sợ chết, cứ thế nhào giết tới gần. Cả người Thạch Hạo cuồn cuộn tinh lực hơn nữa Luân Hải phát sáng hình thành nên bức tranh âm dương bảo vệ toàn thân, sức phòng ngự của hắn kinh người nên không hề kiêng dè gì cả, cứ thế xông lên hòng đánh chết Thiên Lang. "Răng rắc!" Thạch Hạo kích trọng thương Thiên Lang, xương cốt cả người vỡ nát vô số, Chí Tôn huyết tung bay khiến bầu trời run rẩy. Cuộc đại chiến của bọn họ gay cấn tới tột độ, tất cả đều giết tới đỏ cả mắt. Tình thế càng lúc càng rõ ràng, bọn họ không thể địch lại, không cách nào ngăn cản được bóng người trẻ tuổi giữa trường kia, chỉ một người lại muốn trấn áp cùng lúc năm người bọn họ. Boong! Rốt cuộc Thạch Hạo cũng lấy ra kiếm thai, sau khi chém tan tiên kiếm không trọn vẹn của Kim thái quân thì thuận thế một đòn, bảo thuật kinh thiên, hắn với một chiêu kiếm chém lìa ngang hông của Thiên Lang. Hai nửa thân sói lao vút ra xa phân biệt với hai hướng khác nhau đập nát những ngôi sao bị va trúng. "Chớ có ngông cuồng!" Phong tổ hét lớn. Thạch Hạo bỏ qua những người khác mà tập trung thảo phạt ahứn, thần hà lan tỏa, phù văn đầy trời, bảo thuật nhấn chìm nơi đây, tinh không lạnh lẽo đều trở nên nóng rực. Phụt! Đáng tiếc, tới một bước này thì cuộc chiến Chí Tôn cũng đã đưa ra kết quả, Thạch Hạo dùng hết khả năng, toàn lực ứng phó, sát chiêu lan tỏa, một chiêu kém chém bay đầu lâu, máu tươi tung tóe. Phong tổ chết trận, đầu lâu của hắn bị Hoang bổ lìa, nguyên thần bị diệt vong. Boong! Đồng thời, tàn kiếm của Kim thái quan bị đánh văng ra xa khiến bà ho ra đầy máu tươi.