Hiển nhiên, dưới hạ giới này có một người là lựa chọn tốt nhất, đó chính là chủ Cấm khu, dù gì cũng là mãnh nhân từng xông qua 'thế giới bờ đê', mạnh kinh khủng. Đương nhiên, hắn cũng đã tàn giờ cũng chỉ còn lại nửa xương sọ, thế nhưng chấp niệm tựa hồ rất sâu, đáng lẽ đã tiêu vong từ lâu thế nhưng lại không muốn tán loạn đạo trong thiên địa này. Tế đàn cao chừng nắm đấm im lặng lơ lửng, xương sọ thủy tinh, xương bàn tay vàng óng cùng tròng mắt chảy máu bên trên im lặng không còn chuyển động nữa, tạm thời rơi vào trong trạng thái ôn hòa. Thạch Hạo đưa tay bắn ra một tia ánh sáng rồi hóa thành một chùm lửa bao phủ lấy tế đàn nhỏ này, cứ thế mang nó rời khỏi nơi sâu nhất Tây Lăng giới này. Hắn không muốn nán lại quá lâu, khả năng Bồ Ma vương kia vẫn còn sống và thi thoảng sẽ tới đây, vạn nhất chạm phải thì không tốt cho lắm. Tuy rằng hắn tin chắc Bồ Ma vương đã xảy ra vấn đề lớn, sớm không còn như thời kỳ đỉnh cao nữa, nếu không thì cần gì phải ẩn giấu, vừa tới đã luyện hóa ngay ba lão yêu quái đây rồi. Hiện giờ Thạch Hạo đã đứng cùng phía với ba thánh linh trên tế đàn này, tin chắc dù cho gặp phải Bồ Ma vương chỉ còn dư lại nguyên linh tan nát kia cũng đủ sức đánh một trận. Nhưng, hắn nhất định phải nhanh chóng đề tăng tu vi, thế gian này quá hỗn loạn, tuy rằng thời đại mạt thế càng ngày sẽ càng nguy hiểm, một khi năm tháng sát phạt đáng sợ nhất kia kéo tới thì những người yếu sẽ không có chút hi vọng sinh tồn nào. Dù cho vì người nhà, vì bằng hữu thì hắn đều phải sống tiếp, bảo vệ một phương này. Trận chiến Tiên cổ, cửu Thiên thập Địa cơ hồ đã diệt tận các tộc chứ đừng nói là lần này, trời mới biết sẽ phát sinh thứ gì. Một đòn Chân Tiên thì một vùng biển sao sẽ nổ tung, chứ đừng nói với Tiên vương tuyệt đại, cao thủ vô thượng chân chính này! Năm đó, mặc dù cửu Thiên thập Địa bị chấn cho chia năm xẻ bảy nên hết thảy sinh linh đều chết thảm, khi cường giả cái thế đi ngang qua thì chỉ cần một cái nhìn xẹt qua cũng đủ khiến tu sĩ tầm thường của các giáo cháy thành tro bụi. Bên ngoài chiến đấu vẫn rất khốc liệt, chủ yếu sinh vật ở nơi này quá nhiều, diện tích lãnh thổ bao la, địa vực vô cương, cổ thú vô số. Núi lớn nguyên thủy liên tiếp sát rạt nhau, cổ thụ chọc thẳng vào trong tầng mâu, tỳ hưu, chim loan, chân hống, tam túc kim ô... giẫm đạp bầu trời xẹt ngang chân trời, lóe lên tia sáng chói mắt vồ giết tới. Trên người Mạch Thanh, Chu Lâm, Thạch Chung đều bị thương và chút vết máu, có thêm vài người sớm đã không cách nào động đẩy nổi, năm im nơi đó được người bảo vệ. Có sinh linh cực kỳ mạnh mẽ giết tới khiến cho đám đầu lĩnh trẻ tuổi đều ứng phó mệt mỏi, chủ yếu sinh linh nơi này quá nhiều mà nhóm người này cũng chỉ tầm mấy trăm người mà thôi. Thạch Hạo yên lặng đứng đó quan sát, vèo, rùa đen vọt tới ngó nghiêng phía sau lưng hắn rồi vỗ vỗ ngực làm dáng vẻ quá khích, nói: "Hù chết Quy gia mà, bà mẹ nó chớ không ngờ lại gặp phải một lão già chết tiệt, nó chuyên rượt theo ta mà cắn, vừa nhìn đã biết là thế lực bá chủ thời tiền sử rồi." Ầm ầm! Một ngọn núi nổ nát trong nháy mắt, bởi vì bên trên xuất hiện một móng vuốt màu đen to lớn đè sụp ngọn núi này, phía sau lại lòi ra một cái đầu màu đen khổng lồ, là một con rùa khổng lồ. Con rùa này đủ mạnh, sức phòng ngự kinh người, người trẻ tuổi của Thạch thôn không cách nào đánh lại, mai rùa phát sáng thân thể màu đen tựa như đúc từ tiên kim, khi bị đánh lên không ngừng vang vọng leng keng. "Giết!" Mục Thanh đã xuất thủ, lực xuyên thấu kinh người, một cây Lôi đình thần thương xuất hiện ở trong tay, hắn hợp nhất cùng thương hóa thành một vệt lôi điện màu vàng giết thẳng tới, vù, cuối cùng đã ghim chặt con rùa với cảnh giới Độn Nhất trong hư không. Ầm! Bảo thuật Lôi đế mãnh liệt, với thần thương làm trung tâm bắt đầu nổ tung, xung quanh có rất nhiều hung thú bị điện giật run rẩy, cả người cháy khét và có không ít nổ tung ngay tại chỗ. Trong đám người này thì thực lực của Mục Thanh xếp thứ một thứ hai, nơi nào có hung thú điên cuồng nhất xuất hiện thì hắn sẽ chặn giết tới nơi đó ngay. Dù là đang rèn luyện thì cũng phải để ý xung quanh, sinh vật mạnh mẽ quá mức thì sẽ không thể là cuộc rèn luyện cho những người trẻ tuổi này được, mà là uy hiếp chí mạng. Đương nhiên, nhất định phải khiến từng người thấy máu, cảm nhận được bầu không khí tử vong ép xuống, như thế mới có hiệu quả trong rèn luyện mài giũa. Chém giết tới điên cuồng, những người trẻ tuổi đều đang liều mạng, những người mềm nhũn nằm trên mặt đất lần nữa đứng dậy chém giết. Thạch Hạo bình tĩnh quan sát, dù cho nơi này cực kỳ nguy hiểm, máu tanh nồng nặc thế nhưng hắn không có ý định xuất thủ, những người kia phải tự dựa vào chính mình. Trận chiến này có thể nói giết tới mức trời đất tăm tối, nhật nguyệt ảm đạm, vết máu loang lổ thậm chí là xương vỡ nằm đầy trên mặt đất, có không ít là của những người trẻ tuổi Thạch tôn! Hung thu nơi đây giết không bao giờ hết, cũng không biết năm xưa nơi này đã chôn lấp bao nhiêu hài cốt, vô số chiến hồn được Tây Lăng giới tẩm bổ nên mỗi thứ đều thông thần cả. "Giết!" Trên người Chu Lâm ghim chặt bốn cọng lông chim cùng với một gai xương, đang bị mấy con thú dữ công kích và tử chiến với chúng nó. Trong đó có một con là kim ô với bộ lông vàng óng rực rỡ, lông thần đầy trời và có một vài cây đâm xuyên thân thể của Chu Lâm, máu tươi đầm đìa, không ngừng vây giết. Còn có một con độc giác thú toàn thân trắng như tuyết như ngọc nhưng lại vô cùng độc ác hung dữ, sau khi trở nên điên cuồng thì hoàn toàn biến thân, sau lưng sinh ra một loạt gai xương màu trắng và trong số đó đã ghim thẳng nơi ngực của Chu Lâm Cuộc chiến đấu càng ngày càng khốc liệt, tới một bước này tất cả mọi người đều gặp phải nguy hiểm. "Giết!" Giết tới sau cùng, tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt, từng người đều tiêu sạch tinh khí thần thế nhưng những con quái vật hung mãnh trong Tây Lăng giới vẫn tầng tầng lớp lớp. "Nơi này có tổng cộng bao nhiêu hài cốt chớ, vì sao lại có nhiều tàn hồn cùng chấp niệm như vậy, hiện giờ đã hóa bán thửc thể, có sức mạnh tinh thần, cũng có thức tỉnh ma huyết, thật là kỳ quái." Thạch Hạo lẩm thẩm. Xương sọ vốn im lặng bên trên tế đàn nhỏ chợt lên tiếng, nói: "Ít nhất cũng phải tới hàng trăm hàng ngàn vạn hài cốt đó, nếu không thì làm sao có khả năng hình thành nên tiểu thế giới như vầy chứ, tất cả đều dựa vào chúng thì mới thành hình được." "Được rồi, hôm nay chiến đấu tới đây thôi." Thạch Hạo nói, đám trẻ tuổi này rất quật cường, dù cho đèn dầu đã cạn và có vài người sắp bỏ mạng thế nhưng vẫn kiên trì huyết chiến. Thạch Hạo xuất thủ, ống tay áo vung lên và toàn bộ cự thú đều tựa như là người rơm bị hất bay ra xa, nơi đây trống không, không còn nguy cơ gì nữa. Tiếp đó, hắn tự mình xuất thủ khống chế tinh khí mà cảnh giới Chí Tôn đã tu ra để trị liệu cho mấy người bị thương, kéo bọn họ từ tử cảnh về hiện thực, nếu không chắc chắn sẽ phải chết. "Nơi đây vẫn còn có vài thứ tốt nữa, ít nhất là đại bổ dược với cảnh giới như bọn chúng." Xương sọ thủy tinh nói cho Thạch Hạo biết, sâu bên dưới Tây Lăng giới có một ít bảo tàng. "Bắt đầu, khai quật lòng đất." Thạch Hạo dặn dò. Một đám trẻ tuổi nghe Thạch Hạo nói gì làm nấy, dù cho rất mệt mỏi thì cũng đều đứng dậy bắt đầu hoạt động gân cốt, xem như đây cũng là một phần của cuộc rèn luyện. Đất đá xột xoạt, tầng đất được mở ra. Càng đào xuống dưới thì lớp đất không còn khô ráp nữa mà đã có khí ướt át, sau đó thì đào được mỏ ngọc tủy thậm chí còn có cả hàn băng, có cả những tảng băng nứt cùng động tuyết nữa. "Nơi đây..." Thi thể nơi này chưa hề bị thối rửa mà còn giữ cả huyết nhục, ẩn chứa tinh hoa tinh lực hùng hồn. "Haizz, năm xưa những thứ này ngán tới mức muốn ói luôn á!" Những người trẻ tuổi tới từ Biên hoang nhìn thấy những thứ này thì chợt buồn nôn. Xương sọ thủy tinh chẳng biết nói gì nữa, vốn là đưa tặng cho nhóm này chút bảo tàng, xem như là một đại lễ, những cổ thú này cũng có cảnh giới tương đối cao, một thân tinh hoa tinh lực nếu được tinh luyện ra thì tựa như thần đan thần dược vậy. "Mang về!" Mục Thanh dặn dò một tiếng lập tức tất cả mọi người bắt đầu động thủ, bọn họ âm thầm đánh gái, tinh túy được ẩn chứa bên trong thi thể của đám hung thú cùng chim thần này xác thật rất là khủng khiếp. "Chớ có lãng phí, tới lúc đó có thể rèn cốt luyện tủy,, tinh hoa ẩn chứa bên trong cốt tủy kia rất kinh người đó!" Thạch Chung có kinh nghiệm lên tiếng. "Ồ, chính xác, có cả thi thể của chuẩn Chí Tôn nữa nè, ngay cả chúng ta cũng có thể dùng được luôn á, hóa sạch khí sát phạt đi thì có thể rèn luyện ra đại dược cho thân thể!" Chu Lâm gật đầu. Cuối cùng, nhóm người thắng lợi trở về mang lượng lớn thân thể cổ thú về Thạch thôn. Vả lại đây cũng chẳng phải là toàn bộ, theo như những gì xương sọ thủy tinh tiết lộ thì sâu trong lòng đất sẽ có một tầng đất càng kinh khủng hơn nữa, dù cho Thạch Hạo có đi xuống cũng có thể gặp phải nguy hiểm. "Có thân thể Chí Tôn?" Thạch Hạo kinh ngạc. "Đi tìm thật cẩn thận thì sẽ có sinh linh càng mạnh mẽ hơn, máu huyết của nó chính là đại dược tuyệt thế, có thể không yếu hơn tiên dược mấy đâu." "Còn có thứ mạnh mẽ hơn nữa à?" Thạch Hạo hỏi. "Có!" Xương sọ thủy tinh gật đầu. Thạch Hạo ngờ vực, còn có thứ mạnh hơn nữa, đó sẽ là cấp bậc ra sao? Chỗ này thật sự quá nguy hiểm, không ngờ lại chôn lấp sinh linh đáng sợ như thế. "Tầng đất thấp nhất, là chôn lấp chúng ta." Xương sọ thủy tinh sâu thẳm nói. Thạch Hạo ngẩn người, hoàn toàn rõ ràng. "Cốt tủy trong xương cốt của các ngươi vẫn còn chớ, các ngươi còn cần nữa không?" Thạch Hạo nhỏ giọng hỏi. Xương sọ thủy tinh âm trầm lạnh lẽo nhìn hắn, ngọn lửa vàng tím trong hốc mắt chập chờn nhảy dựng, bàn tay vàng óng cũng từ từ bồng bềnh, ngoài ta tròng mắt chảy máu cũng trừng mắt với hắn. Thạch Hạo im bặc lại không nói gì nữa, không đánh chú ý lên thứ này nữa. "Các vị tiền bối, nếu như sâu trong lòng đất của nơi này chia tổng cộng làm mấy tầng, chôn xuống hàng loạt bảo tàng, vậy thì xin hãy chiếu chố những hậu nhân này." Thạch Hạo thỉnh cầu. "Ngươi muốn chúng ta dẫn chung xuống đó để rèn luyện?" Xương sọ thủy tinh hỏi. "Chính là ý đó." Thạch Hạo gật đầu. "Ngươi không sợ tên Bồ Ma vương kia ư?" "Bản thân ta thì cũng chẳng hề sợ gì cả, mà những người trẻ tuổi kia đã có các vị tiền bối giúp đỡ thì hẳn sẽ không có vấn đề gì." Thạch Hạo nói. "Chúng ta để ý tới ngươi, thế nhưng ngươi lại nhờ chúng ta đi giáo dục cùng hộ tống đám nhóc hỉ mũi còn chưa sạch này?" Xương sọ thủy tinh không vừa lòng nói. "Lại đây, còn không mau bái kiến các vị tiền bối đi!" Thạch Hạo nói. Đám trẻ tuổi chỉnh tề như một đồng thời hét lớn hai chữ tiền bối và cúi đầu làm đại lễ. Bọn họ trở về Thạch thôn và bắt đầu rèn cốt luyện tủy, lấy ra các loại tinh hoa huyết nhục để rèn luyện thành thần đan hi hữu, tất cả đều là những đại bổ dược với giá trị liên thành. Còn về phía Thạch Hạo thì mang theo tế đàn nhỏ cùng với ba sinh linh trên đó đi tìm chủ Cấm khu. Vừa mới tiếp cận thì chủ Cấm khu đã có cảm ứng thế nhưng lại khác với trước kia, hắn bay lên trời cao, áo trắng như tuyết, phong thần như ngọc đứng giữa không trung nhìn xuống nơi này. "Người trong đồng đạo?" Hắn lên tiếng mang theo lực hút, nếu như hoàn dương còn có thể sống lại thì tuyệt đối mà một chàng trai vô cùng đẹp trai, sở hữu khí chất hơn người. Tế đàn rung động, xương sọ thủy tinh, xương bàn tay màu vàng cùng tròng mắt chảy máu chấn động đầy bất an, bọn họ cảm nhận được một luồng áp bách đầy mạnh mẽ. "Đường đi của đạo huynh thật là xa!" "Ta đã nói rồi mà, đời nào tên nhóc này sẽ đáp ứng thoải mái như vậy chứ, sau đó còn nói sẽ mang chút ta đi kết một mối thiện duyên, thì ra là muốn khiến chúng ta sợ hãi, đáng ghét." "Ha ha, đạo huynh sống ở kỷ nguyên nào vậy, và khi nào thì siêu thoát lên trên?" Vào lúc này, không chỉ xương sọ thủy tinh mà ngay như xương tay màu vàng cùng tròng mắt chảy máu cũng phát ra sóng thần niệm và bắt đầu giao lưu. "Khả năng muộn hơn á, mấy vị có thể tiến vào phía sau bờ đê kia chứ?" Chủ Cấm khu hỏi. "Ngươi... đi nơi đó rồi!" Xương sọ thủy tinh giật nảy mình. "Dù gì cũng là nơi khởi nguồn của tất cả họa loạn mà, sau khi ngươi tiến vào và lại có thể sống sót trở về luôn?!" Tròng mắt chảy máu thăm thẳm nói. "Thân đã chết, đạo khó tiêu, chấp niệm bồi hồi trên thế gian này, tâm còn không cam lòng." Chủ Cấm khu nói thế. Tiếp đó, chủ Cấm khu khách sáo mời bọn họ xuống dưới uống trà nói chuyện. Nhưng, ba sinh linh này không có thân thể và cũng chưa từng hiện ra chân thân, cũng chỉ có thể tiếp tục bồng bềnh bên trên tế đàn nhỏ kia. Thạch Hạo chấn động trong lòng, hắn biết, bản thân đã đưa ba sinh linh này tới đúng chỗ rồi, vẫn nên để chủ Cấm khu nói chuyện với bọn họ và hắn cũng muốn biết thêm một ít chân tướng nữa.